Vương Trạch Vinh đến nơi diễn tập quân sự, hắn liếc mắt một cái thì thấy toàn người trong quân đội, chắc có mỗi mình hắn là Ủy viên Bộ Chính trị. Còn đâu ở đây chỉ có một ít Lãnh đạo tỉnh ủy địa phương.
Bành Bộ Thuân là chỉ huy cao nhất trong cuộc diễn tập quân sự lần này, ngay cả Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch Quân ủy trung ương cũng không tham gia.
Nhìn người đi lên đón mình, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Đối phương là Tư lệnh pháo binh Dương Úy Lâm.
Hai người chỉ đưa mắt ra hiệu chứ không tỏ vẻ gì là biết nhau.
Dương Úy Lâm là nhóm người trong quân đội đầu tiên được Uông Kiều giới thiệu với Vương Trạch Vinh. Trước khi Bí thư Lâm lui đã bổ nhiệm Dương Úy Lâm làm Tư lệnh pháo binh Trung Quốc.
Vị trí này của Dương Úy Lâm ở quân đội rất có sức ảnh hưởng. Thấy y ở đây, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Mình còn đang nghĩ làm như thế nào để ảnh hưởng đến quân đội. Bây giờ có người của Uông Chính Phong làm to thì sẽ dễ hơn.
Nhìn quan khí của Dương Úy Lâm, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ vì đối phương vẫn nhất trí với mình.
Bành Bộ Thuân thấy Vương Trạch Vinh đã tới liền cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tôi biết anh quan tâm đến sự phát triển của quân đội, lần này mời anh tham gia chính là để anh hiểu rõ tình hình quân đội nước nhà.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay Bành Bộ Thuân nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch đã cho tôi cơ hội học tập.
Bành Bộ Thuân cười phá lên.
Bí thư tỉnh ủy Nam Dương dẫn theo mấy lãnh đạo vội vàng đến chào Vương Trạch Vinh.
Lần này là diễn tập quân sự của quân đội nên không mời người ngoài tham gia. Nhưng lần này Bành Bộ Thuân lại mời Vương Trạch Vinh tham gia đã khiến không ít phản ứng.
Hoa Thái Tường cũng là Phó chủ tịch Quân ủy trung ương nhưng y không phải quân nhân cho nên y không thể khống chế quân đội. Thấy Bành Bộ Thuân mời Vương Trạch Vinh tham gia, mặc dù Hoa Thái Tường không phản đối nhưng trong lòng rất khó chịu. Hoa Thái Tường lúc này đang ngồi cùng mấy người Bí thư Lâm, Bí thư Trịnh ở Bắc Kinh để quan sát cuộc diễn tập quân sự. Hoa Thái Tường nói:
- Lão Bành đúng là, lần này là diễn tập quân sự của quân đội mà mời người ngoài tới tham gia làm gì?
Không ai tiếp lời y, Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm đều lặng lẽ quan sát cuộc diễn tập quân sự.
Nguyên Phó chủ tịch quân đội Lưu Nhất Quốc lên tiếng:
- Tiểu Bành là người có tính cách như vậy, người mà anh ta thích thì sẽ đối xử khác. Câu nói trong hội nghị của đồng chí Vương Trạch Vinh đầy khí phách, đã nói đúng tâm lý của quân nhân.
Nghe Lưu Nhất Quốc nói như vậy, Hoa Thái Tường im lặng không nói. Y cũng biết lời vừa nãy của mình có chút không ổn.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng đã lên thuyền chỉ huy.
- Bí thư Vương, mọi người vốn có thể ngồi ở đất liền quan sát nhưng tôi muốn để anh cảm nhận tình hình trên biển một chút.
Bành Bộ Thuân thấy Vương Trạch Vinh đứng vững trên chiến hạm không khỏi thầm khen Vương Trạch Vinh này là người chịu được sóng gió.
Dương Úy Lâm lúc này cũng đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh, thấy mọi người nghe Bành Bộ Thuân nói, y nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, bây giờ người trong quân đội có ấn tượng tốt đối với anh, lời nói của anh rất chính xác.
Vương Trạch Vinh cười cười nhìn về phương xa.
Hạm đội chỉ huy có mấy màn hình lớn quay nhiều góc độ của cuộc diễn tập quân sự.
Ngồi trên con tàu này, nhìn hình ảnh trên màn, Vương Trạch Vinh thấy rất thật.
Sau khi cuộc diễn tập quân sự diễn ra, Vương Trạch Vinh mới biết người chỉ huy chính thức là Dương Úy Lâm.
Nghe giới thiệu, Vương Trạch Vinh biết đây là cuộc thử vũ khí tên lửa của bên pháo binh mới nghiên cứu ra.
Nhìn Dương Úy Lâm bình tĩnh ra lệnh, Vương Trạch Vinh cũng phải thay đổi cái nhìn đối với y. Người này đúng là đại tướng mà Uông Chính Phong để lại.
Cẩn thận nghe một quân đội giới thiệu tình hình, lại nhìn trên màn hình những mục tiêu bị công kích, Vương Trạch Vinh mới đầu còn thấy là lạ, sau đó cũng dần bắt kịp với tình hình.
Nói thật trong hội nghị lần trước tuy nói vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có chút lo lắng. Đặc biệt Mỹ là cường quốc quân sự, có tàu sân bay, Vương Trạch Vinh cũng không rõ quân đội Trung Quốc có thể có lực lượng chống lại không? Bây giờ sau khi xem cuộc diễn tập quân sự, hắn cũng có chút yên tâm.
Dương Úy Lâm nhìn mục tiêu bị tiêu diệt hết mới cười nói với mọi người:
- Đây là tên lửa mới mà chúng ta mới nghiên cứu ra, phạm vi công kích rất xa và mạnh. Có một số quốc gia tự cho rằng lá chắn tên lửa của mình rất mạnh, nhưng cũng chỉ có thể phòng ngự được mức nhất định mà thôi. Có tàu sân bay thì sao, có chiến hạm thì sao chứ? Chỉ cần đến xâm phạm, với tên lửa của nước ta cũng đủ để đánh chìm.
Dương Úy Lâm lộ rõ vẻ kiên quyết:
- Có một số nước xưng có thể chặn đứng tên lửa nước đối phương từ trên không trung, nghe nói tỷ lệ lên tới 80%. Tên lửa loại mới này của nước ta ít nhất có 1/16 cơ hội bắn trúng hàng không mẫu hạm. Như vậy theo lý thuyết nước ta bắn ra 16 quả tên lửa là bắn trúng mẫu hạm của bọn họ. Trên thực tế mỗi đơn vị tác chiến chúng ta đều bố trí 20 đến 30 quả tên lửa. Nước ta đã có năng lực bố trí bốn đơn vị chống tàu sân bay. Đông Hải có hai đơn vị, nam hải một đơn vị, lưu một đơn vị cơ động để bổ sung hoặc làm hậu cần. Ai nói phải bắn 16 lần mới trúng mục tiêu, chỉ cần dám đến thì chúng ta sẽ khiến đối thủ không thể về. Bắt đầu từ bây giờ không có tàu sân bay nào dám tiến vào phạm vi lãnh hải của nước ta.
Lời này của Dương Úy Lâm đầy tự tin.
Nhìn Bành Bộ Thuân đứng im tại đó, theo Vương Trạch Vinh hiểu thì không có gì có thể nhìn từ bề ngoài. Dù là ai cũng đều có chuẩn bị phía sau. Lần này quân đội dám tổ chức diễn tập quân sự như vậy, đưa ra thử nghiệm loại tên lửa này thì hắn có thể khẳng định đây không phải loại tên lửa cuối cùng, cũng không phải loại mạnh nhất. Nhất định còn có loại tên lửa mạnh như vũ khí hạt nhân.
Nghĩ vậy, lại nhìn Bành Bộ Thuân, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình có thể tin vào quân đội Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, ở Bắc Kinh Bí thư Lâm nhìn Bí thư Trịnh và nói:
- Cuối cùng cũng có chút tự tin.
Nói tới đây Bí thư Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trung Quốc ở các mặt chậm trễ hơn nhiều. Mấy năm qua Trung Quốc đã đệ tử nhiều cho quân đội. Bề ngoài Trung Quốc chú trọng phát triển kinh tế nhưng chỉ có Lãnh đạo trung ương như Bí thư Lâm mới cảm thấy áp lực nặng nề. Các nước phương tây có lực lượng quân đội vượt xa Trung Quốc. Nếu Trung Quốc không có lực lượng bảo vệ đất nước thì cuối cùng sẽ bị các cường quốc công kích. Kinh tế càng mạnh thì càng dễ có nguy hiểm, bây giờ cuối cùng cũng có chút lực lượng.
Bí thư Trịnh cười nói:
- Cố gắng của Lão bí thư cuối cùng cũng không uổng phí. Có lực công kích như vậy thì mặc dù không đánh lại cũng có thể bảo vệ đất nước, thành tích này là rất tốt.
Hoa Thái Tường cũng nói:
- Mấy lần công kích đều trúng mục tiêu, như vậy chỉ cần bố trí nhiều điểm bắn tên lửa là có thể uy hiếp được tàu sân bay của nước ngoài
Mọi người không ngừng thảo luận về thành tựu của Trung Quốc trong mảng quân đội. Ai cũng hiểu một điều nước yếu sẽ không có ngoại giao, có lực lượng phòng ngự sẽ khiến cho tiếng nói của quốc gia sẽ lớn hơn.
Cuộc diễn tập quân sự nhìn qua không náo nhiệt, nhưng Vương Trạch Vinh nghe Dương Úy Lâm giới thiệu mới biết chiến tranh bây giờ chủ yếu là dựa trên công nghệ cao mà chiến đấu.
Khi Vương Trạch Vinh từ chiến hạm xuống mặt đất, hắn vẫn rất kích động. Lần này hắn đúng là thấy được nhiều thứ, thấy không ít điều mà chỉ trong quân đội mới có thể biết được. Điều này cũng cho thấy Bành Bộ Thuân coi trọng hắn.
Trong phòng hội nghị của quân đội, các quân nhân cao cấp tham gia cuộc diễn tập quân sự đều ngồi ở đây. Vương Trạch Vinh cũng được mời tới tham gia.
Sau khi thảo luận kết thúc, Bành Bộ Thuân nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh và nói:
- Cuộc diễn tập quân sự lần này chúng ta đã chuyên môn mời đồng chí Vương Trạch Vinh đến tham gia chính là muốn để một người bên ngoài xem và đánh giá. Sau đây xin mời đồng chí Vương Trạch Vinh nói mấy câu.
Vương Trạch Vinh nghe Bành Bộ Thuân bảo mình nói khiến hắn không khỏi ngẩn ra.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh đã có nhiều năm kinh nghiệm trong chính trị nên rất nhanh có lời nói:
- Phó chủ tịch Bành điểm danh tôi, tôi xin nói về cảm nhận của mình. Nói thật tôi không hiểu chuyện trong quân đội, vốn không có gì có thể nói chuyện với các vị chuyên gia ngồi đây. Nhưng tôi muốn nói một chút suy nghĩ của mình sau khi tham gia cuộc diễn tập quân sự.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người một vòng rồi nói tiếp.
- Quân đội là làm gì, là bảo vệ tổ quốc. Trung Quốc chúng ta có hoàn cảnh hòa bình để phát triển chính là do quân đội bảo vệ. Nói thật trước khi tham gia cuộc diễn tập quân sự, tôi không quá tự tin vào quân đội nước ta. Theo tôi nghĩ quân nhân thời đại hòa bình thiếu sự sát phạt, gần như là binh lính ngồi không. Nhưng kết quả làm tôi rất ngạc nhiên, tôi muốn nói chính là tôi thấy được một thứ đó chính là tự tin. Nếu như mỗi người dân Trung Quốc chúng ta ở bất cứ nơi nào đều có sự tự tin thì bọn họ sẽ không sợ gì hết, bọn họ là người không thể chiến bại. Ở đây tôi muốn thay mặt hơn tỷ dân chúng cảm ơn các quân nhân, là các vị cho chúng tôi sự tự tin không sợ tất cả.
Vương Trạch Vinh nói tới đây rồi cúi người với các quân nhân trước mặt.
Trong lúc nhất thời cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...