Quan Khí​

Sau khi lên Bắc Kinh, đầu tiên Vương Trạch Vinh đến Quốc vụ viện, sau đó gặp vài nhân viên liên quan. Tuy thông báo hôm nay điểm danh nhưng mai mới xuất phát, Vương Trạch Vinh làm xong việc liền về Hạng gia.

Lúc ăn tối Hạng Nam về nhà, nhìn ông trông khá vui vẻ.

Thấy Vương Trạch Vinh về, Hạng Nam cười nói:

- Làm xong thủ tục rồi chứ?

- Thực ra con cũng không có việc gì, chỉ cần đi cùng là được.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Lữ Hàm Yên bưng đồ ăn lên rồi nói:

- Trạch Vinh, lần này anh sang Triều Tiên sao lại đột nhiên như vậy?

Nhìn con đang chơi, Vương Trạch Vinh nói:

- Cũng nên dạy con thật nghiêm.

Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn mà nói:

- Trẻ con thích đùa nghịch, anh không dễ gì về được nên con vui mà.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và thấy Lữ Hàm Yên dạy con đúng là có vấn đề.

Hạng Nam không để ý mấy việc này. Ông nói:

- Trạch Vinh, con có biết vì sao con lại đột nhiên được đưa vào danh sách người sang Triều Tiên không?


- Con thấy có người muốn điều con khỏi Hải Đông, qua đó khiến đám người kia có cơ hội.

Hạng Nam châm điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu rồi nói:

- Con sang Triều Tiên là do Triều Tiên đề suất.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn Hạng Nam, hắn không nghĩ tới khả năng này. T

- Triều Tiên đề suất? Con hình như không có quan hệ với bọn họ mà.

Lữ Hàm Yên cũng có chút tò mò.

- Bố, sao Triều Tiên lại đột nhiên mời Trạch Vinh?

- Trạch Vinh, con có thể không biết tình hình Triều Tiên bây giờ. Triều Tiên đang thời kỳ thay đổi thế hệ, tình hữu nghị giữa Trung Quốc và Triều Tiên do lớp đi trước gây dựng lên, tình hữu nghị này nhất định phải được duy trì.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu ra đôi chút.

Chẳng qua Lữ Hàm Yên vẫn còn không rõ nên nói:

- Sao lại như vậy ạ, con nghe nói Hoa Thái Tường điểm danh Trạch Vinh mà.

- Ha ha, việc này đúng là do Hoa Thái Tường điểm danh, chẳng qua Hội nghị thường vụ Bộ Chính trị cũng đã có quyết định này.

- Ý ba nói là việc này là do Hoa Thái Tường đưa ra trước khi bên Triều Tiên đề xuất?

Vương Trạch Vinh nói.


Hạng Nam gật đầu nói:

- Triều Tiên đi nhầm đường khiến bọn họ đi vào ngõ cụt, nếu không cải cách thì sự phát triển của bọn họ sẽ có vấn đề. Cách đây không lâu Thủ tướng bọn họ đến Trung Quốc phải không? Sau lần đó khiến các mặt của Triều Tiên đã có biến hoá.

Mấy vấn đề chính trị này thì Vương Trạch Vinh cũng nghiên cứu qua.

- Vậy nó có quan hệ gì với việc Triều Tiên mời Trạch Vinh sang đó?

Lữ Hàm Yên nói.

Hạng Nam cười cười và nhìn Vương Trạch Vinh:

- Có thể Trạch Vinh không biết ảnh hưởng của con đối với các nước xung quanh. Sau khi vào Bộ Chính trị, nhiều nước bắt đầu nghiên cứu về con. Bây giờ Triều Tiên đang giao thời nên nếu tạo được quan hệ tốt với lãnh đạo đời tiếp theo của Trung Quốc, điều này là rất quan trọng đối với sự phát triển của Triều Tiên.

Lữ Hàm Yên bây giờ cũng nghe ra ý của Hạng Nam.

- Trạch Vinh, lần này con mặc dù chỉ là nhân viên tham gia cùng nhưng bố đoán Triều Tiên nhất định rất chú ý tới con, thậm chí còn vượt qua Hoa Thái Tường. Sang đó con phải chú ý mọi hành động cử chỉ. Triều Tiên khác với các quốc gia khác.

Hạng Nam có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh.

Hứa Tố Mai ở bên cũng nói:

- Tình hình mỗi quốc gia là khác nhau vì thế khi lên tiếng cần rất chú ý. Lô Ninh Quốc cũng vì một câu nói nên mới xảy ra chuyện.

Hạng Nam gật đầu, ông lo là vì việc này.


- Lần này con cùng đi với Hoa Thái Tường.

Vương Trạch Vinh mới đầu nghĩ chỉ là do chuyện ở Hải Đông, bây giờ nghe Hạng Nam nói thì hắn mới hiểu. Lần này trông như bình thường nhưng cũng tồn tại đôi chút nguy hiểm. Hắn và Hoa Thái Tường ra nước ngoài chẳng may nói nhỡ như Lô Ninh Quốc, vậy sự nghiệp chính trị của hắn coi như xong.

Vương Trạch Vinh vội vàng gật đầu nói:

- Con sẽ chú ý.

Hạng Nam nói:

- Con cũng không cần quá lo lắng, chú ý một chút là được. Con nhất định cần chú ý tình hình Triều Tiên, tuy người kế nghiệp của bọn họ chọn coi như xong, nhưng ai biết còn có ẩn số hay không?

Đối với quốc gia khác, Vương Trạch Vinh không tiện bình luận mấy.

Nói đến tình hình các nơi, Vương Trạch Vinh nói với Hạng Nam:

- Bố, hôm trước con nhận được điện của đồng chí Tào Kiến Sơn – Phó chủ tịch thường trực Tây Nhật, hình như anh ta gặp rất nhiều khó khăn ở tỉnh.

Nói đến chuyện công việc, Hạng Nam nghiêm túc nói:

- Đồng chí Tào Kiến Sơn có năng lực, chẳng qua tình hình Tây Nhật rất phức tạp, bố đang định tới đó một chuyến.

Vương Trạch Vinh nghe xong mà khá yên tâm vì Hạng Nam đến để làm chỗ dựa cho Tào Kiến Sơn. Hạng Nam nói thêm.

- Trạch Vinh, bố sắp lui, rất nhiều chuyện phải do chính con phụ trách.

Vương Trạch Vinh vừa nghĩ thấy cũng có lý. Đến lãnh đạo cấp tỉnh thì sau lưng ai chẳng có Lãnh đạo trung ương. Sau khi Hạng Nam lui thì chuyện người đi trà lạnh là khó tránh khỏi. Lần này Hạng Nam đến Tây Nhật sẽ có hiệu quả không cao bằng lúc trước.

Những lời này cũng tạo áp lực cho Vương Trạch Vinh. Hắn bây giờ thành chỗ dựa cho khắp nơi, nhiều người lên chức là do có quan hệ với hắn, hắn không thể xảy ra chuyện.

Bây giờ Vương Trạch Vinh coi như hiểu suy nghĩ của lãnh đạo, dù mình không muốn tranh quyền đoạt thế nhưng vì một nhóm người đi theo thì việc kia không thể không lầm.

Ăn xong, Hạng Nam ngồi nói chuyện với Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên đi thu dọn. Thấy con mình giúp mẹ, Vương Trạch Vinh mới gật đầu. Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường nên chú trọng năng lực tự lực. Hắn thấy không ít quan chức liên lụy vì con nên hắn cũng lo cho con mình.


Hai người vừa ngồi hút thuốc vừa nói chuyện Triều Tiên.

- Lần này sang Triều Tiên thì chắc con đã tới gặp Thủ tướng Lý?

- Vâng, con đã đi gặp Thủ tướng. Ngài nói qua đôi chút, lần này ngoài mấy vấn đề chính trị thì hai bên còn ký một vài văn bản về thương mại, giáo dục, du lịch. Trung Quốc cũng sẽ cung cấp viện trợ cho Triều Tiên để bọn họ phát triển.

Vương Trạch Vinh hôm nay gặp Thủ tướng nên cũng biết qua về nội dung.

- Con bây giờ đã là Ủy viên Bộ Chính trị, chỉ là do hai hội nghị chưa diễn ra nên một vài hội nghị con không tham gia. Sau hai hội nghị con sẽ không ngừng tham gia các các cuộc họp, rất nhiều chuyện sẽ được truyền đạt tới cho con.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu bây giờ chỉ là quá độ.

Lữ Hàm Yênx dọn xong cũng tới ngồi nghe hai người tâm sự. Nghe tới đây, cô nói.

- Theo con biết tình hình Triều Tiên không tốt mấy, đặt ra nhiều lệnh cấm, các công việc ở công ty may mặc, thực phẩm, cửa hàng bách hóa được người dân chào đón nhất. Mấy ngành như lái xe bus, thu vé xe lửa là nghề làm người ta đỏ mắt. Quần áo được phân phát, hạn chế tự may. Công nhân một năm hai bộ đồng phục, cán bộ, nhân viên kỹ thuật ba năm phát một bộ tây phục, cán bộ trung cấp hai năm một bộ.

Vương Trạch Vinh chưa nghe nhiều về Triều Tiên, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Lữ Hàm Yên mà nói.

- Em nghe từ đâu mấy tin này vậy?

Biết Vương Trạch Vinh không quá để ý tình hình nước ngoài, Hạng Nam cười nói:

- Trạch Vinh, con bây giờ đã là Ủy viên Bộ Chính trị nên cần nhìn xa một chút, đừng suốt ngày giữ mảnh đất của mình. Hiểu rõ tình hình nước ngoài mới có lợi cho sự phát triển của con.

Vương Trạch Vinh cười cười. Nói thật bây giờ Vương Trạch Vinh mới bắt đầu chú trọng việc này. Chẳng qua đến Hải Đông hắn quá bận việc nên không có nhiều tâm trí quan tâm việc khác.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói tiếp:

- Trạch Vinh, tình hình Triều Tiên khá giống Hàm Yên nói. Trước đây bọn họ phê bình Trung Quốc cải cách, bây giờ thấy sự phát triển của Trung Quốc khiến quan niệm của bọn họ thay đổi, không cải cách sẽ ảnh hưởng tới chính quyền. Bọn họ cũng tiến hành cải cách trong phạm vi nhất định. Lần này đoàn Trung Quốc tới thăm cũng được bọn họ rất chú trọng.

Nghe nhiều nội dung như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có chút tò mò với lần sang Triều Tiên này. Đương nhiên hắn cũng cảm giác, đến Triều Tiên nhất định phải chú ý lời nói, quyết không thể xảy ra chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui