Ngay lúc này Vương Trạch Vinh lại nhận được một tin làm hắn rất ngạc nhiên.
Trưởng ban thư ký Chu Vân Quyên vào văn phòng Vương Trạch Vinh thì hắn đang xem tình hình về các thế lực Hải Đông do Đằng Kim Hàng mang tới.
Thông qua việc điều tra nhân viên của Sở công an, Vương Trạch Vinh càng hiểm thêm về tình hình thế lực ở Hải Đông. Hắn biết mình nếu muốn chính thức khống chế Hải Đông trong tay thì phải hiểu rõ nó. Vì thế hắn yêu cầu hai người Vương Vân Long và Đằng Kim Hàng triển khai công việc, rất nhanh hắn đã có nhiều tài liệu liên quan đến Hải Đông.
- Bí thư Vương, văn phòng vừa nhận được thông báo từ Quốc vụ viện gửi tới nói mời ngài cùng Phó Thủ tướng Hoa sang Triều Tiên.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Hiện nay Hoa Thái Tường vẫn là Phó Thủ tướng, nhưng ai cũng đã coi y là Phó chủ tịch. Ở tình hình này mà Hoa Thái Tường còn thông báo hắn cùng sang Triều Tiên, Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ được.
- Bao giờ thì đi?
- Thông báo nói mời ngài ngày mai lên Bắc Kinh tập hợp.
- Tôi biết rồi.
Nhìn Chu Vân Quyên rời đi, Vương Trạch Vinh châm thuốc hút.
Chuyện quá đột nhiên, trước đó hắn không nhận được tin tức gì, sao Hoa Thái Tường lại đột nhiên muốn hắn cùng sang Triều Tiên?
Lẽ ra hắn có thể cùng lãnh đạo sang nước ngoài là việc tốt, nhưng Vương Trạch Vinh cảm thấy việc có chút kỳ quái.
Hoa Thái Tường không thể không biết tình hình Hải Đông. Y cũng phải biết mình rất bận, hơn nữa một Phó Thủ tướng muốn cho Vương Trạch Vinh là một Ủy viên Bộ Chính trị sang nước ngoài cùng mặc dù về lý thuyết là được nhưng chuyện này theo lý phải sớm xác định chứ?
Hoa Thái Tường có lẽ được Phó Thủ tướng Triều Tiên – Kim Vĩnh Sơn mời sang, việc này là việc lớn đối với hai nước và sớm được xác định. Người đi cùng Hoa Thái Tường đã sớm xác định rõ, sao bây giờ lại có thêm hắn?
Vương Trạch Vinh không tin đây là Hoa Thái Tường coi trọng hắn. Từ sau Đại hội Đảng thì hắn và Hoa Thái Tường đã có mâu thuẫn.
Nghĩ đến tình hình Hải Đông, Vương Trạch Vinh có thể đoán ra ý đồ của Hoa Thái Tường. Y đâu là muốn cho người của Lô Ninh Quốc có thời gian.
Theo Cổ Kiến Sơn điều tra về nhân viên Sở công an thì bây giờ đã bắt đầu kéo ra ra bên ngoài, bắt đầu mở rộng. Ở tình hình này thì sẽ có một số người lo lắng, vậy bọn họ chỉ có thể nhờ Hoa Thái Tường chèn ép Vương Trạch Vinh.
Hoa Thái Tường kéo Vương Trạch Vinh đi chính là cho nhân viên Lô hệ ở Hải Đông có thời gian, chuyện sẽ khác khi Vương Trạch Vinh có mặt hay không có mặt ở Hải Đông.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Hạng Nam gọi điện tới. Ông nói:
- Con nhận được thông báo chưa? Trung ương quyết định do con cùng đi với Hoa Thái Tường sang Triều Tiên.
- Con vừa nhận được. Phó Thủ tướng Hoa sang Triều Tiên không phải sớm xác định người rồi sao? Sao lại đột nhiên cho con vào?
- Việc này do Hoa Thái Tường đề xuất trong hội nghị. Y cho rằng Triều Tiên bây giờ đang là thời kỳ thay đổi từ già sang trẻ, con là Ủy viên Bộ Chính trị trẻ tuổi nhất Trung Quốc cũng nên tham gia. Như vậy tỏ vẻ Trung Quốc coi trọng Triều Tiên.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lý do này có vẻ không quá thuyết phục.
Hạng Nam cũng cười nói:
- Ai cũng biết Hoa Thái Tường muốn gì. Chẳng qua bây giờ là lúc quan trọng nên không ai muốn ý kiến ở việc này. Con chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi cùng y là được.
- Vừa nãy con suy nghĩ một chút thì có lẽ Hoa Thái Tường muốn con rời khỏi Hải Đông một thời gian.
- Con hiểu là được rồi. Rời đi một chút cũng tốt, để cho một số kẻ nhảy ra.
- Bố, lần này nhiều cán bộ của Hải Đông có vấn đề, con đoán sẽ nhiều vị trí bị bỏ trống, vốn bận thì càng bận hơn.
- Con bận hơn nữa cũng phải đi, đây là nhiệm vụ chính trị. Chuyện cán bộ thì có gì chứ, Hải Đông còn thiếu cán bộ sao? Theo bố biết một nhóm lớn cán bộ học xong ở trường Đảng mà vẫn chưa được sử dụng tới, phải dùng bọn họ.
Hạng Nam rất quan tâm tới Vương Trạch Vinh nên gọi điện cho hắn. Sau khi nghe thấy Vương Trạch Vinh hiểu ý của Hoa Thái Tường, ông liền dập máy. Ông tin Vương Trạch Vinh sẽ xử lý tốt việc này.
Vương Trạch Vinh biết mình không thể không đi nên gọi Đằng Kim Hàng tới.
- Chuyện Hải Đông thì các anh quyết không được để xảy ra hỗn loạn.
- Bí thư Vương yên tâm, lực lượng phía Đông của cục gần như đã điều hết tới Hải Đông. Hải Đông dù có động tĩnh gì cũng không thể giấu được chúng tôi.
Đằng Kim Hàng nói tự tin như vậy, Vương Trạch Vinh biết bọn họ đã có bố trí cụ thể.
Nghĩ tới mình rời khỏi Hải Đông, đối phương nhất định sẽ có hành động, Vương Trạch Vinh nhìn Đằng Kim Hàng rồi nói:
- Nếu tôi tạm thời rời khỏi Hải Đông thì sẽ có biến hoá như thế nào?
Vấn đề này thì Đằng Kim Hàng sớm cùng nhân viên phân tích nên có thể lập tức trả lời:
- Bí thư Vương, bây giờ có Ủy ban kỷ luật đang thực hiện, cũng chỉ là ở chỗ Chủ nhiệm Cổ. Nếu như muốn che lại thì quan trọng nhất chính là xóa hết chứng cứ, đồng thời còn cần mua chuộc hoặc làm cho người cầm đầu việc này biến mất.
Vương Trạch Vinh cũng mới nghĩ đến việc này nên nói:
- Các anh nhất định phải tăng cường bảo vệ Chủ nhiệm Cổ.
Đằng Kim Hàng cũng biết Cổ Kiến Sơn là nhân vật rất quan trọng trong hoạt động này. Nếu như Cổ Kiến Sơn xảy ra chuyện thì tất cả công sức có thể uổng phí. Y nghiêm túc nói:
- Chúng tôi vừa tăng thêm lực lượng, nhất định đảm bảo không xảy ra chuyện gì. Chúng tôi cũng trọng điểm giám sát mấy thế lực kia.
- Luôn duy trì liên lạc.
Vương Trạch Vinh nói xong liền bảo Đằng Kim Hàng rời đi.
Sau khi nói chuyện xong với Đằng Kim Hàng, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Cổ Kiến Sơn nói mình sẽ đi Triều Tiên.
Cổ Kiến Sơn cũng là người có kinh nghiệm, nghe thấy Vương Trạch Vinh cùng Hoa Thái Tường đi Triều Tiên, y liền cười nói:
- Có người cho rằng tôi dễ xử lý.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Anh bây giờ là tâm điểm chú ý.
Cổ Kiến Sơn nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi đã không làm thì thôi, đã làm thì sẽ làm đến cùng.
- Anh phải chú ý an toàn của mình.
Cổ Kiến Sơn cười nói:
- Lần này Ủy ban kỷ luật Trung ương rất coi trọng vấn đề Hải Đông lực lượng cảnh sát ở khu nghỉ dưỡng là rất mạnh, chắc không có vấn đề gì.
Nói chuyện với Cổ Kiến Sơn xong, Vương Trạch Vinh gọi Phan Bằng Trình vào rồi nói:
- Thông báo các thường vụ họp, có một số việc cần bố trí.
Khi các thường vụ tới thì mấy nhân viên Lô hệ cũng đã tới. Hội nghị hôm nay có việc gì thì thường vụ này hầu hết đều biết.
Phương Minh Cương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có Vương Trạch Vinh ở Hải Đông, rất nhiều chuyện không thể buông tay mà làm. Bây giờ Vương Trạch Vinh rơi đi, mặc dù thời gian không dài nhưng coi như có thể xử lý một số việc.
Vương Trạch Vinh là người cuối cùng tiến vào phòng hội nghị. Hắn nhìn thoáng qua mọi người rồi cười nói:
- Hôm nay mời mọi người đến họp là do có một việc. Hôm nay đồng chí Chu Vân Quyên nhận được thông báo của Quốc vụ viện nói tôi cùng đi với Phó Thủ tướng Hoa sang Triều Tiên. Trong hội nghị thường vụ Bộ Chính trị cũng đã xác nhận chuyện này. Mai tôi sẽ phải rời khỏi Hải Đông nên cần bàn giao một số công việc.
Vương Trạch Vinh nhìn Chiêm Quốc Xương rồi nói:
- Lão Chiêm, trong thời gian tôi đi, công việc Hải Đông giao cho anh.
Chiêm Quốc Xương nghiêm túc nói:
- Tôi nhất định làm tốt công việc.
Vương Trạch Vinh lại tiến hành phân công công việc cho các thường vụ ngồi đây.
Sau khi phân công công việc xong, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Đồng chí Kiến Sơn bây giờ có trọng trách rất nặng nề. Sở công an xảy ra chuyện lớn như vậy, liên quan rất rộng. Tôi xin nhấn mạnh một điểm, chỉ cần là người vi phạm pháp luật thì dù kẻ đó là ai cũng không được nương tay. Ở chuyện này Thành ủy Hải Đông là chỗ dựa kiên cường cho các đồng chí.
Cổ Kiến Sơn nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền tỏ thái độ:
- Đây là công việc mà chúng tôi cần làm.
Hội nghị thường ủy rất nhanh kết thúc, chẳng qua sức ảnh hưởng của nó là rất lớn. Người không rõ chuyện thì thấy Vương Trạch Vinh đang nhằm vào Lộ hệ lại bị đi sang Triều Tiên¸đây là tín hiệu nói rằng bên trên Lô hệ có người có thể chèn ép Vương Trạch Vinh.
Một số người đang lo lắng thấy thế cũng yên tâm hơn.
Không ít người đang suy nghĩ xem ra còn phải đứng ngoài quan sát thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...