Vương Trạch Vinh biết Hạng Định cố ý làm mình vui vẻ, hắn lên xe rồi vỗ vai Hạng Định mà nói:
- Chú và anh là anh em, sau này không cần khách khí như vậy.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Định vốn đang rất thất vọng cũng thấy đỡ hơn. Nghĩ Vương Trạch Vinh coi mình là anh em nên y nghiêm túc nói:
- Vương ca, đời này em chỉ phục anh. Sau này anh chỉ đâu, em đánh đó.
Vương Trạch Vinh cười cười rời đi.
Đến đây, Vương Trạch Vinh thấy hiệu quả của việc kinh doanh của mình. Đám thiếu gia này đã đại biểu gia tộc bọn họ. Mặc dù không nói gì nhưng từ thái độ của bọn họ đối với hắn thì đó đã coi như một bộ phận lực lượng của hắn.
Từ trước đến giờ, Vương Trạch Vinh đều cho rằng đám thiếu gia có năng lực mạnh, trong sự phát triển của hắn đều có quan hệ với đám người này.
Bởi vì phải rời khỏi Nam Điền nên Vương Trạch Vinh cũng cần về Nam Điền xử lý chuyện. Sau đó hắn rất nhanh nhận được thông báo của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, yêu cầu hắn mang theo một vài lãnh đạo tỉnh của Nam Điền đến Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nói chuyện.
Việc này Vương Trạch Vinh biết. Hai Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc sắp diễn ra, Trung ương đang tiến hành bố trí ở các nơi.
Dẫn theo đám người Nam Điền lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, sau khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh liền về nhà.
Bây giờ Lữ Hàm Yên đã về Bắc Kinh, cô được điều tới Quốc vụ viện công tác.
Vương Trạch Vinh vừa vào nhà, Lữ Hàm Yên đã cười nói:
- Có không ít đồng chí tới.
Vương Trạch Vinh vào thì thấy trong phòng khách có không ít người.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, mọi người đều đứng lên chào hắn.
Thấy những người này, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay mọi người đến đông đủ quá.
Vu Dương cười nói:
- Bí thư Vương, lần này Trung ương tiến hành điều chỉnh lớn ở các nơi, mọi người đều lên Bắc Kinh để nghe thông báo nên hẹn tới đây.
Việc này Vương Trạch Vinh biết, vị trí của nhiều người do hắn và Hạng Nam thao tác nên mới thành. Nhìn bọn họ, Vương Trạch Vinh cảm thấy lực lượng của mình đã tăng nhanh, lực lượng Vương Hệ đang hình thành.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống mà nói:
- Lần này Trung ương tiến hành điều chỉnh lớn ở các nơi, nhân viên lưu động mạnh. Các anh có mốt ố người điều ra khỏi nơi cũ, dù đến đâu thì nhất định phải đoàn kết quanh Trung ương Đảng.
Lý Hạ cũng nghiêm túc nói:
- Lời Bí thư Vương, chúng tôi nhất định ghi nhớ.
Vương Trạch Vinh nhìn Lý Hạ mà nói:
- Anh bây giờ đã là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp, Bộ trưởng khác với lãnh đạo khác. Về sau mọi người ăn cơm đều dựa vào anh, không thể để chúng tôi không có cơm ăn đó.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mọi người đều cười phá lên.
Lý Hạ cũng cười nói:
- Tôi thấy áp lực rất lớn.
Bộ trưởng Bộ Giao thông Hồ Húc Đông vẫn là người đi theo Hạng Nam, sau khi Hạng Nam lui liền đi theo Vương Trạch Vinh. Mặc dù còn chưa đạt được Vương Trạch Vinh tuyệt đối tin tưởng, nhưng Hồ Húc Đông biết chỉ cần theo sát Vương Trạch Vinh thì mình sẽ giữ được ghế, cũng có thể phát triển. Hơn nữa Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy đã là Ủy viên Bộ Chính trị, y càng suy nghĩ nhiều hơn. Hồ Húc Đông cung kính nói:
- Bí thư Vương, đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Hải Đông đang nhanh chóng tiến hành, sau khi xong tin rằng khoảng cách hai nơi sẽ rút ngắn lại.
Vương Trạch Vinh biết đây là Hồ Húc Đông muốn dùng việc này để tạo một thành tích cho hắn.
- Đây là việc tốt, xây dựng đường sắt nhất định phải tiến hành nhanh hơn, nó quan hệ đến sự phát triển của Trung Quốc. Nếu có một ngày Trung Quốc thông suốt tất các nơi bằng đường sắt cao tốc, đó là công lao của các anh.
Nhìn quan chức tỉnh Sơn Nam, Vương Trạch Vinh nói với Khuông Năng Hỉ:
- Lão Khuông, bố Hàm Yên nhiều lần nói với tôi anh là nhân tài. Ông cho rằng Sơn Nam dưới sự lãnh đạo của anh đã đạt thành tích rất tốt.
Khuông Năng Hỉ cười khổ trong lòng, y vốn nghĩ lần này có chút tiến bộ nhưng vẫn ở lại Sơn Nam. Chẳng qua nghĩ mình còn có thể giữa chức Bí thư tỉnh ủy thì cũng biết đó là cố gắng của Hạng Nam. Nếu không có Hạng Nam cố gắng thì có lẽ y đã bị lùi về phía sau.
- Phó Thủ tướng Hạng quá khen rồi, cũng may Sơn Nam có nhiều đồng chí có năng lực.
Khuông Năng Hỉ chỉ vào mấy người Cam Hồng Ba, Tùy Du, Mã Hoa Quân, Lưu Kiến mà nói:
- Có bọn họ, Sơn Nam coi như bổ sung dòng máu mới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cán bộ Sơn Nam đã hình thành một đội ngũ có tính kế thừa, đây là việc tốt.
Lần này Cam Hồng Ba lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Tùy Du làm Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, Mã Hoa Quân làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Lưu Kiến làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Mấy người này vào Thường vụ tỉnh ủy, lực lượng của Vương Trạch Vinh ở Sơn Nam đã tăng mạnh.
- Bí thư Vương, có thời gian rảnh mời ngài đến tỉnh Ninh Tây kiểm tra công việc.
Tiền Hồng – Phó bí thư Tỉnh ủy Ninh Tây nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
Nhìn Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh cũng biết khó xử của y. Lần điều chỉnh này y không thay đổi chức vụ do y mới lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy một thời gian chưa lâu. Y đến Ninh Tây cũng gặp áp lực lớn.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lần này Ninh Tây chắc đến không ít phải không?
- Lần nói chuyện tập thể này nên có không ít người mới.
- Anh hẹn thời gian, tôi và mọi người ngồi một chút.
Tiền Hồng nghe vậy mà rất vui vẻ. Vương Trạch Vinh muốn gặp để cho đám người kia biết mình là người Vương Hệ. Tiền Hồng biết đây là cơ hội thể hiện lực lượng sau lưng mình nên vội vàng nói:
- Tôi lập tức bố trí.
Sau đó Vương Trạch Vinh quay người nhìn Phương Phó Quang – Bắc Cát. Đối với người này, Vương Trạch Vinh rất coi trọng. Có Phương Phó Quang thì coi như hắn cắm một cái đinh trong phạm vi thế lực của Chu Thế Khánh.
- Đồng chí Phó Quang, lần này Trung ương bổ nhiệm anh làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Bắc Cát, đó là Trung ương coi trọng anh. Trong công việc có gì khó khăn thì có thể liên lạc với tôi.
Phương Phó Quang vốn có chút lo lắng vì mình là nhân viên Vương Hệ lại một mình tới Bắc Cát, lần này y không nhận được tin gì nhưng thoáng cái được điều lên làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Bắc Cát. Từ chuyện này Phương Phó Quang càng cảm nhận rõ năng lực của Vương Trạch Vinh.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định kịp thời báo cáo công việc với ngài.
Vương Trạch Vinh yên tâm nhất chính là Nam Điền và Bắc Dương. Nghĩ đến Nam Điền có người của mình khống chế, Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương – Lý Trấn Giang mà nói:
- Trấn Giang, lần này Trung ương bổ nhiệm anh làm Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương, tin rằng Bắc Dương sẽ phát triển hơn nữa.
Lý Trấn Giang là người đi lên từng bước nên rất trầm ổn. Y nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, bộ máy lãnh đạo Bắc Dương đều do Bí thư đề bạt. Đồng chí Kim Chính Hiến phối hợp rất tốt với tôi.
Vương Trạch Vinh cười cười. Kim Chính Hiến là người Uông hệ, lần này Uông Nhật Thần đã giao cho hắn. Một Bí thư tỉnh ủy, một chủ tịch tỉnh phối hợp, thêm Phó chủ tịch tỉnh Lý Ích Tài, Bí thư Chính pháp Mạc Đại Bưu, Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Dương Kế Thuận phối hợp thì coi như đã khống chế hoàn toàn Bắc Dương.
Lúc này Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tây Nhật – Tào Kiến Sơn, Bộ trưởng bộ Thông tin Chu Thanh và Bộ trưởng Bộ Thương mại Lô Gia Tiến cũng đến.
Mọi người nói chuyện vài câu, ba người coi như nhân viên Vương Hệ, lần này có thể lên là do Hạng Nam giúp.
- Bí thư Vương, Bộ trưởng Ngũ vốn định tới nhưng có việc ra nước ngoài nên tôi tới thay.
Ngũ Tĩnh cười nói.
Ngũ Tĩnh lúc này đã là là Phó bộ trưởng thường trực Bộ Công an, xem như một cái đinh của Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Công việc Bộ Công an chắc rất nặng nề.
Mấy người ngồi đây kích động nhất chính là Khương Tắc Xương. Bây giờ y đã là Bí thư thị ủy Thường Hồng. Chính y cũng không ngờ mình phát triển nhanh như vậy. Lần này vốn không có chuyện của y, nưng Bí thư tỉnh ủy Bạch Đào vẫn gọi y tới nhà Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương mà nói:
- Tắc Xương, công việc thuận lợi chứ?
Khương Tắc Xương rất kích động nói:
- Lần này tôi và đồng chí Hoàng Như Tú phối hợp rất tốt.
Vương Trạch Vinh nhìn Bạch Đào mà nói:
- Tắc Xương vốn là thư ký của tôi, hy vọng anh yêu cầu nghiêm khắc với cậu ta.
Bạch Đào là người của Uông hệ, bây giờ coi như đứng về phía Vương Trạch Vinh. Y nghiêm túc nói:
- Đồng chí Tắc Xương có năng lực rất mạnh.
Vương Trạch Vinh biết tỉnh Giang Sơn tranh đoạt rất mạnh nên nói:
- Đồng chí Bí thư Chính pháp Cổ Minh Phong, đồng chí Phó chủ tịch tỉnh Khâu Dân Tân, đồng chí Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Sử Chí Hòa đều là đồng chí có năng lực mạnh, phải dựa vào các đồng chí này.
Bạch Đào nói:
- Các đồng chí này đều rất xuất sắc, là nhân tài hiếm có của tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...