Ngồi trong văn phòng, Chu An Bình rất lo lắng, cả tối qua không ngủ ngon. Nghĩ hôm nay sẽ có mấy lãnh đạo tới, Chu An Bình cũng đoán cả đêm. Y tin Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa, nhưng nó mạnh như thế nào thì y khá nghi ngờ. Nhưng đây là cơ hội mà y phải nắm chắc. Y đã quyết tâm đi theo Vệ Lâm Thanh.
Đương nhiên y cũng nghĩ nếu không được thì mình rời khỏi quan trường, xuống phía nam làm kinh doanh là được mà.
- Lão Chu, sao thế. Tối qua tăng ca với vợ à mà có vẻ mệt thế?
Đồng nghiệp Tiểu Chu cười nói.
Đối với Chu An Bình, Tiểu Chu cũng không kính trọng gì. Quan trường là như vậy, mười năm không phát triển, Chu An Bình không hy vọng rồi.
Nghe Tiểu Chu lại trêu mình, Chu An Bình không thèm để ý. Y đang suy nghĩ không biết lãnh đạo đã tới chưa?
Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa ra sao, hôm nay mình sẽ gặp được.
Cả buổi sáng không nhận được điện của Vệ Lâm Thanh, Chu An Bình nhìn thấy đã hết giờ làm và nghĩ chắc lãnh đạo không tới.
Chu An Bình đang nghĩ thì Trưởng phòng Lịch sử - Thường Hằng Vũ đi vào nói với Chu An Bình:
- Lão Chu, Phó chủ tịch Vệ gọi tới nói muốn anh sang giúp một chút. Anh sang chỗ Phó chủ tịch Vệ đi.
Nói xong Thường Hằng Vũ còn nhìn Chu An Bình mà thầm nghĩ xem ra Chu An Bình này không thể ngồi yên mà chạy tới ôm chân Vệ Lâm Thanh rồi.
Thường Hằng Vũ khẽ lắc đầu rồi ra ngoài.
Mọi người trong văn phòng nghe thấy Vệ Lâm Thanh gọi Chu An Bình tới liền lắc đầu. Mọi người biết rõ Vệ Lâm Thanh chú ý Chu An Bình, hoặc Chu An Bình dựa vào Vệ Lâm Thanh. Dù sao tình hình như thế nào thì kết quả chỉ có một, đó chính là Chu An Bình từ nay về sau sẽ càng khó khăn hơn.
Trong huyện hầu hết đều dựa vào Bí thư huyện ủy, chỉ đứng ở phía Bí thư huyện ủy mới có đường ra.
Miêu Vũ bình thường chơi khá thân với Chu An Bình, cô bé mới công tác không lâu nên có chút lo lắng nói với Chu An Bình:
- Lão Chu…
Miêu Vũ gọi một câu nhưng không biết nói gì mới tốt.
Lúc này Chu An Bình đã không sớm nghĩ gì khác, y biết lãnh đạo mà Vệ Lâm Thanh tới đã đến. Y vội vàng đi ra ngoài.
Thấy Chu An Bình đi nhanh như vậy, Tiểu Chu cười nói:
- Chạy nhanh như vậy làm gì, cũng đâu có gì tốt.
Mọi người nhìn Chu An Bình rời đi, một người thanh niên tên Quách Xương nói:
- Xem ra văn phòng chúng ta sẽ có thêm người mới.
- Các người nói gì đó.
Miêu Vũ có chút khó chịu, ý của mọi người rất rõ ràng, Chu An Bình dựa vào người không nên dựa.
Chu An Bình tới văn phòng Vệ Lâm Thanh thì tên này đang chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Chu An Bình tới, Vệ Lâm Thanh cười nói:
- Anh biết lái xe chứ?
Chu An Bình nói:
- Tôi biết.
- Được, hôm nay anh lái xe.
Ngồi trong xe, Chu An Bình vừa khởi động xe thì Vệ Lâm Thanh đã nói:
- Ra ngoại ô đón lãnh đạo.
Chu An Bình liền theo lời chạy đi.
Ra ngoại thành, Vệ Lâm Thanh bảo Chu An Bình dừng xe lại rồi đứng ở ven đường.
Nhìn Vệ Lâm Thanh, Chu An Bình muốn hỏi lại không dám nên đành đứng đó chờ.
Thấy Chu An Bình như vậy, Vệ Lâm Thanh biết y có vẻ không yên, hắn liền đưa cho Chu An Bình một điếu thuốc rồi nói:
- Tôi hiểu một chút về anh, nghe nói anh từng làm Phó chánh văn phòng?
Nghe Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Chu An Bình cười khổ nói:
- Đây là chuyện mười năm trước rồi.
Vệ Lâm Thanh gật đầu và vỗ vai Chu An Bình mà nói:
- Anh có năng lực, phải tin tổ chức thấy được tình hình của anh.
Chu An Bình gật đầu không nói.
Vệ Lâm Thanh nhìn thoáng qua đằng trước không thấy gì, y liền rút điện thoại di động ra gọi:
- Bí thư Vương đến đâu rồi?
Nói chuyện vài câu, Vệ Lâm Thanh nói với Chu An Bình:
- Còn một lát nữa lãnh đạo mới tới. Anh lái xe đi đặt bàn ăn, sau đó quay lại đây ngay.
Chu An Bình vừa nãy có chút khẩn trương nghe Vệ Lâm Thanh gọi điện, y không nghe thấy gì khác mà chỉ nghe mỗi câu “Bí thư Vương”. Chu An Bình suy nghĩ rất nhiều, vị Bí thư Vương này chắc là chỗ dựa của Vệ Lâm Thanh, nhưng cả tỉnh nhiều người họ Vương mà, lãnh đạo thành phố cũng có họ Vương. Bí thư Vương này là Bí thư Vương nào?
Đương nhiên Chu An Bình cũng nghĩ tới Bí thư tỉnh ủy Vương, chẳng qua y lại lắc đầu. Vệ Lâm Thanh mà có chỗ dựa là Bí thư tỉnh ủy Vương thì đã sớm không phải như thế này.
Đằng trước có một quán ăn nhỏ khá ngon, Chu An Bình lái xe tới đó đặt bàn rồi vội vàng chạy về.
Đến thấy chưa có ai tới, Chu An Bình thở phào nhẹ nhõm và báo cáo qua với Vệ Lâm Thanh.
Theo Chu An Bình nghĩ thì xe lãnh đạo nhất định là xe chính quyền, vì thế y nhìn xem có xe nào biển chính quyền không.
Lúc này có một chiếc xe việt dã dừng bên cạnh hai người.
Thấy xe dừng lại, Vệ Lâm Thanh vội vàng nhìn và vui vẻ nói:
- Bí thư Vương, sao lại đi xe này tới.
Cửa sổ xe sớm được hạ xuống, cửa đằng sau mở ra, chỉ thấy một người rất uy nghiêm từ trên đi xuống.
Thấy là người này, Chu An Bình run lên.
Y cố gắng chớp mắt và nhìn lại, y không thể bình tĩnh.
Đúng là quá may rồi.
Đây là cảm nhận của Chu An Bình. Y dù như thế nào cũng không ngờ Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa mạnh đến mức làm người ta không thở nổi.
Một cảm giác hạnh phúc ập tới, Chu An Bình không biết mình nên làm như thế nào.
- Lâm Thanh, đợi lâu chưa?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Lúc này Vệ Lâm Thanh cũng không thể bình tĩnh. Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe xuống, y cảm thấy mình tìm được tổ chức. Bao uất ức ở huyện Tầm Sơn này chỉ mình y biết. Có Vương Trạch Vinh tới, y mới thấy mình tìm được phương hướng.
Bắt tay Vệ Lâm Thanh, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sao thế, người cũng gầy như vậy.
Mấy người khác xuống xe. Mọi người đều có chút khó hiểu, Vương Trạch Vinh và vị Phó chủ tịch huyện này xem ra quan hệ rất tốt.
Tô Lượng và Từ Đỉnh Tân đều rất nhanh nhạy, vừa thấy thế thì sao dám chậm trễ với Vệ Lâm Thanh. Hai người liền đi lên bắt tay Vệ Lâm Thanh với vẻ thân thiết.
Chu An Bình không nghĩ mình được đãi ngộ cao như vậy. Khi Vương Trạch Vinh bắt tay y, y thấy cả người mình run lên.
Bí thư tỉnh ủy Vương là nhân vật chỉ thấy trên Tv, Chu An Bình không ngờ mình được bắt tay Bí thư Vương.
Vệ Lâm Thanh cũng muốn giúp nhân vật thân tín duy nhất nên nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, đây là cán bộ Chu An Bình của huyện, là đồng chí rất có năng lực.
Vương Trạch Vinh nhìn là biết đây là người Chu An Bình thu được. Chẳng qua hắn cũng phải lắc đầu, Vệ Lâm Thanh chỉ có một cán bộ bình thường đi cùng, xem ra ở huyện Tầm Sơn này rất khó khăn.
Bắt tay Chu An Bình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Làm phiền đồng chí Chu An Bình.
- Bí thư Vương, Chủ tịch Vệ đã bố trí bữa ăn, ở cách đây không xa, tôi xin dẫn đường.
Chu An Bình rất cung kính nói.
- Ha ha, vậy theo mọi người.
Vương Trạch Vinh cười nói với đám người Tô Lượng.
Mọi người lên xe, Chu An Bình quá kích động vì thế không bật được máy, hai lần đều thế làm cho Chu An Bình bắt đầu đổ mồ hôi.
Vệ Lâm Thanh thấy thế thì cười thầm trong lòng nhưng không hề tức giận. Y thầm nghĩ mọi người đều cho rằng mình không có chỗ dựa mạnh, bây giờ Chu An Bình biết chỗ dựa của mình đúng là có hiệu quả ngay.
Vệ Lâm Thanh cười nói:
- Từ từ, đừng gấp.
Chu An Bình cuối cùng đã khởi động được xe, xe từ từ tiến lên.
Y đang thầm nghĩ mình đã quay trở lại rồi. Có Bí thư Vương làm chỗ dựa, Vệ Lâm Thanh phát triển là nhất định. Là người đầu tiên dựa vào Vệ Lâm Thanh, lại cung cấp nhiều chứng cứ như vậy, mình lên chức là tất nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...