Quan Khí​

Gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, Bí thư huyện ủy Bộ Triển Dân nhìn Chủ tịch huyện Hoàng Hiểu Hữu mà nói:

- Vệ Lâm Thanh là người từ trên thành phố phái xuống.

Đây là một nguyên nhân khiến người trong huyện không rõ thân phận của Vệ Lâm Thanh.

Bộ Triển Dân là người của Thị trưởng Quách Duyên Bình, y đã hỏi Thị trưởng về Vệ Lâm Thanh, nhưng chỉ biết do Bí thư thị ủy Trương điều tới, cụ thể là như thế nào không rõ.

Bây giờ nghe Vệ Lâm Thanh nổi giận trong văn phòng Hoàng Hiểu Hữu, làm Hoàng Hiểu Hữu mất mặt, Bộ Triển Dân cảm thấy việc này không dễ xử lý.

Hoàng Hiểu Hữu vẫn luôn nghe Bộ Triển Dân nói. Ở huyện hai người mặc dù có mâu thuẫn nhưng về lợi ích kinh tế sẽ luôn ăn ý.

- Lai lịch gì vậy?

Hoàng Hiểu Hữu lẩm bẩm một tiếng.

- Không cần biết nhưng huyện không thể bị ảnh hưởng.

Bộ Triển Dân nhìn Hoàng Hiểu Hữu mà nói.

Hoàng Hiểu Hữu thấy ánh mắt của Bộ Triển Dân liền hiểu ý của đối phương. Chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn. Hai bên đều biết tình hình của nhau, xảy ra chuyện thì không ai thoát. Hôm nay Vệ Lâm Thanh nói thẳng về vấn đề của Cao Vũ Phi, không biết hắn nắm giữ bao chuyện nữa. Một nhân vật như vậy ở lại huyện Tầm Sơn nhất định là tai họa.

- Xi thành phố điều hắn đi có được không?

Hai người đều thấy Vệ Lâm Thanh ở lại huyện Tầm Sơn là tai họa, nhất định phải đá đít đi.

- Như vậy đi, cần phê tiền cứ phê, tôi lên thành phố một chút.


Bộ Triển Dân cảm thấy cũng cần lên thành phố.

Hoàng Hiểu Hữu nghe vậy mà có chút khó chịu. Vệ Lâm Thanh làm y mất mặt, bây giờ lại phê tiền, điều này khiến cán bộ huyện nghĩ y như thế nào, y còn uy tín không?

Hiểu ý của Hoàng Hiểu Hữu, Bộ Triển Dân nói:

- Bí thư tỉnh ủy Vương bây giờ đang xử lý mạnh việc hủ bại, huyện ta vẫn là huyện nghèo, đây không phải việc tốt. Vệ Lâm Thanh là người cấp trên phái xuống, để y làm việc cũng tốt.

Hoàng Hiểu Hữu nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ ổn định tâm lý của Vệ Lâm Thanh là quan trọng nhất. Hoàng Hiểu Hữu có chút lo lắng nói:

- Tôi vẫn lo.

Bộ Triển Dân gật đầu nói:

- Dò xét một chút rồi nói tiếp.

Vệ Lâm Thanh sau khi làm Hoàng Hiểu Hữu mất mặt liền chờ xem xử lý mình như thế nào. Y đúng là cũng muốn đi nhưng không ngờ Hoàng Hiểu Hữu lại gọi hắn tới văn phòng, nói vài câu không dinh dưỡng rồi phê duyệt mấy chục ngàn cho Phòng Chiêu thương.

Cầm tờ giấy, Vệ Lâm Thanh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền hiểu đối phương không nắm rõ thân phận của mình nên muốn ổn định mình.

Vệ Lâm Thanh cũng là nhân vật tàn nhẫn, hắn biết dùng cách bình thường không thể mở cục diện. Bây giờ huyện Tầm Sơn có vấn đề, Tỉnh ủy nhất định sẽ không biết, có phải nên mời Vương Trạch Vinh tới không? Nếu Vương Trạch Vinh biết tình hình ở đây thì với tính cách của hắn, nhất định sẽ xử lý, khi đó mình có cơ hội.

Vệ Lâm Thanh nghĩ xong liền gọi điện.

Lúc này ở trên tỉnh cả Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân đã hiểu rõ. Bọn họ biết hai bên cùng đấu mặc dù đối phương ngã nhưng mình sẽ không có chỗ tốt. Vì thế cuộc đấu đã dừng lại, mọi người đều âm thầm điều tra ai nhằm vào mình.


Vương Trạch Vinh cũng tìm hiểu nhưng không rõ là ai. Chẳng qua không có tình hình lớn là được. Vương Trạch Vinh cần giữ ổn định.

Nhận được điện của Vệ Lâm Thanh, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ tên này chắc là không nhịn được nên mới muốn mình giúp.

Đối với chuyện ở huyện, Vương Trạch Vinh hiểu rõ. Đừng nhìn là cấp huyện nhưng không dễ xử lý.

Lần này Vệ gia phái hai thằng cháu đến Nam Điền. Vương Trạch Vinh đã yêu cầu Mã Yến Đống không lộ thân phận của bọn họ.

- Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo công việc với ngài.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, tên này đúng là giỏi lấy lý do. Một Phó chủ tịch huyện mà muốn báo cáo công việc với Bí thư tỉnh ủy sao?

- Sao vậy, muốn về Bắc Kinh ư?

Vương Trạch Vinh nói.

- Bí thư Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định chăm chú làm việc, quyết không dừng giữa hừng. Chỉ là tôi thấy cả Nam Điền phát triển, nhưng huyện Tầm Sơn vẫn không khởi sắc nên rất lo lắng. Tỉnh ủy nên quan tâm nhiều hơn một chút.

Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là vấn đề. Mấy huyện nghèo, Tỉnh ủy suy nghĩ đến tình hình đặc thù của bọn họ nên thả lỏng một chút. Bây giờ xem ra đến lúc chú ý mới được.

Đúng, Vương Trạch Vinh thoáng cái nghĩ đến cô sinh viên lần trước mình gặp cũng ở huyện Tầm Sơn.

Nghĩ đến cô sinh viên này, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và thấy thời gian này mình không có việc gì, cũng nên xuống xem một chút.


Vương Trạch Vinh liền nói:

- Yên tâm làm việc đi, tôi tranh thủ tới chỗ cậu một chuyến.

Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Vệ Lâm Thanh vui vẻ nói:

- Bí thư Vương lúc nào thì tới, chúng tôi nhiệt liệt chào đón.

- Lần này tôi không muốn kinh động ai, lúc ấy tôi sẽ thông báo cho cậu.

Vương Trạch Vinh nói xong liền thấy Vệ Lâm Thanh chào rồi dập máy.

Gọi thư ký vào, Vương Trạch Vinh nói:

- Anh thông báo giám đốc Sở Dân chính – Từ Đỉnh Tân và giám đốc Sở công an Tô Lượng cùng tôi đi một chuyến.

Phan Bằng Trình gật đầu nói:

- Tôi lập tức bố trí.

Một chiếc xe việt dã biển bình thường, Lý Minh Quốc làm lái xe, bên trong ngoài Vương Trạch Vinh còn có thư ký Phan Bằng Trình và Từ Đỉnh Tân với Tô Lượng.

Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nói với hai người:

- Lần này các anh theo tôi tới mấy huyện nghèo, không cần thông báo ai cả. Tôi muốn tìm hiểu rõ tình hình.

Từ Đỉnh Tân nói:

- Bí thư Vương, bây giờ toàn tỉnh đang phát triển, áp lực bên sở đã giảm đi, nhưng còn mấy huyện nghèo khá nghiêm trọng, tiền trợ cấp hàng năm khá nhiều.


- Sở Dân chính các anh nhất định phải tăng cường giám sát. Tài chính quốc gia và tiền trợ cấp của tỉnh có không ít đơn vị tham ô, tôi không hy vọng nó xuất hiện ở Nam Điền.

Vương Trạch Vinh nhận được điện của Vệ Lâm Thanh có chút lo lắng việc sử dụng tiền trợ cấp. Hắn tin Vệ Lâm Thanh không tùy tiện gọi điện. Huyện Tầm Sơn nhất định có vấn đề.

Nghĩ đến nữ sinh viên phải bán thân mà đi học, Vương Trạch Vinh không thể vui. Lần trước hắn đã muốn tới huyện Tầm Sơn xem một chút nhưng vì bận việc nên không đi được.

Bởi vì Vương Trạch Vinh đã dặn không thông báo với bên dưới, vì thế Từ Đỉnh Tân và Tô Lượng mặc dù muốn lộ tin nhưng nghĩ đến Vương Trạch Vinh đi cùng nên không dám. Chẳng may mình lộ ra, Bí thư Vương biết thì chắc cái mũ của mình xong đời.

Hai người nhìn nhau và thầm nghĩ lãnh đạo bên dưới lần này không biết có bao kẻ xong đời.

Biết Vương Trạch Vinh sẽ tới, Vệ Lâm Thanh rất hưng phấn. Y nghĩ đến chuyện ở huyện Tầm Sơn liền nở nụ cười. Lần này huyện Tầm Sơn sẽ có động đất.

Sau khi chuyện Vệ Lâm Thanh làm ầm lên trong văn phòng Chủ tịch huyện truyền ra, cán bộ liền có suy nghĩ. Nhiều người cho rằng Vệ Lâm Thanh sẽ xong đời. Khương Vĩ và Bộ Triển Dân hợp tác với nhau thì có quan chức nào chống lại được.

Đương nhiên cũng có cán bộ có cái nhìn khác, cho rằng Vệ Lâm Thanh dám làm như vậy là do sau lưng có chỗ dựa rất mạnh, nếu không sẽ không dám làm thế.

Có người nghĩ như thế nhưng đúng là không có mấy người dám can đảm dựa vào Vệ Lâm Thanh.

Ngay khi mọi người đang quan sát thì Chu An Bình – Phòng Lịch sử là không thể ngồi yên. Nhìn các đồng nghiệp trong phòng, Chu An Bình thầm nghĩ đây là cơ hội lớn.

Nhìn thoáng qua bức ảnh lần trước Vệ Lâm Thanh tới phòng và chụp, Chu An Bình có chút do dự.

Chu An Bình trước đây đã từng là Phó chánh văn phòng Huyện ủy nhưng do đi theo lãnh đạo trước đây, đến khi Bộ Triển Dân tới thì một loạt người bị thay đổi. Y đến phòng Lịch sử và coi như không thể phát triển lên được nữa.

Nhấp ngụm nước, Chu An Bình biết mình không còn nhiều cơ hội, nếu không cược thì đời này coi như xong.

Đánh cuộc xem sao, dù không được thì cùng lắm bị đẩy tới chỗ khác thôi mà.

Chu An Bình muốn đánh cuộc xem Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa, đồng thời chỗ dựa không hề nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui