Ngay khi Thành phố Tân Cảng xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương – Chiêm Hướng Vinh. Chiêm Hướng Vinh bảo hắn lên Ủy ban kỷ luật Trung ương. Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hắn không làm gì quá ở Nam Điền, ngay cả mấy người phụ nữ thì cũng không tới Nam Điền, sao lại gọi mình tới Ủy ban kỷ luật Trung ương?
Nhìn quan khí, Vương Trạch Vinh có chút yên tâm. Quan khí của hắn vẫn vậy, đồng thời vẫn phát triển. Chính khí cũng nhiều hơn lần trước nhiều.
Khi tới Ủy ban kỷ luật Trung ương, Vương Trạch Vinh liền đến văn phòng Chiêm Hướng Vinh.
Sau khi được thông báo, Vương Trạch Vinh vào gặp Chiêm Hướng Vinh.
Vương Trạch Vinh gặp Chiêm Hướng Vinh không nhiều. Hắn nhìn thì thấy quan khí của đối phương đang dần tan đi.
- Chủ nhiệm Chiêm, ngài tìm tôi?
Vương Trạch Vinh rất cung kính nói.
Ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh tiến vào, Chiêm Hướng Vinh nở nụ cười đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Gọi cậu tới đây, vất vả rồi.
- Lãnh đạo gọi, tôi phải lập tức tới.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Thấy Chiêm Hướng Vinh có thái độ này, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Nói thật quan chức có mấy ai không sợ Ủy ban kỷ luật, mọi người đều cố gắng tránh đi sợ người của bọn họ chú ý tới.
Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Chiêm Hướng Vinh nói:
- Lần này mời cậu tới chủ yếu là liên quan đến vấn đề cán bộ Nam Điền.
Nghe Chiêm Hướng Vinh nói liên quan tới cán bộ Nam Điền, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Sắp đại hội mà Ủy ban kỷ luật Trung ương lại nói ra nó liên quan tới cán bộ Nam Điền, Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể không lo lắng. Chuyện này xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn.
Nhìn Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh chỉ nhíu mày mà không hề vội vàng hỏi, Chiêm Hướng Vinh đánh giá Vương Trạch Vinh cao hơn nhiều. Y thấy Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh.
Biết mình sẽ lui, Chiêm Hướng Vinh bây giờ đang muốn tạo quan hệ. Vương Trạch Vinh sắp vào Bộ Chính trị, Chiêm Hướng Vinh đương nhiên muốn quan hệ tốt.
Chiêm Hướng Vinh cười nói:
- Cậu không cân phải lo lắng, tuy có vấn đề nhưng vẫn có thể khống chế.
- Tình hình là như thế nào thưa thủ trưởng?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Chiêm Hướng Vinh đứng lấy cầm một tập tài liệu ở trên bàn đưa cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cậu xem một chút.
Vương Trạch Vinh cầm lên đọc và không thể vui. Thì ra hai người Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân nhằm vào nhau. Hai bên cung cấp không ít thứ về đối phương.
Đương nhiên từ tài liệu không nhìn ra hai người bọn họ, nhưng vừa nhìn thì thấy việc này là rất có thể.
Đọc xong, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ. Với đầu óc chính trị của Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân, chẳng lẽ không nhìn ra cả hai đều bại sao? Làm như vậy sẽ không tốt cho cả hai, có phải đầu óc nóng lên không? Hai người chắc sẽ không dùng cách này nhằm vào đối phương mà. Hành vi này là rất quá khích, dù thắng thì kẻ thắng cũng bị ảnh hưởng.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Chiêm Hướng Vinh hỏi:
- Cậu thấy sao về tài liệu này?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Hai đồng chí này theo tôi hiểu thì chắc không làm như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng không dám khẳng định.
- Nội dung có căn cứ, nếu theo đó điều tra thì hai người đều có vấn đề. Lần này mời cậu tới Ủy ban kỷ luật Trung ương chính là hy vọng Tỉnh ủy sẽ phối hợp khi diễn ra cuộc điều tra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cảm thấy người cung cấp tài liệu dùng cách nặc danh, khả năng tồn tại đáng nghi ngờ.
Nói xong Vương Trạch Vinh nghĩ tới lời Hạng Nam phê bình mình. Hắn thấy mình quá chú ý việc lên cấp, đối với việc này sao mình lại nên đưa ra nghi ngờ. Vương Trạch Vinh có chút giật mình nói:
- Xin Trung ương yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền nhất định phối hợp. Ủy ban kỷ luật Trung ương
- Có thể hiểu chính xác là tốt rồi. Bởi vì nội dung trong tài liệu là rất chi tiết, số liệu nguyên vẹn, bởi vậy chuyện phải đi làm. Chúng tôi chuẩn bị phái tổ công tác tới Nam Điền trong hai ngày tới.
Vương Trạch Vinh đành phải gật đầu.
Ra khỏi văn phòng Chiêm Hướng Vinh, Vương Trạch Vinh biết chuyện này Ủy ban kỷ luật Trung ương hoàn toàn có thể không mời hắn tới Bắc Kinh, lập tức điều tra, nhiều nhất thông báo hắn. Chiêm Hướng Vinh đã gọi hắn lên Bắc Kinh chính là để hắn có sự chuẩn bị.
Nhìn trụ sở Ủy ban kỷ luật Trung ương, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Hắn không sợ người ta điều tra về mình, ai muốn làm gì thì kệ, cũng không liên quan tới hắn.
Ra ngoài cửa, Vương Trạch Vinh đang lên xe thì có một xe dừng trước mặt hắn. Cửa xe hạ xuống, Vương Triêu Chính thò đầu ra nói:
- Trạch Vinh, đến đây có việc à?
Thấy là Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói:
- Trưởng ban Vương, ngài đến đây có việc?
- Ha ha, tôi tới nói chuyện với lão Chiêm.
Nhìn quan khí của Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Bảo sao Trung ương lại xác định Vương Triêu Chính làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Chính khí của Vương Triêu Chính rất mạnh.
Vương Triêu Chính có lẽ có việc gấp đi làm nên nói với Vương Trạch Vinh:
- Xong việc thì đến chỗ tôi ngồi.
Vương Trạch Vinh gật đầu đồng ý.
Nhìn Vương Triêu Chính đi vào trong, Vương Trạch Vinh lúc này mới lên xe.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà nghĩ đến Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa. Mặc dù hắn biết hai người này thầm đấu nhưng không ngờ lại đến mức này.
Nghĩ tới hai người ở hai gia tộc khác nhau, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than về xã hội này.
Hạng Nam đã đi nước ngoài, Vương Trạch Vinh cần người phân tích giúp mình. Hắn suy nghĩ một chút thì thấy phải đến hỏi Vệ Hồng Lâm nên nói với Lý Minh Quốc:
- Đến Vệ gia.
Bảo Lý Minh Quốc về trước, Vương Trạch Vinh một mình tiến vào Vệ gia.
Vệ Hồng Lâm đang ngồi trong sân đọc báo thấy Vương Trạch Vinh tới liền khá vui vẻ nói:
- Cháu tới Bắc Kinh có việc sao?
Biết Vương Trạch Vinh sẽ vào Bộ Chính trị, Vệ Hồng Lâm đương nhiên vui vẻ. Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, Vệ gia có chỗ dựa cực mạnh, mấy người con, cháu của ông sẽ tốt lên.
- Chủ nhiệm Chiêm bảo cháu tới.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống mà nói.
Nghe thấy Ủy ban kỷ luật Trung ương thông báo Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh, Vệ Hồng Lâm hỏi:
- Có việc gì?
Vương Trạch Vinh liền nói qua tình hình với ông.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm suy nghĩ một chút và thở dài nói:
- Kế quá được, đây là làm loạn Nam Điền, cuối cùng là ngăn cản cháu.
Vương Trạch Vinh vốn nghi ngờ đây không do Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa làm ra, nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy, hắn cũng gật đầu nói:
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Vệ Hồng Lâm xua tay nói:
- Ý của lão Chiêm thì cháu có hiểu không?
- Đây là bảo cháu có sự chuẩn bị trước.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đúng thế, lão Chiêm đây là tạo quan hệ. Xảy ra chuyện này nhất định có người nhằm vào Nam Điền. Nhận được tin lão Chiêm báo trước, đó là nhân tình.
Uống ngụm nước, Văn Hồng Quân nói tiếp:
- Sau khi chuyện cháu tới Hải Đông làm Bí thư truyền ra, tâm trạng mọi người khá khác nhau, có đủ suy nghĩ. Ông thấy có người không hy vọng cháu thuận lợi như vậy. Cố ý lợi dụng Ngụy gia và Văn gia tranh chức Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, đánh ngã hai người này sẽ kéo ra một số lớn. Nếu kéo được cả cháu vào thì việc cháu vào Bộ Chính trị là không hy vọng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu cảm thấy đối phương đang thử thăm dò, làm việc này trước rồi xem động tĩnh. Nếu cảm thấy có khả năng thì sẽ còn có chiêu mới.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Việc này cũng may là lão Chiêm báo cháu trước, nếu không xảy ra chuyện thì chúng ta lại nghĩ hai nhà kia nhằm vào nhau. Lão Chiêm sao không nhìn ra vấn đề. Chẳng qua là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương, Lãnh đạo tỉnh ủy có việc này thì y không thể không điều tra. Ông cho rằng bây giờ quan trọng nhất là Nam Điền giữ ổn định. Cho dù điều tra cũng phải khống chế trong phạm vi nhất định.
- Cháu thấy có người không thể chờ tới đại hội rồi.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng nói.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Đây coi như thử thách cuối cùng dành cho cháu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...