Quan Khí​

Đang nói chuyện với Uông Kiều thì Vương Trạch Vinh nhận được điện của Khương Trường Chính.

Lúc này trong phòng khá mập mờ. Sau lần trước, đây là lần đầu hai người ở riêng bên nhau.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua bụng Uông Kiều nhiều lần, chẳng qua không thấy gì cả.

Sau một thời gian tiêu hóa, hai người bây giờ gặp đã tự nhiên hơn.

Bây giờ Uông Phỉ đã đi ra, không còn ai khác nên bọn họ nhìn nhau và có nhiều tâm sự.

Khương Trường Chính nói cho Vương Trạch Vinh biết là y đã lên Bắc Kinh và muốn gặp mặt.

Nghĩ tới ý mà Khương Trường Chính gặp mình, Vương Trạch Vinh cũng hiểu một chút. Có lẽ y thông qua con đường mà biết quyết định của Trung ương. Trước khi lui, y muốn bố trí một chút.

Khi nhận được điện thoại, Vương Trạch Vinh phát hiện ánh mắt Uông Kiều nhìn mình với vẻ ham muốn. Vương Trạch Vinh không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy ở Uông gia nữa. Một lần có thể mọi người không biết, đó là do mưu đồ nhưng nếu xảy ra lần nữa thì khó tránh khỏi người Uông gia phát hiện.

Uông Nhật Thần tuy đã lui nhưng nhân viên phục vụ còn nhiều. Hơn nữa quan hệ của bọn họ với Bí thư Lâm nên không ai dám sơ sót với Uông gia. Trong gia đình phức tạp như vậy, lần trước do Uông Chính Phong bố trí nên chắc không có vấn đề. Lần này thì khác, hắn sắp lên chức nên cần chú ý.

Thấy Khương Trường Chính gọi tới nói muốn gặp, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn nói:

- Khương Trường Chính muốn gặp anh, anh phải đi ngay.

Không phải Vương Trạch Vinh không muốn có quan hệ kia với Uông Kiều. Nói thật đối với việc cùng Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thấy rất thỏa mãn, lại thấy ham muốn vụng trộm. Mặc dù là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh biết nó rất nguy hiểm với hắn. Hắn cố gắng khống chế bản thân mình.


Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Kiều nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ em sẽ ăn anh sao?

Giọng nói rất nhỏ nhưng vẻ xấu hổ làm người ta động tâm. Mỗi lần Uông Kiều đến gặp Vương Trạch Vinh thì cô đều ăn mặc rất hấp dẫn. Nhìn Uông Kiều ngượng ngùng, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến lần trước của hai người, lửa nóng lại bốc lên.

Vương Trạch Vinh thầm than và thấy mình không thể khống chế.

Thấy ánh mắt Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Kiều cười thầm trong lòng. Cô biết Vương Trạch Vinh cũng muốn mình.

Hai người đã phá khoảng ngăn cách, bây giờ sẽ không trốn tránh nữa. Uông Kiều dũng cảm nhìn Vương Trạch Vinh.

Đối với Uông Kiều, có thể quan hệ với Vương Trạch Vinh là điều cô sớm nghĩ tới. Cô vốn cũng khống chế mình, nhưng sau lần đó, đặc biệt thấy bức thư của bố, cô đã thả lỏng mình. Tất cả trách nhiệm giống như giao hết cho ông bố mà.

Khi ở riêng một mình bên Vương Trạch Vinh, cô cảm thấy rất phức tạp, nó giống như một cô gái mới yêu lần đầu vậy.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều có chút thất vọng. Chẳng qua nghĩ tới Vương Trạch Vinh có việc cần làm nên cô đứng dậy nói:

- Anh đi đi, công việc quan trọng hơn mà.

Vương Trạch Vinh gật đầu đi tới định cầm áo lên thì Uông Kiều đã lấy giúp hắn. Cô giống như người vợ mặc cho hắn.


Động tác này làm Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương, hắn vội vàng nhìn ra cửa.

Vương Trạch Vinh làm như vậy khiến Uông Kiều cười hì hì mà nói:

- Xem anh cẩn thận chưa kìa.

Tục ngữ nói nữ theo đuổi nam là rất đơn giản. Uông Kiều như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể khống chế.

Trong phòng không có ai khác, Uông Kiều nhìn thoáng qua cửa rồi ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh.

Cảm nhận cơ thể của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thực ra cũng thích cô nên ôm chầm lấy cô.

Hai người đang trộm tình nên càng kích thích hơn, hai người rất nhanh đã hôn nhau.

Mặc dù như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thấy khẩn trương, lập tức tỉnh lại ngay. Hắn vỗ vỗ vai Uông Kiều rồi nhịn cơn động tình. Hắn đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài như ma đuổi.

Nhìn Vương Trạch Vinh chạy vội vàng ra ngoài, Uông Kiều cắn môi dậm chân nói:

- Chạy gì nhanh như vậy?

Vương Trạch Vinh ra ngoài rồi thầm than đúng là muốn chết.


Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh suy nghĩ về việc của Lâm Khâm. Lâm Khâm lại nghĩ tới xét nghiệm ADN, không biết thằng này nghĩ gì nữa.

Ôi, Uông Kiều có con với mình.

Mang theo tâm trạng phức tạp, Vương Trạch Vinh đến gặp Khương Trường Chính.

Lúc này Khương Trường Chính có vẻ già đi nhiều.

Quen nhìn quan chức cao cấp, Vương Trạch Vinh cũng hiểu về bọn họ. Mũ quan là điều quan trọng nhất, khi quan chức mất mũ, vầng sáng hoàn toàn biến mất. Con người lúc ấy cũng sẽ già đi nhiều.

Vương Trạch Vinh bắt tay Khương Trường Chính rồi nói:

- Bí thư Khương vất vả rồi.

Khương Trường Chính cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Nghe nói cậu lên Bắc Kinh nên tôi tới đây. Có một số việc cần trao đổi với cậu.

Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ vào rót trà rồi ra ngoài, Khương Trường Chính đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc và hút.

- Trạch Vinh, lần này cậu tới Hải Đông, tình hình Hải Đông rất phức tạp.

Nghe Khương Trường Chính nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi cũng đang muốn hỏi Bí thư Khương về vấn đề này.


Dù sao Khương Trường Chính cũng là Bí thư Thành phố Tân Cảng, có nhiều kinh nghiệm công tác tầm cao. Vương Trạch Vinh biết tình hình Hải Đông phát triển nên muốn nghe kinh nghiệm của Khương Trường Chính.

- Kinh nghiệm thì không nói, thực ra việc gì cũng như nhau, chủ yếu là dùng người cho tốt, nắm chắc phương hướng.

Khương Trường Chính cười nói.

Khương Trường Chính lần này đến gặp Vương Trạch Vinh cũng là đã suy nghĩ kỹ. Trong thời gian này, Khương Trường Chính cũng nghĩ đến việc mình sẽ lui. Sau khi tới Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính đã dành nhiều công sức mới khống chế được bộ máy.

Trước khi tới Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính nghĩ sẽ dễ làm ở đây. Dù sao y là Ủy viên Bộ Chính trị, bộ máy Thành phố Tân Cảng có chênh lệch lớn đối với y. Nhưng khi chính thức tới Thành phố Tân Cảng thì mới biết ở đó không hề dễ dàng. Tuy nói bộ máy không ai là Ủy viên Bộ Chính trị như y, nhưng bọn họ có thể tới Thành phố Tân Cảng nhận chức thì đều có chỗ dựa rất mạnh. Phương hướng thì không vi phạm nhưng sẽ có các hành động nhỏ gây khó khăn trong việc triển khai công việc của y.

Nghe Khương Trường Chính nói, Vương Trạch Vinh gật đầu. Lời này nói thì dễ nhưng làm thì không dễ.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ điều này. Ví dụ như Nam Điền, hắn vẫn không thích Trịnh Dị Lợi, nhưng muốn động cũng không dễ. Đối phương không phạm sai lầm, phía sau có chỗ dựa nên muốn xử lý cũng cần cơ hội.

Nghĩ tới tình hình Hải Đông, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hải Đông không thể so với Nam Điền. Hải Đông từ trước đến giờ là nơi tranh đoạt của quan trường Trung Quốc, lực lượng của Lão bí thư chỉ chiếm ưu thế mà thôi, không hoàn toàn do người của Lão bí thư khống chế. Hắn từ ngoài vào Hải Đông, dù được Lão bí thư tán thành thì sẽ có không ít khó khăn.

Khương Trường Chính thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh lúc này liền nói:

- ổn định là quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc, trong mắt lộ ra một tia quyết tâm. Đối với hắn thì quan trường là chiến trường. Dù Hải Đông cũng không có gì khác. Hắn hoàn toàn tin mình có thể mở cục diện.

Hắn biết đây là thử thách của Trung ương đối với hắn. Thử thách này đại biểu hắn có thể đi bao xa. Nếu không thông qua thì con đường sẽ ngừng lại.

Mắt Khương Trường Chính sáng lên. Mấy lời vừa rồi là y thử Vương Trạch Vinh mà thôi. Khương Trường Chính mặc dù coi trọng Vương Trạch Vinh, nhưng y không hy vọng Khương Trường Chính không có quyết tâm. Nếu Vương Trạch Vinh tỏ vẻ lùi bước, y sẽ thay đổi cái nhìn với Vương Trạch Vinh, phải suy nghĩ có giao người của mình cho Vương Trạch Vinh không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui