Nhìn Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm nghĩ đến việc phát triển của Vương Trạch Vinh và nói:
- Bây giờ đã qua cửa của Lão bí thư, quan trọng nhất là chỗ Bí thư Lâm, ở chuyện này cần Hạng Nam làm chút công tác.
Hạng Nam là người của Bí thư Lâm thì mọi người đều biết. Vệ Hồng Lâm cũng biết. Ông biết Hạng Nam nói với Bí thư Lâm cũng có chút tác dụng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chuyện do người mà ông.
Ra khỏi nhà Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh đến Uông gia thì chỉ thấy mình Uông Nhật Thần đang chơi với cháu bé. Uông Phỉ và Uông Kiều đi làm.
Tâm trạng Uông Nhật Thần có vẻ không quá tốt. Hôm nay ông nói không nhiều, Vương Trạch Vinh cũng lo cho sức khỏe của ông.
Sau đó Vương Trạch Vinh chuẩn bị đến nhà Bí thư Lâm. Lần này đến nhà Bí thư Lâm sẽ liên quan tới việc hắn có thể làm Bí thư Thành phố Hải Đông hay không?
Lần này Vương Trạch Vinh đến Lâm gia khá thuận lợi. Có lẽ Bí thư Lâm đã dặn từ trước nên sau khi xem chứng minh là Vương Trạch Vinh nhanh chóng vào được.
Vương Trạch Vinh đến thì thấy Lâm Khâm đang ngồi xem Tv, mà Uông Kiều có lẽ đang ở bếp giúp Lâm phu nhân.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Lâm Khâm hơi đổi sắc.
- Làm phiền rồi.
Vương Trạch Vinh cười nói với Lâm Khâm.
Lâm Khâm hừ một tiếng không nói gì.
Không thấy Bí thư Lâm, không khí trong phòng khá yên ắng. Lâm Khâm không nói chuyện với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói gì với y. Nếu không có Bí thư Lâm thì cấp bậc giữa Vương Trạch Vinh và Lâm Khâm là khác hẳn.
- Tiểu Khâm, sao không chào khách hả?
Lâm phu nhân đi ra thấy Vương Trạch Vinh liền nói với Lâm Khâm.
Nghe Lâm phu nhân nói như vậy, Lâm Khâm mới giả vờ nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi lấy nước cho anh.
Thực ra sớm có người mang nước tới.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên nói:
- Làm phiền rồi.
- Bố Lâm Khâm lát nữa mới về, hai đứa nói chuyện.
Lâm phu nhân vui vẻ nói với Vương Trạch Vinh.
Lúc này Uông Kiều cũng ra thấy Vương Trạch Vinh liền chào.
Vương Trạch Vinh từ trên mặt Uông Kiều thấy một tia oán giận, cô không nói gì với Lâm Khâm.
Không khí này làm Vương Trạch Vinh rất buồn bực. Hôm nay đến nhà Bí thư Lâm làm khách đúng là rất không thoải mái.
Nhìn hai người phụ nữ đi ra, Vương Trạch Vinh nói với Lâm Khâm:
- Lâm Khâm, không phải tôi nói anh, giữa vợ chồng có chuyện gì không thể trao đổi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lâm Khâm hừ một tiếng:
- Anh cũng có mấy người phụ nữ, tôi tại sao không thể. Uông Phỉ cũng là vợ bé của anh, dựa vào cái gì mà hét lên với tôi.
Vương Trạch Vinh nghe xong không biết nói gì, Lâm Khâm nói cũng đúng.
- Anh làm như vậy không phải làm khó Bí thư Lâm sao? Tôi nghĩ dù chuyện lớn hơn nữa cũng không để phụ huynh phải quan tâm.
- Dù sao bố mẹ hai bên đã biết, muốn thế nào cũng được. Tiểu Vi cũng được, ít nhất cô ấy không phản đối tôi gì cả. Tôi bảo cô ấy làm gì, cô ấy làm đó. Tôi ở bên cô ấy vui vẻ hơn nhiều.
- Vậy giữa anh và Uông Kiều sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm đã quyết tâm muốn ả phụ nữ kia.
Lời này của Vương Trạch Vinh làm Lâm Khâm im lặng. Y đương nhiên biết quan hệ giữa mình và Uông Kiều khó xử lý.
- Tôi có thể làm gì được chứ, muốn thế nào cũng được.
Lúc này chỉ nghe Bí thư Lâm lớn tiếng nói:
- Anh cũng biết nói như vậy sao?
Nghe thấy tiếng của Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Lâm đã về?
Bí thư Lâm xua tay nói:
- Trạch Vinh đừng khách khí, cậu ngồi xuống đi. Thằng ranh này bây giờ không coi ai ra gì, chuyện gì cũng dám làm.
Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng, Bí thư Lâm sao không biết việc Lâm Khâm làm.
Vương Trạch Vinh nghĩ một chút rồi đột nhiên hiểu tại sao Bí thư Lâm muốn hắn tới đây. Bí thư Lâm nhất định nghĩ tới Uông gia, Vệ gia và Hạng gia, nếu xử lý không tốt mấy lực lượng này hợp lại phản kích sẽ rất mạnh.
Đúng là bố mẹ thật đáng thương.
Bây giờ Vương Trạch Vinh mới cảm thấy Bí thư Lâm không phải một Tổng bí thư, mà là một người bố.
Hiểu điều này, Vương Trạch Vinh phát hiện mình đúng là người đủ tư cách làm việc này.
Chuyện này cũng không trách tại sao Bí thư Lâm làm thế, đây là việc rất khó giải quyết.
Bị Bí thư Lâm quát, Lâm Khâm vội vàng ngồi đó không dám nói gì.
Bí thư Lâm ngồi xuống rồi cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh đừng khách khí, đến thì cứ coi như nhà mình.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sớm muốn đến báo cáo công việc với ngài nhưng sợ làm ngài không nghỉ được.
- Hôm nay đi gặp Lão bí thư rồi chứ?
Bí thư Lâm cười nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đã đi thăm nhưng sức khỏe Lão bí thư rất kém.
Bí thư Lâm nghiêm túc nói:
- Lão bí thư có công lao rất lớn đối với Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định phải nói việc hôm nay ra. Tuy Bí thư Lâm không hỏi nhưng chuyện này không nói không được.
- Bí thư Lâm, hôm nay tôi theo Vệ lão gia tử, đến phòng bệnh thấy không ít thủ trưởng. Lão bí thư chỉ nói với tôi một câu làm tốt công việc.
Bí thư Lâm nhìn Vương Trạch Vinh. Ngài khá hài lòng vì Vương Trạch Vinh có thể nói ra như vậy. Nghe thấy lời của Lão bí thư, với trí tuệ của Bí thư Lâm thì sao không hiểu ý nghĩa việc Vương Trạch Vinh đi gặp Lão bí thư. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh cũng là người mình thầm bồi dưỡng, tâm trạng Bí thư Lâm khá tốt.
Lâm Khâm ngồi bên chỉ chăm chú xem Tv.
Bí thư Lâm nhìn Lâm Khâm rồi thở dài một tiếng. Con ngài được trọng điểm bồi dưỡng, còn đưa xuống cơ sở rèn luyện. Nhưng tình hình bây giờ thì Lâm Khâm muốn phát triển là không thể.
Nói thật Bí thư Lâm cũng lo lắng sau khi mình lui sẽ như thế nào. Tuy Lý Kiền Ý đã trở lại nhưng với năng lực thì muốn lên đỉnh là rất khó khăn. Trung Quốc không ít nnhaan tài, hơi không chú ý là Lý Kiền Ý có thể mất ghế. Bây giờ trong tay ngài có Vương Trạch Vinh là nhân vật rất quan trọng. Vương Trạch Vinh ngoài được ngài ủng hộ, đồng thời vòng tròn của Vương Trạch Vinh đã rất lớn.
Đúng lúc này Lâm phu nhân đi ra nói:
- Ăn cơm thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Bí thư Lâm cười ha hả nói:
- Cũng đúng, ăn thôi.
Vào phòng ăn thì thấy Uông Kiều và nhân viên phục vụ đang bưng đồ ăn lên.
- Ngồi xuống đi.
Bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh.
Thấy Lâm Khâm và Uông Kiều ngồi mỗi người một bên, Bí thư Lâm nhíu mày nói:
- Chuyện hai đứa thì bố cũng biết. Ở việc này Lâm Khâm làm không đúng.
Tuy nói việc nhà của Bí thư Lâm mà mình có thể tham gia, đó là Bí thư Lâm tin tưởng nhưng Vương Trạch Vinh lại không ngồi yên.
Bí thư Lâm nói ra câu này, Lâm Khâm và Uông Kiều đều cúi đầu.
Uông Kiều khóc mà nói:
- Bố, việc này bố phải làm chủ cho con. Lâm Khâm không chỉ có phụ nữ ở ngoài, còn có cả con rồi. Lâm Khâm coi con là gì?
Uông Kiều khóc khiến hiện trường trở nên phức tạp. Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều thì thầm than cô đúng là biến diễn. Làm như vậy tức là cô đứng ở bên có lý.
Lâm phu nhân nói:
- Chuyện dù sao đã xảy ra, việc này dù như thế nào thì Lâm Khâm cũng không đúng. Bây giờ chúng ta phải xử lý chuyện này. Việc này không tốt với sự phát triển của hai đứa. Tiểu Kiều, Lâm Khâm đều là lãnh đạo, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt. Mẹ thấy nhanh nhất là phải xử lý, còn quan hệ giữa hai vợ chồng không thể lộ ra, cho dù hai đứa không hòa hợp cũng có thể thông qua bố mẹ giúp. Vợ chồng không thể tức giận, nếu không chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mẹ thấy có phải Lâm Khâm bực vì quan hệ vợ chồng hai đứa có vấn đề nên mới xảy ra chuyện như vậy?
Lâm phu nhân nói đây là giúp Lâm Khâm, chẳng qua bà cũng nói làm như thế nào giải quyết vấn đề.
Bí thư Lâm nghe xong liền bực mình nói:
- Đây là con được nuông quen, đó là lý do hay sao? Chẳng lẽ tức giận thì muốn làm gì thì làm sao?
Uông Kiều khóc càng lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vương Trạch Vinh đành phải nói:
- Bác gái nói đúng, giữa vợ chồng phải trao đổi nhiều hơn. Bây giờ chuyện đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ cách giảm ảnh hưởng tới thấp nhất.
Lâm phu nhân cũng đồng ý nói:
- Hai đứa xem, Trạch Vinh nói có lý. Lâm Khâm, con phải học tập Trạch Vinh, người ta tuổi giống con mà phát triển tốt như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...