Vương Trạch Vinh biết chuyện của Trịnh Ân Bảo không thể nói ra, nhiều người làm như vậy, mình mà dính vào rất có thể sẽ có vấn đề. Hơn nữa Trịnh Ân Bảo không thể không tính đến việc này, tất cả mọi chuyện chắc chắn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Mình coi như không biết chuyện này là tốt nhất.
Nghĩ thông suốt, Vương Trạch Vinh quyết định không quan tâm nữa, tạm thời chưa trở về Nam Điền, thả lỏng tâm tình quan sát biến hóa ở Bắc Kinh. Việc Ngụy lão gia tử qua đời sẽ khiến cho rất nhiều chuyện xảy ra biến hóa.
Người ở Bắc Kinh mấy ngày này thường liên lạc với Vương Trạch Vinh để tăng cường tình cảm, đặc biệt là mấy người Uông hệ trong quân đội, những người này kể từ khi tiếp xúc Vương Trạch Vinh đều có xu thế muốn theo hắn, việc này làm hắn rất mừng..
Uông Phỉ biết Vương Trạch Vinh về Bắc Kinh nên rất nhanh quay về. Mấy ngày này, Vương Trạch Vinh ở lại nhà Uông Nhật Thần.
Chẳng mấy khi được gần gũi Vương Trạch Vinh nên Uông Phỉ rất vui vẻ.
Uông Nhật Thần ngày càng yếu đi, điều này làm Vương Trạch Vinh rất lo lắng.Sau khi đi viếng Ngụy lão gia tử về, ông luôn cảm thấy không thoải mái.
Hắn đối với suy nghĩ của Uông Nhật Thần cũng hiểu phần nào, thấy những người cùng thời lần lượt ra đi, ai cũng có chút suy nghĩ..
Ngồi đọc các văn kiện từ Nam Điền gửi tới, Vương Trạch Vinh thấy mình vẫn nắm chắc mọi tình huống ở Nam Điền khi mình vắng mặt.Trong nhà Uông Nhật Thần rất yên tĩnh, điều này làm hắn khá vui vẻ, hắn không cần động tay vào việc gì nhưng vẫn có thể khống chế mọi thứ.
-Trạch Vinh, vẫn làm việc à?
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên, thấy Uông Phỉ và Uông Kiều ở ngoài cửa, hôm nay Uông Kiều mặc rất đẹp, cô lại rất chú ý trang điểm nên càng thêm hấp dẫn.Thấy Vương Trạch Vinh si mê nhìn về phía mình, Uông Kiều không khỏi đắc ý, bao công sức trang điểm có hiệu quả rõ ràng.Vương Trạch Vinh buông tài liệu trong tay xuống, mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng là mỹ nữ ở nơi nào tìm đến.
Hai cô nàng nghe xong đều cao hứng, Uông Phỉ sẵng giọng:
-Chỉ giỏi ba hoa, trong mắt anh, em với Uông Kiều thành bà già hết rồi chứ gì?
Uông Kiều khẽ cười nói:
- Trong mắt Trạch Vinh, Tiểu Phỉ lúc nào cũng là cô gái xinh đẹp,
Vương Trạch Vinh cười cười, nói sang chuyện khác:
- Tiểu Kiều hôm nay không phải đi làm à?
- Em xin nghỉ một ngày, Tiểu Phỉ cứ kéo em ra ngoài chơi.
Uông Phỉ kéo tay Vương Trạch Vinh, nói:
- Nhìn anh kìa, lúc nào cũng ở nhà chẳng thấy chán à? Đi đánh Golf cùng bọn em đi!
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, nhìn Uông Phỉ hỏi:
- Anh còn chưa biết là em thích chơi golf đấy?
Uông Phỉ cười chỉ chỉ Uông Kiều nói:
- Tiểu Kiều hay rủ em đi đánh, dần dần cũng mê môn thể thao này, sao tự nhiên anh lại quan tâm đến em thế?
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều, biết đây là cách để nàng giải tỏa phiền muộn, liền nói:
- Môn golf này chẳng có gì vui cả, chẳng khác gì ra ngoài hít thở không khí trong lành, anh thà ngồi nhà đọc truyện quan trường trên Luongsonbac còn thấy thú vị hơn.
Uông Kiều cười một tiếng, nói với Uông Phỉ:
- Nam nhân của em xem ra chỉ quan tâm đến chính trị thôi.
Uông Phỉ nũng nịu kéo tay Vương Trạch Vinh nói:
- Đi mà, người ta đã mất công chuẩn bị hết rồi
Vương Trạch Vinh lắc đầu đứng dậy, đúng là không thể không nghe theo mấy nàng.
------------------------------
- Anh thấy chiếc xe thể thao này thế nào?
Uông Phỉ lái xe rất nhanh, quay sang Vương Trạch Vinh hỏi.
- Em có thể cho xe chạy châm lại được không?
Vương Trạch Vinh không nghĩ là người phụ nữ của mình lại thích lái xe bạt mạng như thế này.Uông Kiều cười lớn,nói:
-Anh thấy chưa, đây mới là bản chất của Tiểu Phỉ, chỉ khi nào nó cầm lái một chiếc xe thể thao mới lộ nguyên hình, hì hì.
Chiếc xe này chắc là vừa mới mua, trước đây Vương Trạch Vinh chưa từng nhìn thấy Uông Phỉ đi bao giờ.
Uông Phỉ lái chiếc xe này, trên mặt lộ ra sự hưng phấn rõ ràng. Ngồi cùng xe 2 mỹ nữ khiến tâm tình Vương Trạch Vinh rất thoải mái, có điều, thấy Uông Phỉ lái xe nhanh như vậy hắn không khỏi nhắc nhở cô một chút. Cảm nhận được sự quan tâm của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ rất vui vẻ, cô cho xe đi chậm lại.
Bỗng nhiên, Vương Trạch Vinh liền thấy phía trước có một chiếc xe có biển số xe rất là quen mắt, thấy Uông Kiều mặt biến sắc, hắn nhanh chóng nhớ ra chủ nhân của chiếc xe này: Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh cảm thấy không ổn. Xe Lâm Khâm ở chỗ này bị Uông Kiều nhìn thấy, chuyện này sẽ đả kích nàng đến mức nào?
Nghĩ vậy, hắn nhìn về phía Uông Kiều.Chiếc xe kia đi cũng rất nhanh, thoáng chốc đã vượt qua xe của Uông phỉ. Vương Trạch Vinh thấy bên trong chiếc xe có 3 người, một nam một nữ và một đứa nhỏ. Hắn cũng không nhìn rõ được tình hình bên trong chiếc xe nhưng có vẻ họ đang rất cao hứng nói chuyện gì đó.
- Rõ ràng là Lâm Khâm, sao hắn lại có thể như vậy?- Uông phỉ tức giận nói.
Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều sắc mặt đã trở nên phi thường nhục nhã, tuy nàng cũng biết Lâm Khâm ở bên ngoài có người khác, cũng có con, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra. Bây giờ chuyện xảy ra ngay trước mắt mình, Uông Kiều cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, rồi trở nên phức tạp, mọi thứ cứ loạn hết cả lên.
Lúc này tâm tình Uông Kiều phi thường không tốt, nàng dĩ nhiên thấy được những gì bên trong chiếc xe, người nam nhân đúng là Lâm Khâm, còn người phụ nữ và đứa nhỏ chính là tình nhân và con của hắn.
Nhìn theo hướng chiếc xe, tâm tình Uông Kiều trở nên phức tạp cực kỳ.
,Uông Phỉ tức giận nói:.
- Ta muốn nhìn xem rốt cục cô ta là loại nữ nhân gì?
Rồi cô đạp mạnh chân ga xe gia đuổi theo chiếc xe đó.
Một lúc sau, họ thấy xe của Lâm Khâm dừng trước công viên gần sân golf, 3 người trong xe đi xuống. Họ cười nói rất vui vẻ.và đi vào trong.
Uông Kiều vẫn im lặng, Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi nàng:
- Em không sao chứ?
Lâm Khâm này cũng thật là…., bây giờ công nhiên mang tình nhân và con riêng di dạo, chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của Uông Kiều. Lại thấy bộ dạng bực tức của Uông Phỉ, hắn cũng không nghĩ là cô nàng này bình thường ôn nhu như vậy nhưng khi tức giận vì chuyện Uông Kiều lại có bộ dạng như vậy
- Tiểu Phỉ, chú ý phương pháp, đừng làm Bí thư Lâm gặp phiền toái.
Vương Trạch Vinh nhắc nhở.
- Trạch Vinh, anh không biết tiểu Kiều đau khổ thế nào đâu, cuộc hôn nhân này không thể hủy bỏ, chính là suy nghĩ đến ảnh hưởng. Nhưng anh nhìn Lâm Khâm xem, tiểu Kiều luôn phải nghĩ cho Lâm gia còn hắn thì sao? Hắn có nghĩ gì cho thể diện của Lâm gia đâu.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều, cũng không muốn nói gì nữa. Hắn cũng đồng ý với suy nghĩ của Uông Phỉ.
Uông Phỉ nhanh chóng xuống xe, quát lớn:
- Lâm Khâm, ngươi đứng lại.cho ta!
Ngay lập tức, mọi người đều quay về phía Uông phỉ, xì xào bàn tán. Lâm Khâm quay lại, sững sờ nhìn Uông Phỉ. Hắn không ngờ tới mình bị nàng bắt gặp.
Lâm Khâm biết hắn và Uông Kiều không thể có con, đây là một nỗi đau đối với Lâm gia,vì thế hắn lén mang đứa bé về Bắc Kinh cho mẹ mình xem mặt, chắc bà sẽ nhận nó. Vốn hắn cũng phải để ý ánh mắt mọi người nhìn vào nên rất cẩn thận, hôm nay vừa đưa đứa bé ra ngoài để thư giãn, ai ngờ lại gặp chị em Uông Kiều ở đây.
Nhìn Uông Kiều, Lâm Khâm cảm thấy vô cùng bối rối.
Uông Phỉ lao tới trước mặt Lâm Khâm, chỉ vào người phụ nữ và đứa nhỏ, chất vấn:
- Lâm Khâm, anh giải thích chuyện này như thế nào?
Vương Trạch Vinh sợ Uông Phỉ gặp chuyện không may, cũng đi tới.
Lâm Khâm nhìn Uông Kiều, chỉ thấy nàng bước đến gần..
Vương Trạch Vinh thật không biết nên làm gì bây giờ cho phải, hắn biết mình nhất định phải đứng về phía Uông Kiều. Nhưng nếu đem chuyện này làm lớn, sẽ khiến Bí thư Lâm lâm vào tình huống khó xử.
- Lâm Khâm, ngươi còn gì để nói? Thanh âm Uông Kiều rất bình tĩnh, nàng nhìn Lâm Khâm hỏi.Bây giờ Uông Kiều tỏ ra lý trí hơn Uông Phỉ nhiều.
- Tiểu Kiều, sao chị vẫn khách khí đối với hắn như thế, tìm cha hắn nói rõ lí lẽ đi.
Uông Phỉ lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh thấy hiện giờ Uông Kiều cũng chẳng quan tâm tới chuyện của Lâm Khâm, thậm chí hắn còn thấy sự mừng rỡ ở trong mắt nàng.Hắn cũng không giải thích được sự kỳ lạ đó, tựa hồ như Uông Kiều phát hiện ra việc Lâm Khâm làm thì rất cao hứng.
- Hắn có thể làm như thế thì sao ta lại không thể?
Lâm Khâm dường như thực sự nổi giận, hắn chỉ tay vào mặt Vương Trạch Vinh mà hét to.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...