Quan Khí​

Nói ra lời này, Đinh Hi có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh. Y đã nghĩ ngoài việc này thì đúng là không thể lấy được chuyện gì đả động được Vương Trạch Vinh. Mình nói chuyện này ra, nếu Vương Trạch Vinh có hứng thú thì coi như mình có thể dựa vào rồi.

- Em gái anh?

Vương Trạch Vinh nói câu này xong liền từ từ hút thuốc. Hắn đang suy nghĩ nhanh về quan hệ của việc này. Nếu đối phương nói ra thì nhất định chính là có chuyện người ta không muốn biết.

Đinh Hi nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Đinh Hi cười khổ nói:

- Năm đó khi Phó chủ tịch học đại học thì rất thích em gái tôi. Đúng, em gái tôi là Đinh Thiến Thiến, bây giờ đang làm phó đoàn trưởng Vũ đoàn Trung ương.

Cả nhà làm văn hóa. Vương Trạch Vinh thoáng cái hiện ra hình ảnh Đinh Thiến Thiến kia. Đối với người phụ nữ này thì Vương Trạch Vinh cũng thấy trên Tv. Mặc dù đã có tuổi nhưng lại không hề già chút nào, vẫn quyến rũ.

Đối với người Đinh gia, Vương Trạch Vinh cũng không hiểu mấy. Có tài nguyên tốt như vậy mà đi làm văn hóa.

Bây giờ Đinh Hi coi như đã buông ra. Y vốn nghĩ giới văn hóa không phức tạp như chính trị, ai ngờ tiến vào mới biết chẳng đâu trong sạch cả. Y đang định chuyển nghề thì lão gia tử mất đi, mặc dù dựa vào quan hệ bao năm của lão gia tử thì vẫn có thể theo chính trị. Nhưng bọn họ biết năng lực của mình, theo chính trị thì nhất định bị người ta bóp chết, hơn nữa vốn yêu thích văn hóa nên mới ở trong ngành này. Đinh Hi chỉ coi như nửa theo chính trị. Bây giờ chỗ dựa lớn nhất chính là Trịnh Ân Bảo. Nhưng em gái mình không biết như thế nào, sau khi chồng chết lại nuôi con mà không kết hôn, cũng không liên lạc với Trịnh Ân Bảo, khiến y không thể làm gì khác là ám chỉ với Ngô Tán Lâm. Lúc này mới có việc Ngô Tán Lâm tích cực qua lại với y.

Hôm nay tiết lộ với Vương Trạch Vinh, đây đúng là vấn đề nhạy cảm đã khiến Vương Trạch Vinh động tâm.

Trước khi làm rõ quan hệ giữa Đinh Hi và Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh mặc dù muốn quan hệ với Đinh Hi thì cũng không muốn nhanh như vậy đã tỏ thái độ:

- Đúng là việc thú vị, xem ra Bí thư Ngô cũng biết việc này.

Vương Trạch Vinh vừa nói như vậy, Đinh Hi biết mình phải nói ra:


- Nói vậy Bí thư Vương cũng hiểu các gia tộc Bắc Kinh. Đinh gia chúng tôi trước đây cũng rất tốt, hợp tác tốt với Hạng gia, làm mất lòng nhiều người. Sau khi lão gia tử đi thì Đinh gia rất khó khăn, nếu không phải có Hạng gia giúp thì đã có vấn đề. Không ngờ sau đó Hạng lão gia tử cũng đi, cứ như vậy quan hệ hai bên xa dần. Ở Trung Quốc nếu không có chỗ dựa cực mạnh thì rất khó sống.

Vương Trạch Vinh nhớ đến tình hình Hạng gia sau khi lão gia tử qua đời và gật đầu. Nếu xuất hiện vấn đề gì thì đúng là có hậu quả lớn, khó trách các gia tộc đều phí công sức bồi dưỡng người kế nghiệp.

Vương Trạch Vinh cũng không cắt ngang lời đối phương, hắn muốn biết tình hình cụ thể.

Đinh Hi hút một hơi thuốc rồi nói:

- Em gái tôi lúc học ở trường có không ít người theo đuổi, Phó chủ tịch cũng thích em tôi, hai người lúc ấy đã đến nhà của nhau. Tôi vốn không đồng ý, nhưng hai người kia lại quyết tâm. Cuối cùng không biết sao em tôi uống nhầm thuốc lại lấy một tên ngôi sao ca nhạc rất nổi tiếng.

Nhìn Đinh Hi, Vương Trạch Vinh coi như hiểu thêm về đám thiếu gia Bắc Kinh. Tình hình lúc ấy có lẽ rất phức tạp. Là người Đinh gia thì sao có thể để ý người không có thế lực lớn chứ. Từ kinh nghiệm của Phó chủ tịch thì có thể thấy ông ta mặc dù có quan hệ nên mới phát triển, nhưng mới đầu không có quan hệ nào mạnh. Đinh Hi có lẽ là người phản đối mạnh nhất.

- Em gái anh về sau không liên lạc với Phó chủ tịch sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Đây nếu xảy ra với người bình thường thì Vương Trạch Vinh không chú ý, nhưng đây là người sắp làm Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh có chút hưng phấn nếu tìm ra bí mật.

Đinh Hi lắc đầu nói:

- Tôi không biết như thế nào cả, em gái tôi bây giờ vẫn không liên lạc với Phó chủ tịch, nếu không tôi cũng không phải lo lắng cho Đinh gia.


Vương Trạch Vinh thầm nghĩ người ta có gặp hay không cũng không nhất định phải nói cho anh. Việc này có vấn đề.

Nghĩ thế Vương Trạch Vinh cảm thấy quan hệ với Đinh gia cũng không phải việc xấu.

- Bí thư Ngô cũng là do tôi lộ tin tức này ra.

Đinh Hi có chút do dự rồi nói.

Vương Trạch Vinh cười cười, hắn biết là như vậy. Mặc kệ Đinh Hi có mục đích gì thì dùng việc này để ổn định Đinh gia cũng không phải không thể chấp nhận.

Vương Trạch Vinh nhìn Đinh Hi, hắn tin đám người xuất thân gia tộc lớn như vậy thì ngu đến đâu cũng lưu lại tay sau. Đinh Hi này nếu muốn thông qua việc này để lợi dụng Ngô Tán Lâm, thì sao không nghĩ đến vấn đề sau khi lợi dụng xong. Hơn nữa Đinh Thiến Thiến kia và Trịnh Ân Bảo có quan hệ không rõ.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới đầy ẩn ý, Đinh Hi cười thầm trong lòng. Y đương nhiên biết điểm mấu chốt đã tới, có thể dựa vào Vương Trạch Vinh hay không chính là bây giờ.

- Tôi có chút tài liệu liên quan tới Bí thư Ngô, có lẽ có tác dụng với Bí thư Vương.

Đinh Hi cẩn thận nói.

Nghe Đinh Hi nói có thứ gì đấy về Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh hơi động tâm, sau đó nói ra một câu:

- Tôi hôm nay tới đây chỉ để thư giãn mà thôi.


Không ngờ Vương Trạch Vinh lại bỏ qua nhược điểm về Ngô Tán Lâm, Đinh Hi thoáng cái có chút lo lắng, kết quả này là điều y không ngờ đến.

Thấy Đinh Hi có chút lo lắng, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Lão Đinh, vừa nãy nghe anh nói Đinh gia và Hạng gia vẫn hợp tác tốt, chúng ta phải duy trì mới được.

Đinh Hi đang lo lắng nghe thấy vậy liền vui mừng ra mặt. Y đương nhiên nghe ra Vương Trạch Vinh đồng ý nhận mình nên rất cung kính nói:

- Bí thư Vương, sau này chỉ cần tôi có thể làm gì, tôi sẽ nghiêm túc đi làm.

Vương Trạch Vinh cũng không phải không muốn lấy nhược điểm của Ngô Tán Lâm, nhưng cuối cùng cũng bỏ suy nghĩ mê người này đi. Ngô Tán Lâm dù không cần hắn ra tay cũng xong đời. Ngô Tán Lâm nhất định đã ngã, nếu như vậy mình không cần phải đâm làm gì. Hơn nữa mình sắp vào Bộ Chính trị, đối với hắn thì cố gắng không dùng mưu kế mới có lợi cho sự phát triển.

- Chuyện Bắc Kinh thì anh cũng biết, thuận thế là rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Đinh Hi nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương nói đúng.

Vương Trạch Vinh không cần không có nghĩa người khác không cần. Câu này của Vương Trạch Vinh đã nói rõ Đinh Hi phải làm gì. Đinh Hi biết Vương Trạch Vinh không muốn dính vào việc này, xem ra mình phải bố trí một chút.

Vương Trạch Vinh đang phân tích quan hệ giữa Đinh gia và Trịnh Ân Bảo. Từ lời Đinh Hi, Vương Trạch Vinh cũng phân tích với mình, như vậy Đinh Thiến Thiến nhất định có tình cảm với Trịnh Ân Bảo, quan hệ nam nữ thì cũng rõ. Năm đó Trịnh Ân Bảo có lẽ là thanh niên nhiệt huyết, hai người cãi nhau hoặc xuất hiện nguyên nhân gì đấy nên chia tay. Chẳng qua nhiều năm qua đi ai biết Trịnh Ân Bảo và Đinh Thiến Thiến còn tình cảm không?

Vương Trạch Vinh còn một suy nghĩ đó là chồng Đinh Thiến Thiến bị bệnh chết có quan hệ với Trịnh Ân Bảo không?

Suy nghĩ này vừa lóe lên làm Vương Trạch Vinh phải giật mình.


- Lão Đinh, sau này chúng ta phải tăng cường liên lạc. Nam Điền đang phát triển, rất cần các anh đến chỉ đạo về văn hóa.

Vương Trạch Vinh nói sang chuyện khác.

Đinh Hi biết bây giờ đã dựa vào Vương Trạch Vinh, ít nhất Vương Trạch Vinh không phản đối việc mình dựa vào. Đương nhiên từng đó là chưa đủ, phải tăng cường thêm nữa.

- Bí thư Vương, việc này dễ làm, chúng tôi lập tức liên lạc với Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Nam Điền.

Đinh Hi liền tỏ thái độ ngay.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay nói chuyện với anh rất vui.

Hai người nói sang chuyện khác rồi cười cười đi về phòng kia.

Thấy Hồ Húc Đông đang ngồi đó nói chuyện với mọi người, Vương Trạch Vinh đúng là phục năng lực thích ứng của người này.

- Bộ trưởng Hồ đúng là nhảy giỏi.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Thấy Vương Trạch Vinh cùng Đinh Hi từ phòng khác đi ra, Hồ Húc Đông mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn cười nói:

- Bí thư Vương không ở đây nên tôi mệt chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui