Quan Khí​

Nghe Vương Trạch Vinh nói tình hình Ninh Tây phức tạp, Chu Thế Khánh cười cười một tiếng. Y biết Vương Trạch Vinh đã động tâm. Sợ chính là Vương Trạch Vinh muốn đấu với mình ở Bắc Cát. Bây giờ Vương Trạch Vinh có ý để Ninh Tây đến Ninh Tây, việc này dễ xử lý thôi. Chỉ cần Tiền Hồng rời khỏi Ninh Tây, Vương Trạch Vinh sẽ không có ai ở Bắc Cát. Đến lúc đó mình mạnh tay một chút là có thể đối phó xong Cao Cách Ninh.

Đối với Cao Cách Ninh, Chu Thế Khánh không thèm để ý. Đối với Chu Thế Khánh mà nói bây giờ chỉ cảnh giác với Vương Trạch Vinh mà thôi. Không đuổi được người của Vương Trạch Vinh ra khỏi Bắc Cát, y muốn khống chế Bắc Cát cũng khó.

Lần này sau khi đến Bắc Cát, Chu Thế Khánh nghe thấy vợ Hướng Minh Chí nói xấu Vương Trạch Vinh. Chẳng qua bây giờ không phải lúc truy cứu việc này, bây giờ cần làm là giao dịch với Vương Trạch Vinh.

Chu Thế Khánh nghĩ đến cách làm cứng rắn của Vương Trạch Vinh là có chút không hài lòng. Y là Ủy viên Bộ Chính trị vậy mà không có ưu thế gì với Vương Trạch Vinh, đúng là nực cười.

- Trạch Vinh, ngày kia Trung ương sẽ thảo luận chuyện của tỉnh Ninh Tây. Ở chuyện này chỉ cần hai bên cố gắng thì chắc không vấn đề gì.

Chu Thế Khánh vì khống chế lại Bắc Cát liền trực tiếp nói.

- Ôi, Nam Điền rất bận, tôi rời đi một thời gian nên trưa nay sẽ bay về Nam Điền. Chuyện Bắc Cát đã có các đồng chí Bắc Cát, tôi sẽ không xen vào. Hôm nay bố tôi sẽ do Hàm Yên đưa về Bắc Kinh chữa trị.

Vương Trạch Vinh liền tỏ thái độ.

Chu Thế Khánh cũng nghiêm túc nói:

- Thằng ranh Hướng Xung không biết chuyện nên mới làm như vậy. Cậu yên tâm, việc này tôi sẽ yêu cầu Hướng gia xin lỗi bố cậu.

- Bố tôi thì không để ý, nói chuyện của ông không quan trọng, quan trọng chính là trong lòng quan chức chúng ta phải có dân chúng.

- Bố Trạch Vinh nói rất đúng. Trong suy nghĩ của một số cán bộ chúng ta có vấn đề. Xem ra công tác giáo dục cán bộ của chúng ta làm chưa tốt.

Chu Thế Khánh tiễn Vương Trạch Vinh ra ngoài phòng. Lúc này y mới nở nụ cười. Mặc dù lực lượng của chính Vương Trạch Vinh không mạnh, nhưng thế lực sau lưng hắn lại lớn. Dù sao Trương Lam đã không được, dùng địa bàn của tên này ổn định Vương Trạch Vinh cũng là việc tốt. Hơn nữa đưa người của Vương Trạch Vinh tới Ninh Tây sẽ làm loạn đội hình Trương Lam, như vậy càng hay.

Vương Trạch Vinh sau khi về chỗ ở liền nói chuyện với Uông Nhật Thần.

Nghe xong, Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Cháu có nhìn ra ý của Chu Thế Khánh không?

Vương Trạch Vinh cười nói:


- Không phải chỉ là cho rằng làm như vậy sẽ đuổi được người của cháu ra khỏi Bắc Cát, tiện khống chế Bắc Cát sao? Ngoài ra còn muốn Trương Lam càng thêm tức cháu.

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Đúng là như vậy, thế sao cháu lại đồng ý?

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói quan khí của Trương Lam đang tản đi rất nhanh. Với tình hình của Trương Lam bây giờ thì lên chức là không thể, ngay cả giữ ghế cũng khó khăn.

Chẳng qua ngoài miệng Vương Trạch Vinh lại nói:

- Trong tay chúng ta có đĩa DVD kia, lúc nào cũng có thể đưa ra. Cháu muốn làm chính là để Chu Thế Khánh làm xong chuyện kia cho cháu, sau đó sẽ đào một hố lớn ở Bắc Cát. Đến lúc đó người của chúng ta sẽ thừa cơ mà vào. Cứ như vậy cả Bắc Cát và Ninh Tây đều có người của chúng ta. Đây là việc tốt, về phần Tiền Hồng đến Ninh Tây thì coi như là người mở đường.

Thấy Vương Trạch Vinh đã nghĩ xong mọi việc, Uông Nhật Thần có chút do dự rồi nói:

- Điều khác ông không lo, chỉ là Trương Lam vẫn còn đang là Phó Thủ tướng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Việc này Chu Thế Khánh làm nhân vật chính mà.

Uông Nhật Thần cười cười.

Sau đó Vương Trạch Vinh gọi Tiền Hồng tới mà nói:

- Tình hình Bắc Cát bây giờ thế nào?

Tiền Hồng có chút hưng phấn nói:

- Bí thư Vương, bây giờ Bắc Cát đã không còn do Hướng hệ khống chế nữa. Người Hướng hệ cũng dần phân hóa.

- Lão Tiền, trong số người của anh thì có ai có năng lực mạnh một chút không?


- Có đồng chí Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Phương Phó Quang rất được, y cũng muốn gặp ngài.

Vương Trạch Vinh biết Phương Phó Quang là người dựa vào Tiền Hồng, đây coi như là đồng minh với Tiền Hồng.

Vương Trạch Vinh gõ gõ tay vào ghế rồi nói:

- Anh phải chuẩn bị tư tưởng điều khỏi Bắc Cát.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiền Hồng có chút giật mình. Y nhẫn nhịn ở Tỉnh ủy Bắc Cát vài năm mới có cơ hội, vậy sao lại điều đi.

Tiền Hồng vội vàng nói:

- Bí thư Vương, Bắc Cát bây giờ mới bắt đầu thay đổi mà.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có một phương án là điều anh tới làm Phó bí thư Tỉnh ủy Ninh Tây.

Tiền Hồng vốn đang thấy mất mát thì bây giờ đã vui. Nếu thành Phó bí thư Tỉnh ủy thì sẽ hơn Phó chủ tịch tỉnh nhiều, coi như tiến được vài bước.

Tiền Hồng càng thêm kính phục Vương Trạch Vinh. Đi theo lãnh đạo như vậy thì mình mới có thể không ngừng tiến bộ.

- Đây chỉ là một phương án nhưng chưa có quyết định cuối cùng. Bây giờ anh phải làm tốt công việc.

Vương Trạch Vinh nói.

Tiền Hồng đương nhiên biết đây là Vương Trạch Vinh nói trước với mình. Y nghiêm túc nói:

- Dù cuối cùng là như thế nào thì tôi cũng nghe Bí thư.


Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Nhất định phải tạo được cơ sở vững chắc ở Bắc Cát. Anh mời đồng chí Phương Phó Quang tới đây. Tôi sẽ gặp.

Tiền Hồng có chút lo lắng mà nói:

- Bí thư Vương, chỉ dựa vào một mình Phương Phó Quang thì khó khống chế được Bắc Cát.

Vương Trạch Vinh cười cười và không giải thích.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Tiền Hồng thầm nghĩ xem ra Bí thư Vương đã có bố trí, mình không cần phải lo lắng làm gì.

Khi Phương Phó Quang gặp được Vương Trạch Vinh, y đúng là rất kích động. Từ sau khi chỗ dựa của y chết đi, y gặp rất nhiều khó khăn. Người đến mức độ như y nếu muốn tìm chỗ dựa tốt thì rất khó. Sau khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Cát tạo thế cho Tiền Hồng, y liền cẩn thận phân tích về Vương Trạch Vinh. Càng nghiên cứu y càng phát hiện Vương Trạch Vinh này sẽ phát triển hơn nữa. Vì thế khi Tiền Hồng khó khăn nhất, Phương Phó Quang đứng về phía Tiền Hồng. Y đã đánh cuộc rằng sớm muộn gì Vương Trạch Vinh cũng thấy được thái độ của mình. Bây giờ chính là cơ hội đối với y.

- Đây là đồng chí Phương Phó Quang.

Tiền Hồng giới thiệu Phương Phó Quang với Vương Trạch Vinh.

- Chào Bí thư Vương.

Phương Phó Quang rất cung kính mà nói.

Vương Trạch Vinh nhìn Phương Phó Quang và rất hài lòng.

Tuy nói bây giờ Phương Phó Quang chưa phải người của hắn, nhưng từ quan khí có thể thấy đối phương nhất trí với mình. Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy.

- Đồng chí Phó Quang, tôi sớm nghe lão Tiền nhắc đến anh mà không có cơ hội gặp. Nhân cơ hội lần này nên muốn nói chuyện với anh.

Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế mà nói:

- Mìnhau ngồi xuống nói chuyện.

Thấy Phương Phó Quang mặc dù là Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh mà cung kính như vậy, Vương Trạch Vinh rất hài lòng.

Cầm lấy điếu thuốc Vương Trạch Vinh đưa tới, Phương Phó Quang vội vàng châm lửa cho Vương Trạch Vinh, nhưng không châm cho mình.


Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói:

- Vấn đề của Bắc Cát rất nghiêm trọng, tôi không ngờ lần này đến Bắc Cát lại gặp việc như vậy. Các anh là Thường vụ tỉnh ủy thì nhất định phải gánh vác công việc hơn nữa.

Phương Phó Quang nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương nói đúng.

- Chuyện của Bắc Cát vẫn chưa hết, bây giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Vương Trạch Vinh phun một làn thuốc mà nói.

Lời này làm cho Phương Phó Quang chấn động. Theo y nghĩ Bắc Cát bây giờ đã bị thương khá nặng. Cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh xảy ra chuyện, lực lượng Hướng hệ đã dao động lớn vậy mà mới bắt đầu thôi sao?

Chẳng qua Phương Phó Quang không nghi ngờ lời Vương Trạch Vinh nói. Y biết Vương Trạch Vinh làm đến chức này thì sao có thể nói linh tinh. Nếu như Vương Trạch Vinh nói còn thay đổi thì nhất định sẽ có thay đổi

Thấy Phương Phó Quang không hỏi lại, Vương Trạch Vinh càng thêm hài lòng về sự chín chắn của đối phương.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng rồi nói:

- Lão Tiền, đồng chí Phó Quang là nhân tài, hai anh phải phối hợp nhiều hơn nữa.

Vương Trạch Vinh lại nhìn Phương Phó Quang rồi nói:

- Đồng chí Phó Quang, sau này có việc gì khó xử lý thì chúng ta có thể cùng nhau trao đổi.

Đây là Vương Trạch Vinh đã nhận mình.

Phương Phó Quang rất kích động, y vội vàng nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với đồng chí Tiền Hồng, có tình hình gì sẽ kịp thời báo cáo với ngài.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi tin các anh sẽ làm tốt công việc.

Nhìn Phương Phó Quang và Tiền Hồng rời đi, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Mặc dù Phương Phó Quang tạm thời chưa có tác dụng mấy nhưng sau khi Tiền Hồng đi, y sẽ là cái đinh của Vương Trạch Vinh ở Bắc Cát. Có y ở đây, đến lúc đó Lý Trấn Giang sẽ có người giúp, thuận lợi cho việc khống chế Bắc Cát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui