Nói thật Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến lực lượng của đám người này nhưng không ngờ lại lớn đến như vậy. Sau lưng đám người ở đây là một lực lượng khổng lồ. Vương Trạch Vinh bây giờ khó đoán nhất là còn có ai nữa không?
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó mà hút thuốc, mấy người liền nhìn nhau và rất hài lòng. Lần này cho dù Vương Trạch Vinh mạnh hơn nữa mà thấy lực lượng này thì cũng không thể không lo lắng.
Vương Trạch Vinh đúng là có chút lo lắng, sau lưng hắn mặc dù có hai Tổng bí thư ủng hộ nhưng nếu thực hiện không đúng thì không biết có được hai vị Tổng bí thư ủng hộ hay không?
- Chú em, thêm một người bạn là thêm một con đường. Chú phải tin rằng mọi người ngồi đây đều có chỗ dựa rất mạnh, chỉ cần chú tham gia thì mọi người ủng hộ như thế nào là chú biết mà.
Chu Chí Tường vừa cười vừa nói.
Triệu Thường Lâm đưa một thẻ vip cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, đây là thẻ hội viên, bắt đầu từ bây giờ anh là hội viên có thẻ vip của câu lạc bộ. Lát nữa tôi sẽ đưa một thẻ ngân hàng Thụy Sĩ cho anh.
Triệu Thường Lâm trực tiếp dùng hành động thu mua.
Vương Trạch Vinh lúc này đã sớm nhìn quan khí của bọn họ. Từ quan khí của bọn họ, Vương Trạch Vinh có chút yên tâm.
Không nói cái khác, Vương Trạch Vinh từng cẩn thận nhìn quan khí của Tư Mã Hoàng, bây giờ quan khí của Tư Mã Tú thì lại không nhất trí với quan khí của Tư Mã Hoàng.
Từ tình hình này có thể nhìn ra được Tư Mã Hoàng không tham gia vào việc này. Đây là Tư Mã Tú tự làm riêng.
Lại nhìn quan khí của Triệu Thường Lâm, theo trí nhớ của Vương Trạch Vinh về quan khí của bố Triệu Thường Lâm thì hai bên không nhất trí.
Như vậy đám người này đều là dựa vào tấm da cọp của phụ huynh mà làm việc.
Sau khi thấy điều này, lại thấy Triệu Thường Lâm rất tự tin đưa thẻ tới, Vương Trạch Vinh đứng thẳng lên rồi trầm giọng nói:
- Nghe nói thẻ hội viên này mất hơn chục triệu. Nếu các người có nhiều tiền như vậy thì tôi đề nghị quyên góp cho trẻ em nghèo đi.
Vương Trạch Vinh lại nhìn Chu Chí Tường mà nói:
- Rất nhều việc khi làm phải chuẩn bị chịu trách nhiệm.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu hai vị Tổng bí thư đang thử thách hắn, vậy nếu hắn không hành động thì cuộc thi chưa bắt đầu đã thất bại. Bây giờ Vương Trạch Vinh không cần cho đám người kia mặt mũi. Sau khi hiểu rõ tình hình thì Vương Trạch Vinh biết đối phó bọn họ không hề khó khăn.
Nhìn Vương Trạch Vinh cứ thế rời đi, mấy người nhìn nhau và không ai nói gì. Nhìn chiếc thẻ trên bàn, vẻ mặt Triệu Thường Lâm rất khó chịu.
- Tôi đi trước một chút.
Dương Úy Lâm nói một câu rồi định rời đi.
Đúng như Vương Trạch Vinh đoán, đám người này từ trước đến giờ đều dựa vào tấm vỏ gia tộc mà làm việc. Mỗi khi xảy ra chuyện thì mọi người tụ tập lại và dọa người kia là giải quyết được vấn đề.
- Trung tướng Dương chờ chút.
Triệu Thường Lâm gọi Dương Úy Lâm lại.
Sau khi mời mọi người ngồi xống, Triệu Thường Lâm nói:
- Các vị, bây giờ đã xuất hiện vấn đề, những người khác chúng ta không lo. Nhưng Vương Trạch Vinh này lại là kẻ chúng ta phải chú ý.
Chu Chí Tường cũng nghiêm túc nói:
- Triệu thiếu gia nói đúng. Người khác thì chúng ta có thể không sợ vì dù sao bọn họ kiểu gì cũng có liên hệ nào đó với đường sắt nên không thể hoàn toàn thực hiện. Nhưng Vương Trạch Vinh này thì khác, hắn rất muốn lên chức nên không sợ làm mất lòng mọi người. Tôi lo bây giờ nếu như chuyện đường sắt lộ ra thì mọi người sẽ như thế nào?
Triệu Thường Lâm nhìn Dương Úy Lâm rồi nói:
- Trung tướng Dương, chuyện đường sắt chính là một quả bom, nếu như nổ thì mọi người đều chết cả. Đã đến lúc cần mọi người ra tay mới được.
Lời này mọi người đều hiểu, nghe Triệu Thường Lâm nói như vậy thì ai cũng giật mình, việc này đúng là muốn lấy mạng mọi người.
Dương Úy Lâm nghiêm túc nói:
- Đến lúc đó thì cũng không thể không làm.
Triệu Thường Lâm lúc này mới cười cười.
Triệu Thường Lâm nhìn Chu Chí Tường mà nói:
- Tôi đã bố trí, mai lão gia tử muốn gặp anh.
Nghe thấy thế, Chu Chí Tường vui vẻ nói:
- Cảm ơn Triệu thiếu gia.
Mọi người bàn một chút rồi mang theo tâm trạng rất nặng nề rời đi.
Vương Trạch Vinh đi ra cũng không quá xa, hắn đang đợi Dương Úy Lâm có câu trả lời thuyết phục với mình.
Vừa nãy hắn thấy được Dương Úy Lâm nháy mắt ra hiệu với mình. Vương Trạch Vinh rất tự tin vào người của Uông Chính Phong.
Đang khi Vương Trạch Vinh định rời đi thì nhận được điện của Dương Úy Lâm.
Gần tiếng sau hai người gặp nhau trong một quán nước.
Sau khi hai người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn Dương Úy Lâm.
- Lão thủ trưởng bố trí tôi vào.
Dương Úy Lâm trực tiếp nói ra.
Vương Trạch Vinh gật đầu, từ quan khí của Dương Úy Lâm thì hắn thấy lời này của đối phương là đúng. Vương Trạch Vinh chỉ nói:
- Anh biết bao nhiêu việc?
- Phụ huynh bọn họ không tham gia, chủ yếu do bọn họ dựa thế mà làm. Chẳng qua do nhiều năm nên lực lượng rất lớn. Theo tôi biết thì bây giờ tài chính đầu tư vào đường sắt đều có quan hệ với bọn họ.
Đây là điều tất nhiên nên Vương Trạch Vinh không hề thấy ngạc nhiên.
- Bí thư Vương, vừa nãy mọi người bàn về việc của anh. Triệu Thường Lâm muốn giết anh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nếu như động chạm tới lợi ích khổng lồ của bọn họ thì ai chẳng nghĩ như vậy.
- Tôi sẽ cố gắng lấy chứng cứ vi phạm pháp luật của bọn họ.
Dương Úy Lâm có chút buồn cười vì Triệu Thường Lâm muốn giết Vương Trạch Vinh. Đi giết một Bí thư tỉnh ủy ư, quá nực cười. Qua đó có thể thấy Triệu Thường Lâm quá thuận lợi nên gặp phải chút chuyện là sợ ngay.
Vương Trạch Vinh cũng không nói nhiều, hắn biết Dương Úy Lâm rất thông minh nên đối phương biết nên làm như thế nào.
Sau khi ra khỏi đây, Vương Trạch Vinh vừa đi vừa nghĩ làm như thế nào để giải quyết được việc này. Hai vị Tổng bí thư đã biết tình hình đám người này, đúng là bởi vì sau lưng bọn họ có mấy nhân vật lớn kia nên muốn ra tay là phải cẩn thận. Ví dụ như chính mình, Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ mặc dù bọn họ không tham gia nhưng mình phải để lại đường lui.
Vương Trạch Vinh cũng không phải người quá xúc động, vừa lên là làm mất lòng tất cả mọi người là hắn đương nhiên không đi làm. Nếu như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của hắn.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đang cân nhắc lợi hại từ việc này. lợi là rõ ràng, bây giờ quan trọng là vấn đề hại. Bây giờ đang trong thời kỳ phát triển của hắn nên biện pháp tốt nhất chính là không làm mất lòng mọi người. Vừa nãy nhìn phương hướng quan khí của đám người kia, Vương Trạch Vinh liền có suy nghĩ của mình. Có lẽ thông qua việc này không làm mất lòng mà còn được các vị lãnh đạo quốc gia kia ủng hộ.
Sau khi suy nghĩ kỹ tình hình, Vương Trạch Vinh yên tâm hơn. Vào lúc này mọi người đều nói đường sắt rất phức tạp giống như sau lưng có lực lượng rất mạnh. Bây giờ sau khi thấy thì hắn biết những người kia chỉ là tạo thế mà thôi.
Vương Trạch Vinh ngồi xe một lúc và có chút sửng sốt. Dựa vào quyền lực của mấy ông lão kia thì con cái của bọn họ làm gì, bọn họ không biết sao?
Đây là một vấn đề rất quan trọng.
Vương Trạch Vinh liền dừng xe và ngồi đó mà cẩn thận suy nghĩ.
Vừa nãy còn nghĩ phụ huynh của bọn họ không tham gia, bây giờ có thể thấy việc này rất có thể.
Quan khí khác nhau cũng không đại biểu sẽ không ủng hộ.
Bây giờ Vương Trạch Vinh lại một lần nữa phát triển vấn đề rất nghiêm trọng.
- Vương ca, đúng là anh ở đây.
Vương Trạch Vinh hạ cửa kính xuống thì thấy Phạm Tiểu Băng ở trước mặt mình. Chồng ả cũng từ xe BMW trắng đi tới.
Lần này Phan Đại Hối đang cười cười lấy lòng hắn.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu hỏi:
- Hai người sao lại tới đây?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Phạm Tiểu Băng nói:
- Vương ca, chồng em vì tấm thẻ hội viên mà mất 10 triệu, nói là có thể làm quen các nhân vật lớn. Em vừa nói với anh ấy là trong các nhân vật lớn ở Trung Quốc thì Vương ca xếp hàng đầu. Mười triệu kia anh ấy bỏ ra không đáng rồi.
Vương Trạch Vinh nhìn Phan Đại Hối thì thấy đối phương đi tới trước xe mình, lưng đang cúi xuống lộ rõ vẻ cung kính.
Thấy Phan Đại Hối như vậy, Vương Trạch Vinh biết tên này hiểu tình hình của mình vì thế khác hẳn lúc trước.
- Vương ca, Phan Đại Hối muốn đến Nam Điền đầu tư.
Phạm Tiểu Băng cẩn thận nói.
Phan Đại Hối cũng gật đầu.
Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu ý của hai người này, đó chính là muốn tăng cường quan hệ với mình.
Chẳng qua Phan Đại Hối muốn đến đầu tư nên Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không biết anh Phạm muốn đầu tư bao nhiêu?
Phan Đại Hối vội vàng nói:
- Việc này tôi lập tức về bàn với bố tôi, sẽ nhanh chóng liên lạc với Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nam Điền luôn chào đón anh tới đầu tư.
- Vương ca có thể cho bọn em số điện thoại không?
Phạm Tiểu Băng nói.
Vương Trạch Vinh liền nói số ngoại giao của mình ra rồi lái xe rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...