Quan Khí​

Làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên chính là cách mời của Chu Chí Tường. Ngoài việc địa điểm khá tốt ra thì không có gì đặc biệt, cũng không có thêm vị khách nào.

- Bí thư Vương, hai chúng ta không nên khách khí. Tôi đã nghiên cứu qua về anh, biết anh không thích xa xỉ. Thực ra tôi rất đồng ý với việc này. Chúng ta khi còn sống cần gì chứ? Đó chính là ăn mà thôi. Đối với việc này dù là anh hay tôi đều đã có thể giải quyết được vấn đề, có thể nói những thứ cần hưởng thụ đã hưởng thụ. Tiền là cái gì? Không chỉ là vài con số sao?

Chu Chí Tường vừa mở màn đã nói như vậy.

Nghe y nói như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là phải nhìn nhận lại đối phương.

- Ha ha, Bộ trưởng Chu nói đúng.

Vương Trạch Vinh hùa theo.

- Biết tại sao tôi không gọi thêm ai không? Hôm nay tôi muốn nói thật lòng với cậu.

Sau khi rót rượu cho Vương Trạch Vinh, Chu Chí Tường nâng chén nói với Vương Trạch Vinh:

- Chú em, chén này tôi phải khen cậu. Lần trước tôi tới Nam Điền thì cậu tiếp đón rất tốt.

Sau khi hai người uống hết chén, Vương Trạch Vinh nói:

- Bộ trưởng Chu, nếu gặp anh thì tôi phải nói vài câu về chuyện đường sắt Nam Điền. Vấn đề đường sắt Nam Điền là rất nghiêm trọng, theo tôi biết người dính vào là rất nhiều.

Vương Trạch Vinh cũng muốn thử dò ý của Chu Chí Tường.

Chu Chí Tường xua tay nói:


- Cậu quá khách khí rồi. Tôi gọi cậu là chú em, chú nên gọi tôi là anh mới đúng. Nói thật ở Trung Quốc này tôi rất phục cậu. Không giấu cậu, quá trình cậu từ xã Hoàn Thành đi tới bây giờ thì tôi vẫn chú ý. Chú từ một cán bộ xã phát triển thành Bí thư tỉnh ủy, đây chính là năng lực.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- May mắn thôi.

Chu Chí Tường lắc đầu nói:

- Lời nói may mắn chỉ là lừa người mà thôi. Rất nhiều người cả đời không thành công nhưng không tự tìm nguyên nhân thất bại mà đổ cho may mắn. Con người của tôi căn bản không tin trên đời có may mắn. Tôi cho rằng tất cả phải dựa vào mình hoạt động và tranh thủ.

Không thể không nói lời này của Chu Chí Tường rất có lý. Vương Trạch Vinh thực ra cũng có cảm giác như vậy. Trên đường phát triển của hắn chủ yếu là do cố gắng của hắn.

- Bộ trưởng Chu cũng từng bước tiến lên, tôi cũng đã đọc qua. Anh phát triển từ một cán bộ bình thường rồi đã trải qua rất nhiều giai đoạn.

Chu Chí Tường cười cười có vẻ tự hào mà nói:

- Thực ra hai chúng ta là như nhau. Chúng ta không có bất cứ quyền thế hay tiền tài làm chỗ dựa. Nếu muốn lên chức thì những vất vả chỉ có chúng ta mới hiểu. Tin rằng chú em cũng suy nghĩ như vậy.

Sau khi rót đầy rượu cho Vương Trạch Vinh, Chu Chí Tường vừa cười vừa nói:

- Bây giờ rượu Mao Đài giả rất nhiều. Chẳng qua chú yên tâm, Mao Đài ở đây chắc chắn là thật.

- Ha ha, nói cũng đúng, bây giờ đồ giả càng lúc càng nhiều, người Trung Quốc có vẻ có tài năng ở mặt này.


Vương Trạch Vinh cười nói.

- Hôm nay chỉ có hai chúng ta, ông anh này sẽ nói thật lòng của mình.

Vương Trạch Vinh giơ chén lên chạm chén Chu Chí Tường và nói:

- Như vậy là rất tốt.

Uống cạn chén, Chu Chí Tường nhìn thẳng vào Vương Trạch Vinh mà nói:

- Chuyện đường sắt thì người ngoài không biết mấy đâu. Rất nhiều người đều cho rằng đường sắt tồn tại nhiều hủ bại, lời này cậu tin không?

Nghe Chu Chí Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười hỏi lại một câu:

- Ông anh nói sao?

Chu Chí Tường không ngờ Vương Trạch Vinh lại hỏi ngược mình, y cười ha hả chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nói:

- Cậu rất thú vị.

Lần này do Vương Trạch Vinh rót rượu cho hai người.


Chu Chí Tường chỉ vào đĩa ba ba trên bàn rồi nói:

- Đây là đường sắt, có thấy không, thịt rất nhiều. Nơi có thịt thì phải có người ăn thịt. Hơn nữa cậu nói cho tôi biết ở ngành nào mà không có hủ bại?

Chu Chí Tường gắp một miếng mà cười nói:

- Người căm hận hủ bại là người như thế nào, đó chính là kẻ không có cơ hội nhận được chỗ tốt như người khác. Ha ha, không phải có câu nói người không ăn nho mới nói nho chua sao? Cậu xem tình hình quan trường bây giờ xem. Mọi người chỉ cần có cơ hội thì có ai là không cố ăn vài miếng. Ngành đất đai nuôi sống một nhóm lớn quan chức, thị trường chứng khoán cũng nuôi nhiều ngành như điện, thông tin. Chỉ cần lũng đoạn các ngành này thì lợi ích là rất lớn, tin rằng cậu có thể hiểu. Tại sao mọi người đều hô đánh, nói rất nhiều mà vẫn như cũ. Bọn họ đều có một lớp mai rất dày, muốn phá vỡ bọn họ thì phải phá lớp mai. Nhưng cậu có biết giống như ăn ba ba vậy, lớp mai có tác dụng không bình thường, nếu cắn mạnh sẽ bị gãy răng.

Ví dụ này làm Vương Trạch Vinh lắc đầu. Chẳng qua Chu Chí Tường đã lộ rõ ý. Ngành nào chẳng có hủ bại nhưng nó có nguyên nhân, đụng vào sẽ bị phản lại.

Uống chén nữa, Chu Chí Tường cười nói:

- Đường sắt là miếng bán rất lớn làm ai cũng phải đỏ mắt. Không nói điều khác, chỉ nói trong ba năm tới thì riêng việc làm mới đường sắt đã đến hơn 30 ngàn Km. Đường sắt vận chuyển hành khách của nước ta lên đến hơn 120 ngàn Km, đường sắt chuyên dụng cũng hơn 20 ngàn Km. Trong đó trong ba năm tới riêng tiền đầu tư đường sắt cao tốc cũng đạt đến hơn một ngàn tỷ. Đầu tư nhiều như vậy thì áp lực của ông anh này là rất lớn. Áp lực không phải là sửa đường sắt mà là chia lợi ích. Tôi không có chỗ dựa mà vẫn có thể tiến lên từng bước, trên đời làm gì có cơm trưa miễn phí, không nỗ lực thì sao có thể được hồi báo. Cậu có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu không?

Chu Chí Tường uống nhiều nên mặt đỏ ửng. Y nói đến đây liền nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Chú em, cậu cũng đi lên từng bước thì có dám vỗ ngực mình không có vấn đề không?

Nghe Chu Chí Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ đến vấn đề phụ nữ của mình thì có chút xấu hổ.

Thấy Vương Trạch Vinh không đáp lời, Chu Chí Tường cười ha hả nói:

- Sao? Tôi thấy quan chức trên đời đều như nhau, chỉ là tham nhiều hay ít mà thôi. Chẳng qua dù tham bao nhiêu thì cũng là tham, có gì khác nhau cơ chứ? Cậu có biết nước bên đường sắt rất đục. Mọi người đều coi tôi tham tiền nhưng ai biết nỗi khổ của tôi. Thực ra tôi chỉ là nhân vật trung gian mà thôi, tiền đến chỗ tôi liền chuyển sang người khác.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Ông anh, quốc gia hàng năm bỏ ra nhiều tiền như vậy, phải biết tiền này hơn hẳn so với quốc gia dành cho các tỉnh. Đường sắt nếu như dùng tiền như vậy thì có phải làm quốc gia thất vọng không?


Chu Chí Tường cười phá lên nói:

- Không phải có câu người trong giang hồ không thể tự quyết định sao? Giang hồ sao có thể so sánh với quan trường. Cậu nghĩ xem, giang hồ có thể dùng dao kiếm mà giải quyết, nhưng quan trường thì khác mà.

Vương Trạch Vinh phát hiện một vấn đề đó là Chu Chí Tường nói cũng có lý lẽ nhất định.

Nhìn quan khí của Chu Chí Tường, Vương Trạch Vinh phát hiện trong quan khí của đối phương không hề có chính khí.

- Ông anh, vừa nãy anh đã nói người sống trên đời không cần gì nhiều. Đến cấp của chúng ta thì ăn gần như đều do quốc gia chu cấp, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Người vừa chết thì có mang được gì đâu. Anh cho dù có nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì?

Vương Trạch Vinh đây là nói thật, hắn không quá quan tâm tới tiền.

- Tôi biết ý cậu, cũng biết cậu muốn nhằm vào đường sắt. Hôm nay tôi khuyên cậu vài câu. Chuyện đường sắt rất phức tạp, không phải muốn động là động được. Nói thật tôi có khi suy nghĩ nếu có người thực sự có thể xử lý đường sắt thì quá tốt.

Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hắn không ngờ Chu Chí Tường lại nghĩ như vậy.

Thấy Vương Trạch Vinh ngạc nhiên như vậy, Chu Chí Tường cười nói:

- Không giấu cậu, tôi có suy nghĩ như thế nào. Nhớ vài năm trước có một quan chức muốn xử lý đường sắt, tôi lúc ấy cũng có tâm trạng tò mò xem hắn có thể làm gì không? Kết quả cậu biết kết quả như thế nào không? Tên đó bị phán tội nhận hối lộ mà vào tù. Nực cười.

Chu Chí Tường đúng là lợi hại, mới đầu nói chuyện tình cảm, sau đó lộ ý ai động vào đường sắt, người đó không thể sống an lành. Qua đó cũng lộ một điều mạng lưới quan hệ ở bên đường sắt rất sâu, ai động vào cũng phải thất bại.

Vương Trạch Vinh nghe đến đây liền cười nói:

- Ông anh có phát hiện lớp mai này đã lát không?

Chu Chí Tường nhìn tới rồi vẻ mặt trở nên khá khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui