Chuyện trong hội nghị nằm ngoài suy đoán của mọi người. Hầu hết mọi người đều rất khó hiểu với hành vi của Ngụy Quý Tài và Hà Tranh, đúng là không tìm ra nguyên nhân.
Trịnh Kiến Lâm bây giờ đang rất tức giận. Y vẫn luôn khống chế huyện trong tay, bây giờ có hai người chống đối làm y thấy uy tín của mình bị mất. Y nghĩ không cho hai người này một bài học thì không được.
Nghĩ thế Trịnh Kiến Lâm nhìn Chu Trung Hòa và nói:
- Việc sử dụng tiền trợ cấp thì trong Hội nghị thường ủy đã thông qua, số ít phục tùng đa số, đây chỉ là tạm thời dùng, đâu có nghiêm trọng như một số đồng chí nói. Hy vọng các đồng chí không nên chụp mũ loạn. Nếu hai đồng chí Ngụy Quý Tài và Hà Tranh có suy nghĩ thì tôi thấy trong lần tiếp đón Bí thư Vương thì hai đồng chí không cần tham gia. Tôi thấy Huyện ủy có thể nghiên cứu việc phân công công việc của hai đồng chí.
Mọi người thầm nghĩ Trịnh Kiến Lâm vốn bá đạo, xem ra Ngụy Quý Tài và Hà Tranh đã làm mất lòng Trịnh Kiến Lâm rồi.
Lúc này Ngụy Quý Tài và Hà Tranh lại thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau, Hà Tranh nói:
- Tôi kiên quyết với ý kiến của mình, quyết không thể tham ô tiền trợ cấp.
Ngụy Quý Tài cũng nghiêm túc nói:
- Huyện ủy cho dù quyết định chuyện gì cũng phải nhất trí với Trung ương, với Tỉnh ủy. Xuất hiện hành vi như vậy thì tôi cho rằng phải ghi chép lại. Phải báo cáo tình hình hội nghị hôm nay lên Thị ủy.
Hai người vừa nói như vậy khiến mọi người thấy có vấn đề. Đây là Ngụy Quý Tài và Hà Tranh muốn chia rõ ranh giới với Trịnh Kiến Lâm. Làm vậy có tác dụng gì?
Trịnh Kiến Lâm đúng là rất tức. Ngụy Quý Tài chống đối thì thôi, Hà Tranh vốn theo hắn sao lại như vậy?
- Tất cả đều là chuyện do tập thể Huyện ủy quyết định, việc này nhất định sẽ ghi lại. Tan họp.
Trịnh Kiến Lâm phát hiện hội nghị hôm nay làm người ta rất khó chịu.
Vương Trạch Vinh căn bản không biết chuyện xảy ra ở Huyện ủy Ngưu Lan, bản thân hắn đang đứng ở một thôn nghèo của Xã Thiên Tỉnh mà tâm trạng rất không tốt.
Ở đây cũng có vấn đề, tiền trợ cấp cũng không được phát tới tay quần chúng. Nhìn những thứ quần chúng ăn, hắn cảm thấy mình không sát sao trong việc quản lý tỉnh.
Mọi người đều thấy rõ Vương Trạch Vinh rất không hài lòng, Tất Kim Hàng nói:
- Bí thư Vương, đây chỉ là một vài điểm, tin rằng hầu hết các nơi đều tốt.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi nói:
- Có một số cán bộ của chúng ta suốt ngày chỉ muốn thành tích. Thành phố suốt ngày sửa chữa, các nơi cũng học theo, thích làm công trình mặt mũi. Tiền bỏ ra rất nhiều nhưng không có mấy tác dụng. Đây là hành vi hại dân. Các anh có thấy chúng ta đi mấy điểm liền mà đều có chuyện tham ô tiền trợ cấp. Chẳng lẽ bọn họ không sợ Kỷ luật Đảng, pháp luật sao?
Nói tới đây Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới Bí thư thị ủy Trần Ba. Trần Ba từ trước đến giờ vẫn làm cho Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt. Mỗi lần báo cáo đều làm người ta vui mừng, thành phố cũng xây dựng được nhiều công trình. Hắn đã đến Thành phố Lâm Mang vài lần và thấy sự phồn vinh ở đây, hắn còn có suy nghĩ đưa Trần Ba lên làm Phó chủ tịch tỉnh.
Vương Trạch Vinh phát hiện cách dùng người của mình xuất hiện sai lầm. Chú trọng quan khí là đúng, nhưng lại không chú trọng chính khí.
Trong lòng không có chính khí thì sao có thể làm việc tốt cho quần chúng?
- Thông báo Lãnh đạo thị ủy, nói tôi ở Xã Thiên Tỉnh chờ bọn họ.
Vương Trạch Vinh nói với Phan Bằng Trình.
Hai hôm nay Bí thư thị ủy Trần Ba rất bận. Hắn nghe được tin nói Tỉnh ủy tổ chức hội nghị, Bí thư Vương đưa ra mục tiêu toàn tỉnh thoát nghèo. Hơn nữa mỗi Thường vụ tỉnh ủy còn có một điểm giúp đỡ, phân chia rõ ràng. Ai không làm tốt công việc sẽ xử lý.
Trần Ba nghe thấy vậy liền nghĩ tới điểm mà Vương Trạch Vinh giúp đỡ, lần này nếu Tỉnh ủy chú ý như vậy thì nhất định sẽ có hành động lớn. Ít nhất các Lãnh đạo tỉnh ủy sẽ tới điểm mình giúp xem một chút.
Nghĩ vậy Trần Ba liền triệu tập hội nghị đưa ra yêu cầu các huyện phải coi đây là chuyện quan trọng nhất, không được sơ sót.
Thị ủy không ngừng tổ chức hội nghị lớn nhỏ, công việc được bố trí chu đáo. Trần Ba ngồi trong văn phòng mà thở dài một tiếng. Đây là cơ hội của mình, nếu làm tốt thì khả năng lên chức của mình sẽ cao.
Trần Ba là nhân viên quan trọng của Vương Hệ, y ít nhiều có chút đắc ý. Khi người khác chưa nhìn trúng Vương Trạch Vinh, hắn là nhóm đầu tiên dựa vào. Bây giờ xem ra quyết định của mình là rất chính xác. Bây giờ Bí thư tỉnh ủy Vương Trạch Vinh nói một không hai ở Nam Điền này.
Nghĩ tới việc mình có thể lên làm Phó chủ tịch tỉnh, Trần Ba rất sung sướng.
Cẩn thận nghĩ tình hình trong thành phố, các nơi theo ý của hắn mà đã làm nhiều công trình mặt mũi. Bây giờ Thành phố Lâm Mang đã biến hoá rất nhiều. Dù là ở thành phố hay các thị trấn đều thay đổi hẳn. Tin rằng Bí thư Vương thấy như vậy sẽ vui vẻ.
Đang suy nghĩ thì Trần Ba nhận được điện của Phan Bằng Trình.
- Cái gì?
Nghe nói Bí thư tỉnh ủy chờ bộ máy Thị ủy ở Xã Thiên Tỉnh, Trần Ba sợ đến độ nhảy dựng lên.
Bí thư Vương đến Xã Thiên Tỉnh?
Tin này làm Trần Ba ngẩn ra, y liền nghĩ mình chuẩn bị nhiều như vậy là để Bí thư Vương vui vẻ với sự phát triển của Thành phố Lâm Mang, bây giờ thì Bí thư Vương lại âm thầm tới Xã Thiên Tỉnh.
Nghĩ đến tình hình Xã Thiên Tỉnh, Trần Ba đổ mồ hôi. Y biết rõ đây là nơi rất nghèo, vốn cũng định tới xem nhưng vì quá xa nên không đi. Sao Bí thư Vương lại tới đó?
Mặc dù rất khó hiểu nhưng Trần Ba đâu dám chậm trễ. Hắn vội vàng gọi điện thông báo cho các Lãnh đạo thị ủy khác về việc Bí thư Vương chờ mọi người ở Xã Thiên Tỉnh. Sau đó y vội vàng lên xe chạy tới Xã Thiên Tỉnh.
Các thường vụ cũng không ngờ mình đang nghiên cứu tiếp đón Bí thư Vương, Bí thư Vương lại đến Xã Thiên Tỉnh xa xôi. Vẻ mặt mọi người liền khác nhau rồi vội vàng lên xe đến Xã Thiên Tỉnh.
Khi các Lãnh đạo thị ủy đến được Xã Thiên Tỉnh, có mấy người vì đi bộ lâu khiến cho sắp ngã xuống.
Trần Ba khá béo nên đi đường núi lâu như vậy nếu không có ai dìu thì đúng là không thể tới nơi này.
- Bí thư Vương, ngài sao lại một mình tới đây, thành phố đang chuẩn bị tiếp đón ngài.
Trần Ba vội vàng nói.
Vương Trạch Vinh nhìn các Lãnh đạo thị ủy đang thở hổn hển mà vẻ mặt rất khó chịu.
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:
- Trong các đồng chí ai từng đến đây thì giơ tay lên.
Không biết sao Vương Trạch Vinh lại hỏi như vậy, mọi người nhìn nhau. Nói thật không có mấy Lãnh đạo thị ủy từng tới Xã Thiên Tỉnh. Ngoài hai người tuổi cao một chút giơ tay thì ngước khác có chút xấu hổ nhìn Vương Trạch Vinh.
Trần Ba chưa đến đây.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói:
- Các đồng chí đi lâu như vậy thì chắc cũng đã đối. Hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm. Tôi đã đưa tiền cho một nông dân, mọi người ngồi xuống ăn.
Bí thư Vương mời mọi người ăn?
Mọi người nhìn nhau mà rất khó hiểu. Bí thư Vương gọi mọi người đến tận đây chỉ vì mời ăn cơm?
Nhìn đồ ăn mang lên, các Thường vụ thị ủy trợn mắt há mồm.
Đây đều là dau rại, căn bản không có chút thịt nào.
- Ăn đi.
Vương Trạch Vinh nói xong liền cầm đũa gắp ít rau cho mình.
Trần Ba nhìn đồ như cho lợn ăn ở trong bát mình.
Các Lãnh đạo thị ủy vốn ăn ngon quen bây giờ thấy đồ này đều nhăn nhó mặt mày. Bí thư Vương tự gắp cho mình, mọi người nhìn nhau rồi đành phải gắp ăn thứ mà chưa bao giờ thấy.
Không có dầu mỡ, không hề có kỹ thuật, đây chỉ là bỏ vào nước mà đun sôi lên.
- Tôi nghe nói mọi người bây giờ hay bị cao huyết áp, tiểu đường … rất nhiều người ăn thịt cá nhiều nên bây giờ ăn mấy món thiên nhiên sẽ có lợi cho cơ thể. Hôm nay tôi mời mọi người ăn là thứ mà quần chúng ở đây ăn hàng ngày, đây đều là đồ ăn sạch.
Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến các Lãnh đạo thị ủy đều biết Vương Trạch Vinh rất tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...