Quan Khí​

Rời khỏi Ban Tổ chức Trung ương, Vương Trạch Vinh biết mình phải nhanh chóng quay về Nam Điền. Hiện tại Nam Điền có động tĩnh lớn như vậy, những người thuộc phái bản địa trên cơ bản đều bị thay đổi. Đối với Nam Điền thì điều này cũng không phải là chuyện tốt, hoàn toàn có khả năng tâm lý các cán bộ bị dao động.

Đang ngồi trên xe quay về nhà thì Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Ninh An Quý.

Điện thoại vừa thông nhau thì Ninh An Quý đã vội vã nói:

- Bí thư Vương, tôi nghe được tin rằng lòng người của đội ngũ cán bộ Nam Điền không ổn, đặc biệt một số đồng chí bản địa.

Ninh An Quý cũng đã biết mình sẽ đến Xuân Thành làm Bí thư Thị ủy. Qua tìm hiểu hắn thấy lần này Nam Điền thay đổi rất nhiều. Ninh An Quý biết rằng nếu không có Vương Trạch Vinh ở sau lưng thì chính hắn cũng có lẽ bị đuổi đi rồi, do đó ý chí của hắn càng thêm kiên quyết theo sát Vương Trạch Vinh. Nghe được phong phanh tin xấu này, lập tức hắn liền gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh.

- Tôi đã biết!

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng dự cảm của mình quả nhiên đã thành hiện thực.

- Bí thư Vương, một số đồng chí có tư tưởng như vậy làm tôi lo lắng ở Nam Điền sẽ có tình huống không ổn.

- Ngày mai tôi sẽ quay về Nam Điền.

Vương Trạch Vinh cũng biết mình phải trở lại Nam Điền. Lần này tuy rằng thời gian ở Thủ đô không dài lắm nhưng lại rất nhiều việc, Vương Trạch Vinh có một cảm giác mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần.

Nam Điền sẽ có rất nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy mới đến, cũng không biết những người này đã bố trí bố cục trước chưa.

Đang suy nghĩ thì không ngờ Vệ Hồng Lâm gọi điện thoại bảo Vương Trạch Vinh đến nhà một chút.

Vương Trạch Vinh đang muốn tìm một người cùng phân tích tình hình với mình, nghĩ đến việc Vệ Hồng Lâm là một người khôn ngoan, liền mừng rỡ chạy thẳng luôn đến nhà Vệ Hồng Lâm.

Đi vào trong nhà Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh nhìn thấy ngoại trừ Vệ Hồng Lâm ra thì hai người cháu của ông cũng đang ngồi ở đây.

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang ngồi ở đây, Vương Trạch Vinh biết hiện tại Vệ gia đang dồn toàn lực để bồi dưỡng hai người này.

Vương Trạch Vinh vừa bước vào, Vệ Hồng Lâm liền cười nói:


- Trạch Vinh lại đây, mau ngồi xuống nói chuyện.

Ánh mắt nhìn về phía Vệ Lâm Thanh, Vệ Hồng Lâm nói:

- Còn không rót cho Vương ca cháu cốc trà.

Lúc này Vệ Chính Thủ đã sớm đứng dậy, giúp Vương Trạch Vinh pha cốc trà, hai tay bưng đến trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương ca, anh uống trà ạ.

Nhìn thấy diễn xuất này, trong lòng Vương Trạch Vinh ngay lập tức nghĩ cũng không biết ai mới là bậc anh đây.

Nghĩ như vậy nhưng hắn lại đỡ cốc trà trên tay Vệ Chính Thủ:

- Đa tạ!

Vương Trạch Vinh cảm thấy cao hứng. Nhớ lại lúc mình mới bước vào cửa Hạng gia, Vương Trạch Vinh đúng thực rất cảm khái. Khi đó mình còn nhỏ nhoi nên phải rất cẩn thận, bây giờ thì trong đại gia tộc này mình đã có địa vị cực quan trọng, đúng thật không thể đoán được.

Vệ Hồng Lâm vẫn mỉm cười xem cư xử giữa Vương Trạch Vinh và Vệ Chính Thủ. Nhìn thấy Vệ Chính Thủ đã về vị trí ngồi xuống, lúc này Vệ Hồng Lâm mới nói:

- Trạch Vinh, hôm nay bảo cháu tới đây chính là muốn nghe các kiến giải của cháu đối với cục diện chính trị Nam Điền trong bước tiếp theo.

- Hôm nay cháu vừa đến Ban Tổ chức Trung ương, Trưởng ban Vương và cháu đã chính thức nói chuyện. Nói thật là đến bây giờ cháu cũng chưa để ý đến quan hệ của những người này.

Đối với Vệ gia, Vương Trạch Vinh biết mình và những người này đều cùng một chiến tuyến cho nên cũng không dấu diếm, thuật lại mọi tình huống ngày trong hôm nay cho Vệ Hồng Lâm nghe.

Vệ Lâm Thanh nói:

- Những người này đều là người có quan hệ. Trong bước tiếp theo của Nam Điền, chỉ cần có bọn họ thì tình hình sẽ không tốt giống như hiện tại. Đây là thời điểm khảo nghiệm đối với anh, cửa ải này anh bắt buộc phải vượt qua, mà còn phải qua một cách thật đẹp. Nếu ngay cả cửa này mà anh cũng không thể vượt qua thì anh cũng chỉ có thể dừng ở đây.


Vệ Chính Thủ nói:

- Đây đều là do chuyện lên cấp, tất cả mọi người đều hy vọng mượn được gió xuân ở Nam Điền.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nghe hai người nói chuyện, cũng không tùy tiện chen vào.

Lúc này Vệ Hồng Lâm nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Trạch Vinh, Chính Thủ nói rất đúng. Mọi người đúng thật là muốn mượn cơn gió xuân này.

Nhất thời đúng thật là Vương Trạch Vinh không ngờ đến việc này, nhìn về phía Vệ Hồng Lâm.

- Trạch Vinh, hiện tại thì chuyện Nam Điền lên cấp đã được quyết định. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước nhiệm kỳ mới chắc chắn sẽ hoàn thành. Đây không phải là việc còn đang nghi ngờ nữa.

Vệ Hồng Lâm nói rất chắc chắn, Vương Trạch Vinh nói:

- Hiện tại thì tình huống trong nước có chút phức tạp, tỉnh Giang Sơn đã vượt qua khỏi Nam Dương, địa vị đầu tàu của Nam Dương khó giữ được. Theo tình hình này thì tỉnh Giang Sơn sẽ phải có một ủy viên Bộ Chính trị nên tiếng nói có vẻ tăng vọt, còn địa vị của Nam Dương thì lại đang ở tình thế tinh tế. Nếu mà như vậy, rất khó nói đến việc Nam Điền xuất hiện một ủy viên Bộ Chính trị.

Theo lời này của Vương Trạch Vinh thì quan điểm của hắn giống như quan điểm của đại đa số mọi người, tất cả đều suy nghĩ như thế này.

Uống một ngụm trà, Vệ Hồng Lâm mỉm cười nói:

- Trạch Vinh à, việc này không thể nào xuất hiện được đâu.

Lời nói này làm Vương Trạch Vinh sửng sốt, không nghĩ tới Vệ Hồng Lâm còn có kiến giải khác.

Không chỉ có Vương Trạch Vinh, hai người trẻ tuổi nhà Vệ gia cũng trở nên nghiêm túc.

- Tuy rằng hiện tại Nam Dương đã xuất hiện một số vấn đề, địa vị đầu tàu bị dao động. Nhưng bất kể phát sinh ra chuyện gì, từ mọi góc độ thì tỉnh Giang Sơn đều không vượt qua nổi Nam Dương. Kinh tế Nam Dương là phát triển một cách toàn diện, mà kinh tế Giang Sơn là do Thường Hồng phát triển mà vượt lên. Theo quan điểm này tuy rằng Giang Sơn cũng có mặt vượt qua Nam Dương nhưng về tổng thể mà nói thì loại phát triển này của Giang Sơn yếu hơn nhiều.


Vương Trạch Vinh nghe đến đó thì trong đầu không ngừng suy tính. Hắn thầm nghĩ, dù sao cũng là tay già đời, nhìn vấn đề ở một góc độ rất toàn diện.

Vệ Hồng Lâm nói cực kỳ đúng, tỉnh Giang Sơn đúng là không thể so sánh với Nam Dương.

Vệ Lâm Thanh nghi hoặc nói:

- Bây giờ thì Giang Sơn đang áp đảo Nam Dương, Ngô Tán Lâm kia đang rất gấp.

Vệ Hồng Lâm nhìn thoáng qua Vệ Lâm Thanh, mỉm cười nói:

- Các cháu nghĩ tại sao nhiều người lại chạy tới Nam Điền như vậy?

Vệ Chính Thủ nói:

- Tất nhiên là vấn đề Nam Điền sẽ lên cấp.

- Vì sao lên cấp?

Vệ Hồng Lâm lại hỏi một câu.

Câu hỏi này đưa ra làm mọi người ngẩn ra, đúng thật là không có câu trả lời nào chuẩn cả.

Lúc này Vương Trạch Vinh cũng đã ngộ ra chút ít, cái đầu gật gật. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Vệ Hồng Lâm cười hỏi:

- Trạch Vinh, cháu nghĩ tới điều gì?

- Cháu cảm thấy trong bước tiếp theo có thể kinh tế của Thường Hồng sẽ không gắn chặt với tỉnh Giang Sơn nữa.

Lúc này Vệ Hồng Lâm mỉm cười:

- Nói rất đúng, một tỉnh muốn thực sự dẫn đầu thì không thể đánh giá ở một khía cạnh nào đó, mà phải đánh giá trên góc độ tổng thể. Giang Sơn khuyết thiếu chính là toàn diện mà kinh tế của Nam Dương là toàn diện, đây là điểm mà tỉnh Giang Sơn không thể so sánh được. Kinh tế của Nam Dương phát triển một cách toàn diện nên có một ủy viên Bộ Chính trị, hơn nữa Nam Dương đã đóng góp và cống hiến rất lớn với Hoa Hạ. Vì thế chỉ cần có người thao tác một chút, tách Thường Hồng ra khỏi thì Giang Sơn không thể so sánh với Nam Dương nữa, như vậy thì sẽ không xuất hiện thêm một ủy viên Bộ Chính trị.

Vệ Hồng Lâm phân tích như vậy làm cho Vương Trạch Vinh cảm thấy khả năng mà Giang Sơn có một ủy viên Bộ Chính trị trở nên cực kỳ nhỏ.

Vệ Lâm Thanh vẫn chưa hiểu được nên hỏi thêm:


- Điều này cũng chưa chắc chắn mà?

Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:

- Cháu nói cũng không sai. Vấn đề mấu chốt chính là có không ít người cũng không mong muốn xuất hiện một khả năng như vậy. Ví dụ như Ngô Tán Lâm kia, hắn cũng không hy vọng Giang Sơn có cơ hội vượt lên như thế này, vì thế hắn cần phải dập tắt ý tưởng này ngay trong trứng nước. Do đó việc Nam Điền có một vị trí Ủy viên Bộ Chính trị lại càng trở nên khả thi.

- Đúng, chính xác là như vậy!

Vương Trạch Vinh trong lòng sinh ra sự cảm khái, loại chuyện kia hóa ra lại như thế này.

Vệ Chính Thủ cũng đồng ý nói:

- Hai mươi lăm người ủy viên Bộ Chính trị, ngoại trừ các thành phố trực thuộc Trung ương ra thì cũng có một vài tỉnh cá biệt có Bí thư Tỉnh ủy tiến vào Bộ Chính trị. Từ trước tới nay các vị trí cá biệt này mới có tính linh hoạt và đều do các tỉnh tranh đoạt, những vị trí khác trên cơ bản là đã được định đoạt. Ngoại trừ Nam Dương đã nắm giữ nhiều năm qua thì Giang Sơn cũng đã được một lần, sau rồi là Bắc Cương. Hiện tại, lại xuất hiện tình trạng tranh chấp giữa Nam Dương và Giang Sơn, trong trường hợp này rất nhiều người không muốn nhìn thấy cảnh Nam Dương chắp tay dâng tặng cho Giang Sơn. Cho dù có bất cứ chuyện gì thì Nam Dương đã nhiều năm như vậy nắm giữ vị trí đứng đầu này, đã bồi dưỡng một số lớn các nòng cốt, chỉ cần kêu gọi một tiếng chắc nhiều người sẽ đứng lên hưởng ứng.

Nhìn Vệ Chính Thủ phân tích thấu triệt như vậy, trên mặt Vệ Hồng Lâm vẻ cười càng nhiều.

Vệ Lâm Thanh cũng đã hiểu rõ, cảm thán nói:

- Bây giờ mới rõ ràng, nếu mà như vậy thì Nam Điền muốn không tiến bộ cũng không được. Trong vấn đề này thì người Nam Dương và những người phía sau Vương Trạch Vinh thực hiện một số giao dịch.

Lúc này Vệ Hồng Lâm mới cười nói:

- Cho nên mới chắc chắn là Nam Dương không có vấn đề gì xảy ra. Hiện tại Bắc Cương có một ủy viên Bộ Chính trị, mọi người cùng nhau vận tác thì Bắc Cương không bảo đảm tiếp tục giữ được nữa nên việc Nam Điền lên cấp là kết cục đã được quyết định.

Được Vệ Hồng Lâm phân tích như vậy, Vương Trạch Vinh cũng rất cảm thán, không nghĩ tới việc để bảo vệ một vị trí ủy viên Bộ Chính trị của Nam Dương mà lại có nhiều tình tiết như vậy.

Nhìn về phía Vệ Hồng Lâm, đối với ông lão này Vương Trạch Vinh cực kỳ bội phục. Một việc như vậy từ phân tích của ông ta đã lộ ra rất nhiều các giao dịch và cân bằng lẫn nhau ở trong đó. Để vận tác tốt việc này, xem ra sau lưng còn có rất nhiều người đang thúc đẩy.

Vương Trạch Vinh cũng cực kỳ rõ ràng, Nam Dương cũng không phải chỉ của một Ngô Tán Lâm. Trong việc này ẩn chứa rất nhiều người xuất thân từ Nam Dương, chân chính để thực hiện việc này cũng không phải là Ngô Tán Lâm, mà là rất nhiều người từng là lãnh đạo của Nam Dương.

Vệ Hồng Lâm nhìn Vương Trạch Vinh, tiếp theo còn nói thêm:

- Trạch Vinh à, bởi vì nhìn trúng Nam Điền phát triển cho nên rất nhiều người nghĩ đến Nam Điền để mượn gió xuân, đồng thời cũng có một số người muốn phá ngang việc này. Vì thế trong bước tiếp theo, Nam Điền sẽ cực kỳ phức tạp.

Nghe được có người muốn phá ngang sự việc thăng tiến của Nam Điền, Vương Trạch Vinh gật gật đầu. Hiện tại hắn xem như đã hiểu rõ, lấy lực lượng sau lưng mình là chính, lực lượng của Nam Dương phụ thêm, tất cả mọi người đều hy vọng Nam Điền thăng vị. Nhưng cũng không ít người không muốn Ngô Tán Lâm tiến bộ nên định làm ra một chút gì đó, đương nhiên càng trở nên hỗn loạn càng tốt, Nam Điền chắc chắn trở thành nơi tranh đoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui