Quan Khí​

Ra khỏi nhà tổng bí thư Lâm, trên đường về Vương Trạch Vinh nghĩ tới chuyện của Lý Kiền Ý, từ lời Lâm Khâm có thể biết lần này Lý Kiền Ý tới Lâm gia là do tổng bí thư Lâm gọi tới. Trước tiên không nói tới vấn đề quan hệ của Lý Kiền Ý và tổng bí thư Lâm, mà giờ điều cần phải nghiên cứu đó chính là rốt cuộc tổng bí thư Lâm gọi hắn tới là có chuyện quan trọng gì.

- Bí thư Vương, vừa rồi có mấy cuộc điện thoại gọi tới, tôi không dám nghe.

Lý Minh Quốc vừa lái xe vừa nói.

Vì lần này đến nhà tổng bí thư Lâm nên Vương Trạch Vinh không mang theo di động mà để ở trên xe. Vừa thấy Lý Minh Quốc nói như vậy nên Vương Trạch Vinh liền lấy máy ra xem thì thấy là Ngô Uy Hoa gọi tới.

Thấy vậy Vương Trạch Vinh liền gọi lại.

- Vương ca, giờ anh có thời gian không, tới đây một chuyến, bọn tôi có vài chuyện muốn nói.

Giọng của Ngô Uy Hoa khá vội vàng.

- Tôi sẽ tới ngay.

Hỏi địa điểm xong Vương Trạch Vinh kêu Lý Minh Quốc lái tới ngay lập tức.

Vừa rồi ở Lâm gia đã tự nhủ phải tăng cường quan hệ với đám công tử Bắc Kinh, giờ Ngô Uy Hoa gọi tới nên Vương Trạch Vinh cho rằng đây là một cơ hội tốt. Hơn nữa nghe thấy ngữ điệu của Ngô Uy Hoa như vậy thì Vương Trạch Vinh cảm thấy có khả năng là bọn họ đang gặp chuyện gì không giải quyết được.

Vừa bước vào cửa thì Vương Trạch Vinh thấy ngoài đám công tử như Ngô Uy Hoa, Vương Tú Toàn, Tiền Thanh Chí, Mã Hạo Dân, Diệp Ba... Thì không ngờ còn được gặp Đặng Diệu Hoa ở Thường Hồng.

Nhìn thấy Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới dụng ý những người này gọi mình tới đầu tiên, đoán là chắc Khu công nghệ cao ở Thường Hồng đã xảy ra vấn đề gì rồi.

Chìa tay về phía Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tiểu Đặng, đã lâu rồi không gặp!

Cầm tay Vương Trạch Vinh, Đặng Diệu Hoa có phần kích động nói:


- Bí thư Vương, đã muốn gọi điện thoại cho ngài từ sớm nhưng lại sợ ảnh hưởng tới công tác của ngài.

Vương Trạch Vinh liền hơi nghiêm giọng nói:

- Nói cái gì vậy, phải tăng cường liên hệ nhiều hơn mới được, sau này không được có ý nghĩ như vậy!

Tuy rằng thấy Vương Trạch Vinh nghiêm giọng nói như vậy nhưng Đặng Diệu Hoa có thể nhìn thấy sự quan tâm của Vương Trạch Vinh qua vẻ mặt, nên trong lòng hắn càng thêm cảm kích.

Lúc này Ngô Uy Hoa lại hơi nóng nảy, nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, có người có chủ ý muốn động tới Khu công nghệ cao!

Vương Trạch Vinh liền ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Khu công nghệ cao là của quốc gia, ai lại dám có chủ ý cơ chứ!

Ánh mắt hướng về phía Ngô Uy Hoa, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Việc đâu còn có đó, cứ ngồi xuống từ từ nói đi.

Nhìn thấy bộ dạng trầm ổn của Vương Trạch Vinh, lúc này Ngô Uy Hoa mới phát hiện mình hơi rối loạn nên cười trừ rồi ngồi xuống.

Đảo mắt qua mọi người một lượt, Vương Trạch Vinh lại nhìn về phía Đặng Diệu Hoa nói:

- Anh nói đi.

Đặng Diệu Hoa nói:


- Bí thư Vương, tình hình Thường Hồng gần đây khá loạn, từ sau khi bộ máy lãnh đạo điều chỉnh năm ngoái thì ám đấu đã biến thành minh đấu rồi. (Nd: Cắt từ thành ngữ "minh tranh ám đấu")

- Tôi nhớ sau lần điều chỉnh đó thì anh làm Phó thị trưởng thường trực cơ mà?

Vương Trạch Vinh có biết một ít tình hình của Đặng Diệu Hoa, bởi vì công tác xuất sắc tại Khu công nghệ cao cộng thêm tác động nên giờ Đặng Diệu Hoa đã gia nhập bộ máy thị ủy rồi.

Vương Tú Toàn ngồi bên cạnh nói:

- Vương ca, do anh bận bịu công tác nên không biết tình hình Thường Hồng. Tiểu Đặng ở Thường Hồng hiện giờ cũng không phải quá tốt, bị xa lánh rất ác liệt!

Vương Trạch Vinh nhướng mày, hỏi:

- Rốt cuộc là như nào?

Nói thật, Vương Trạch Vinh chỉ biết Đặng Diệu Hoa trở thành thường vụ thị ủy chứ cũng không biết tình hình cụ thể.

Tiền Thanh Chí nói:

- Hay là để tôi nói đi, Tiểu Đặng vốn là người nắm giữ quản lý Khu công nghệ cao này, từ sau khi anh đi thì liền có người ra mặt tranh giành khu này. Lúc đầu thì bởi vì có chúng tôi đứng sau duy trì nên Tiểu Đặng còn có thể chống cự, nhưng anh cũng biết đó, giậu đổ bìm leo. Sau khi bố của chúng tôi lui xuống thì tình hình lại bắt đầu xảy ra biến hóa, năm trước lợi dụng cơ hội điều chỉnh bộ máy liền sắp xếp cho Tiểu Đặng trở thành một thường vụ. Kết quả là sau khi được thăng lên thì liền tiến hành bố trí công tác của Tiểu Đặng lại một lần nữa, công tác mà Tiểu Đặng phụ trách đã không còn là khối khoa học kỹ thuật này nữa rồi!

Nghe đến đó thì Vương Trạch Vinh đã minh bạch tình hình, nhìn tình trạng của Đặng Diệu Hoa thì Vương Trạch Vinh cũng phải thầm cảm khái, đúng như Tiền Thanh Chí nói, người đi thì trà lạnh!

Theo những gì mình biết thì từ sau khi những lão gia tử của đám Ngô Uy Hoa lui xuống thì sức ảnh hưởng của đám người này càng ngày càng yếu, ở Bắc Kinh thì địa vị bọn họ đã từ công tử biến thành nhân viên bình thường. Thời thế thay đổi thì tạo thành hậu quả liên đới, xem ra có người thấy được điều này nên muốn động tay động chân vào nhà máy pin ở Thường Hồng!

Vừa nghĩ tới nhà máy pin Thường Hồng, Vương Trạch Vinh lại mỉm cười, lợi ích từ nơi này vô cùng lớn. Tuy nói hiện giờ quốc gia nắm phần lớn, nhưng bất kể là mình cũng tốt hay đám Ngô Uy Hoa thì cũng tốt, bởi vì nắm giữ cổ phần bên trong cho nên hàng năm lợi tức thu được rất kinh người, cho dù mình chưa từng tra cụ thể nhưng số tiền chuyển tới hàng năm đều là những con số khổng lồ.

Đối với khoản thu nhập này thì Vương Trạch Vinh đều âm thầm trích ra một số lớn để quyên tiền từ thiện. Việc này người bình thường cũng không biết, biên lai quyên tiền trong nhà xếp thành một chồng lớn.


Việc quyên tiền này Vương Trạch Vinh làm rất tự nhiên, cũng không mong có được báo đáp gì, từ nhỏ ý thức tích đức được bố hắn giáo dục từ nhỏ đã ăn sâu vào tư tưởng của hắn.

Lúc đầu thì cũng không nghĩ tới được hồi báo, kết quả Vương Trạch Vinh lại phát hiện chỉ cần mỗi lần mình quyên tiền thì quan khí trong cơ thể lại tăng lên khá lớn. Vì có phát hiện này nên Vương Trạch Vinh càng thêm chú trọng về việc này.

Đám công tử Bắc Kinh thì chỉ nhìn thấy lợi ích bị tổn thất còn Vương Trạch Vinh lại nhìn xa hơn một chút. Hắn nhìn thấy không chỉ có chuyện này bề ngoài mà bên trong đó còn có tranh đoạt quyền lực.

Lần trước khi nói chuyện phiếm với Uông Nhật Thần thì Uông Nhật Thần đã lộ ra một chuyện, lúc ấy mình cũng không coi trọng quá mức, hiện giờ xem ra việc này đúng là đã biến thành một đại sự rồi.

Từ những tin tức của Uông Nhật Thần cho biết, bộ máy tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sau vài năm lẫn lộn đã không còn là thiên hạ của Uông hệ. Ngoại trừ người của mấy gia tộc tiến vào tỉnh ủy thì Ngô Tán Lâm của Nam Dương, Chu Thế Khánh của Sơn Thành đều đã thành công xâm nhập vào tỉnh Giang Sơn, thân tín của bọn hắn cũng chiếm được hai vị trí tỉnh ủy Giang Sơn rồi.

Từ sau khi Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm phải tiến thêm một bước thì hắn đã bắt đầu bố trí một ít, hắn hiểu một điều trọng yếu đó là một người nếu muốn không ngừng lên cao thì ngoài việc giúp đỡ của bên trên thì sự ủng hộ của bên dưới cũng có tác dụng rất lớn, đó cũng là lý do vì sao bọn Lý Kiền Ý không ngừng thò tay vươn ra các nơi. Các nơi như Sơn Nam, Giang Sơn, Bắc Dương và Nam Điền thì đều là những nơi Vương Trạch Vinh từng công tác, cho nên hắn tự nhiên coi những nơi này thành phạm vi thế lực của mình. Hiện tại tỉnh Giang Sơn xuất hiện tình huống thì đây chính là một chuyện lớn, Vương Trạch Vinh quyết không thể dễ dàng tha thứ cho người khác chấm mút vào.

Xem ra cần phải liên lạc lại với Uông Nhật Thần một chút! Chỉ trong giây lát mà Vương Trạch Vinh đã nghĩ được rất nhiều thứ.

Thấy Vương Trạch Vinh trầm tư, Ngô Uy Hoa nói:

- Vương ca, Khu công nghệ cao của Thường Hồng là do một tay anh tạo ra, giờ có người muốn làm loạn thì anh phải đứng ra làm chủ mới được!

Vương Trạch Vinh tạm thời cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Đặng Diệu Hoa nói:

- Tiểu Đặng, anh đã làm ở Khu công nghệ cao nên có rất nhiều kinh nghiệm. Tôi đang muốn tìm một người như vậy, Nam Điền bây giờ đang ở thời kỳ phát triển quan trọng, anh có muốn đến Nam Điền công tác hay không?

Đặng Diệu Hoa vừa nghe được lời này thì hai mắt sáng ngời, hắn đã muốn làm việc cùng với Vương Trạch Vinh từ lâu. Hắn rất hiểu tình hình của mình, hầu như là không có căn cơ, muốn phát triển thì chỉ có chỗ dựa duy nhất là Vương Trạch Vinh. Từ sau khi Vương Trạch Vinh rời khỏi Thường Hồng thì cuộc sống của hắn cũng không tốt gì cả, nếu quả thật có thể đi theo Vương Trạch Vinh tới Nam Điền công tác thì là chuyện tốt nhất, liền vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi đã muốn đi theo ngài công tác từ lâu!

Diệp Ba sốt ruột nói với Vương Trạch Vinh:

- Tiểu Đặng đang phụ trách Khu công nghệ cao ở Thường Hồng, giờ hắn mà đi thì Khu công nghệ cao này làm sao bây giờ, chẳng lẽ giao cho người khác sao?

- Các anh đó, ánh mắt phải nhìn xa một chút, trời không sập được!


Vương Trạch Vinh đã minh bạch điểm mấu chốt ở phương diện này. Hắn chỉ biết nếu muốn xử lý tốt sự tình thì quan trọng là phải làm từ ngọn nguồn, chỉ cần bộ máy tỉnh ủy thuận theo thì chuyện bên dưới không cần phải lo.

Đối với chuyện tranh đấu lợi ích này mà nói thì từ tận đáy lòng Vương Trạch Vinh rất phản cảm, chẳng qua phản cảm thì phản cảm nhưng sống trong giang hồ thì người ta không thể tự quyết được, bất kể nói như thế nào thì tỉnh Giang Sơn này cũng không thể để rơi vào tay đám người Ngô Tán Lâm được.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, lại nhìn bộ dạng của Vương Trạch Vinh, lúc này đám người Ngô Uy Hoa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Theo địa vị liên tục lên cao của Vương Trạch Vinh thì bọn họ biết rất nhiều lời Vương Trạch Vinh sẽ không nói ra, chỉ cần hắn có ý tưởng thì sẽ làm tốt.

Đem sự tình báo cho Vương Trạch Vinh, mọi người thấy Vương Trạch Vinh có ý tưởng nên giờ tất cả đều yên tâm.

Tâm sự vừa được tháo gỡ thì mọi người bắt đầu tán gẫu về chuyện ở Bắc Kinh.

Vương Tú Toàn nói:

- Vương ca, tôi nghe được một tin tức, nói là Nam Điền lại sắp có động tác lớn, xem ra anh tạm thời không thể rời khỏi Nam Điền rồi!

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tin tức của các anh đúng là linh thông!

Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng thì lại nghĩ, dù sao lão gia tử của bọn họ không còn đương chức nên tin tức thu được cũng bắt đầu lạc hậu!

Ngô Uy Hoa nói:

- Nghe nói Nam Điền vẫn cứ chậm chạp định ra chủ tịch tỉnh, chủ yếu là tất cả mọi người đều tranh giành. Đừng nhìn chủ tịch tỉnh Nam Điền đứng cuối danh sách các chủ tịch tỉnh trong cả nước nhưng nếu như thăng cấp thì có thể lao ra đó, ích lợi từ chuyện này rất lớn nên tất cả mọi người đều đỏ mắt!

Gật gật đầu, Vương Trạch Vinh cũng không nói gì thêm, việc này là rõ ràng, cuộc tranh đấu thường vụ Nam Điền chắc chắn đã bắt đầu khai mào, ai mà không muốn động tay chân một chút chứ!

- Vương ca, ở Bắc Kinh quá hỗn tạp và kinh khủng, nếu không thì anh dẫn bọn em tới Nam Điền đi!

Mã Hạo Dân thở dài nói.

- Các anh đều đã có vị trí nhất định ở Bắc Kinh, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, khi tới Bắc Kinh tôi còn trông cậy các anh giúp đỡ đó!

Vương Trạch Vinh cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui