Ngay khi Hác Duệ Bân chạy lên tỉnh thì cách huyện không xa trong một biệt thự sang trọng ở thành phố, Dương Thủy Tiên – vợ vừa ly hôn với Hác Duệ Bân đang nằm trong vòng tay một người đàn ông trung niên.
- Tổ Quân, em đã ly hôn với Hác Duệ Bân theo ý anh. Bây giờ em đã thành người tự do, chúng ta bao giờ kết hôn?
Bây giờ trong lòng Dương Thủy Tiên chỉ có người đàn ông đầy quyền lực này mà thôi.
- Hắn có điểm gì khác lạ không?
Phó thị trưởng Hoàng Tổ Quân một bên vuốt ve người phụ nữ trong lòng, vừa hỏi.
Nói thật Dương Thủy Tiên đúng là người phụ nữ quyến rũ. Đúng là bởi vì thế nên Hác Duệ Bân mới bị ả tán tỉnh mà lấy. Lúc ấy Dương Thủy Tiên vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng như con chim nhỏ.
Dương Thủy Tiên nhíu mày nói:
- Anh sao cứ hỏi em mãi về tên phế vật Hác Duệ Bân đó chứ.
Hoàng Tổ Quân cười nói:
- Vì có được em thì anh đương nhiên phải hiểu tình hình đối thủ chứ?
Lời này làm Dương Thủy Tiên có chút vui vẻ:
- Có gì khác chứ, mấy năm qua hắn chỉ là kẻ vô dụng.
Lúc này Dương Thủy Tiên đang dùng tay sờ sờ chỗ đó của Hoàng Tổ Quân.
Hoàng Tổ Quân sớm từ Dương Thủy Tiên biết mấy năm nay Vương Trạch Vinh không hỏi gì đến Hác Duệ Bân. Hoàng Tổ Quân biết Hác Duệ Bân đã xong.
Hoàng Tổ Quân nghĩ hôm nay là ngày đau khổ nhất của Hác Duệ Bân.
Vào lúc này mà Hác Duệ Bân còn không có hành động gì, điều này nói rõ Hác Duệ Bân đã không còn ai cứu. Một người như vậy đâu còn uy hiếp gì với hắn.
Hoàng Tổ Quân là Phó thị trưởng chưa vào Thị ủy, y cũng có suy nghĩ của mình. Hoàng Tổ Quân vẫn tìm cơ hội lên chức. Hắn đột nhiên thấy chỗ dựa của mình là Thị trưởng Chu Quyền Lâm muốn động Hác Duệ Bân, hắn liền lưu ý.
Dương Thủy Tiên vừa lúc cùng học trường Đảng với hắn, vì thế hắn liền đặt chủ ý lên người Dương Thủy Tiên. Trong mắt hắn, Dương Thủy Tiên đẹp như vậy cơ mà. Lúc hai người học ở trường Đảng thì Hác Duệ Bân là thư ký của Vương Trạch Vinh. Mặc dù hắn có ý cũng không dám làm gì. Chẳng qua bây giờ Hác Duệ Bân đã thất thế, Hoàng Tổ Quân một lần nữa nhìn đến Dương Thủy Tiên.
Hắn còn nghĩ thông qua Dương Thủy Tiên thì có thể biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hác Duệ Bân. Làm như vậy là quá có lợi cho quyết định của Chu Quyền Lâm có động Hác Duệ Bân hay không.
Tình hình rất thuận lợi, Hoàng Tổ Quân không chỉ có được Dương Thủy Tiên, còn từ ả biết nhiều tin tức liên quan đến Vương Trạch Vinh.
Sau đó các tin về Hác Duệ Bân không ngừng được Dương Thủy Tiên cung cấp cho hắn. Hoàng Tổ Quân cũng kịp thời báo cáo với Thị trưởng Chu Quyền Lâm.
Đúng là bởi vì hiểu về Hác Duệ Bân, Hoàng Tổ Quân mới xác định Hác Duệ Bân đã xong đời. Hắn còn biết Vương Trạch Vinh chưa từng liên lạc với Hác Duệ Bân.
Theo không ngừng cung cấp tin về Hác Duệ Bân, Hoàng Tổ Quân mượn việc này tạo được quan hệ tốt với Chu Quyền Lâm. Bây giờ đã vào vòng tròn trung tâm của Chu Quyền Lâm.
Vợ Hoàng Tổ Quân mới chết, y mới đầu chỉ là định lợi dụng Dương Thủy Tiên để biết về Hác Duệ Bân, chẳng qua sau khi gặp Dương Thủy Tiên, hắn có những cảm giác tuyệt vời chưa từng có nên có chút do dự có nên lấy Dương Thủy Tiên không?
Mãi không nghe thấy Hoàng Tổ Quân nói có lấy mình không, Dương Thủy Tiên liền quấy lấy Hoàng Tổ Quân, cũng dùng ngực mình không ngừng cạ cạ vào Hoàng Tổ Quân:
- Anh nói xem bao giờ chúng ta đăng ký kết hôn?
Dương Thủy Tiên bây giờ rất chú ý sự phát triển của Hoàng Tổ Quân. Hoàng Tổ Quân mặc dù già hơn Hác Duệ Bân nhiều, nhưng đã là Phó thị trưởng, nếu không có gì bất ngờ sẽ thành Thường vụ thị ủy.
Bị Dương Thủy Tiên cạ cạ như vậy làm cho Hoàng Tổ Quân ham muốn, hắn vốn định cùng Dương Thủy Tiên lần hai nhưng cố thế nào thằng bé cũng không lên. Hắn dùng tay co đầu Dương Thủy Tiên xuống mà vẫn không có kết quả.
Thấy Dương Thủy Tiên lấy lòng mình như vậy, Hoàng Tổ Quân cũng nghĩ lấy ả cũng được.
- Em vừa ly hôn, nếu anh lập tức lấy em sẽ có ảnh hưởng không tốt. Qua vài tháng rồi nói, em thấy sao?
Hoàng Tổ Quân suy nghĩ một chút rồi nói.
Dương Thủy Tiên biết Hoàng Tổ Quân nói không sai. Bây giờ là thời kỳ rất quan trọng đối với Hoàng Tổ Quân, nghe nói bộ máy thành phố sẽ điều chỉnh, Thị trưởng thành Bí thư thị ủy, Hoàng Tổ Quân có thể vào Thị ủy, đây là việc rất quan trọng không thể bị nguyên nhân nào ảnh hưởng.
- Đây là anh nói đó, em đã làm hết các việc mà.
Dương Thủy Tiên nghe Hoàng Tổ Quân nói như vậy liền yên tâm.
Hác Duệ Bân ngồi trên xe lên tỉnh thành mà thầm than số mạng của mình. Trong lòng đang nghĩ chẳng lẽ ả kia khắc mình, sao mình vừa ly hôn thì Bí thư Vương đã gọi cho mình.
Sáng hôm sau cán bộ Ủy ban nhân dân huyện không thấy Hác Duệ Bân đi làm liền có đủ lời đồn đại. Nhiều người thở dài vì Hác Duệ Bân đi sai một nước. Hác Duệ Bân đúng là không hy vọng, ngay cả vợ cũng bỏ thì còn đâu ra mà phát triển.
Hác Duệ Bân từ sân bay đi ra liền được Lý Minh Quốc đưa đến nhà Vương Trạch Vinh.
Hác Duệ Bân vừa vào thì thấy cả Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đứng lên đón.
Thì ra vị trí của mình trong mắt vợ chồng Bí thư Vương cũng rất cao.
Thấy hai người đứng lên đón mình, Hác Duệ Bân rơi nước mắt như đứa con xa nhà lâu mới về.
- Bí thư Vương, chị Huyện ủy.
Hác Duệ Bân thiếu chút nữa kích độn không nói thành lời.
- Tiểu Hác, Bí thư Vương của cậu vẫn nhắc đến cậu. Sao mấy năm nay không tới nhà chơi?
Lữ Hàm Yên cười nói với Hác Duệ Bân.
Vương Trạch Vinh dùng hai tay cầm tay Hác Duệ Bân mà nói:
- Mấy năm nay chịu thiệt phải không?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Lữ Hàm Yên không thể khống chế được nước mắt của mình.
Lữ Hàm Yên lúc này đi rót trà mang đến cho Hác Duệ Bân.
Hác Duệ Bân không ngờ vợ chồng Bí thư Vương đối tốt với mình như vậy, y có chút hối hận vì sao mình không sớm liên lạc với Bí thư Vương. Sớm biết Bí thư Vương không còn trách mình, mình nên sớm liên lạc với Bí thư Vương.
Thấy Hác Duệ Bân khóc, Vương Trạch Vinh thầm than trong lòng và nói:
- Nói công tác mấy năm qua của cậu.
Hác Duệ Bân liền nói tình hình công tác của mình với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền rất không hài lòng mà nói:
- Mấy năm này coi như cậu rèn luyện, như vậy cũng tốt. Đời người phải rèn luyện nhiều thì mới có lợi cho sự phát triển.
- Tiểu Hác, sao không thấy vợ của cậu tới?
Lữ Hàm Yên hỏi.
Hác Duệ Bân liền nói:
- Vừa ly hôn hôm qua.
- Sao lại như vậy, có nguyên nhân gì không?
Lữ Hàm Yên hỏi.
Hác Duệ Bân thở dài một tiếng rồi nói toàn bộ cuộc sống của hai người sau hôn nhân ra.
- Người phụ nữ như vậy bỏ là đúng, chị hôm nào sẽ giới thiệu một người thật tốt cho cậu.
Lữ Hàm Yên cũng đồng tình với cách làm của Hác Duệ Bân.
Vương Trạch Vinh nghe xong Hác Duệ Bân nói thì cũng hiểu Hác Duệ Bân đã thành đối tượng mọi người cùng chèn ép.
- Tiểu Hác, xảy ra chuyện như vậy thì sao không gọi cho tôi?
Vương Trạch Vinh trách.
Hác Duệ Bân vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi làm ngài mất mặt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cậu đúng làm làm tôi mất mặt, thư ký của tôi sao có thể như cậu.
Lữ Hàm Yên nói:
- Đừng nói vậy nữa, tối qua anh mới gọi mà Tiểu Hác bây giờ đã tới Bắc Kinh, nhất định rất mệt. Để cậu ấy nghỉ rồi nói.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Đúng thế, Tiểu Hác ở luôn trong nhà tôi đi. Cậu đi tắm rồi nghỉ một chút, tôi sẽ gọi mọi người đến cùng ăn.
Thấy Vương Trạch Vinh không coi mình là người ngoài, Hác Duệ Bân cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe ngài.
Sau khi Hác Duệ Bân đi nghỉ, Lữ Hàm Yên nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Hác đúng là quá uất ức, anh phải giúp cậu ấy mới được. Tiểu Hác vẫn trung thành với anh.
Vương Trạch Vinh nãy đã xem quan khí của Hác Duệ Bân nên gật đầu nói:
- Anh sẽ gọi cho lão Khuông.
Vương Trạch Vinh đứng lên và đi vào thư phòng và gọi cho Bí thư tỉnh ủy Sơn Nam – Khuông Năng Hỉ.
Thấy là Vương Trạch Vinh gọi tới, Khuông Năng Hỉ đang họp liền nghe ngay:
- Trạch Vinh, đã lâu không gặp, gần đây ổn chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bí thư Khuông đang bận à?
- Trạch Vinh, gọi gì Bí thư chứ hả, gọi tôi lão Uông đi.
Thấy Khuông Năng Hỉ nghe điện, các Thường vụ tỉnh ủy ngồi đây đều ngồi đó đợi. Thấy là Vương Trạch Vinh gọi tới, mọi người đều vểnh tai xem Vương Trạch Vinh muốn nói gì với Khuông Năng Hỉ.
- Các anh tiếp tục thảo luận.
Khuông Năng Hỉ đứng lên đi ra ngoài phòng hội nghị.
Ra ngoài phòng hội nghị, Khuông Năng Hỉ nghe thấy Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Khuông, tôi muốn hỏi Hác Duệ Bân – thư ký trước đây của tôi bây giờ như thế nào?
Khuông Năng Hỉ là người Hạng hệ, mà người Hạng hệ có ai không quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh.
Khuông Năng Hỉ đương nhiên biết rõ tình hình của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường trước đây, càng rõ Hác Duệ Bân đã là thư ký của Vương Trạch Vinh.
Khuông Năng Hỉ lập tức nghĩ hôm nay sao Vương Trạch Vinh đột nhiên gọi điện hỏi về Hác Duệ Bân, chẳng lẽ Hác Duệ Bân lại có quan hệ với Vương Trạch Vinh?
- Trạch Vinh, tôi không quá rõ tình hình của đồng chí Hác Duệ Bân, xảy ra chuyện gì?
- Lão Khuông, đồng chí Hác Duệ Bân từng là thư ký của tôi, tôi nghe nói cậu ấy bị đối xử không công bằng. Anh nên quan tâm một chút.
Quả nhiên là Vương Trạch Vinh nói giúp Hác Duệ Bân.
Khuông Năng Hỉ nói:
- Ừ, trên tỉnh đang nghiên cứu vấn đề bộ máy thành phố này, định điều chỉnh nhân sự. Năng lực của Tiểu Hác cũng mạnh, chúng tôi nhất định sẽ giao trọng trách cho cậu ấy.
- Lão Khuông, lúc nào đến Tỉnh Nam Điền chỉ đạo công việc chứ?
Vương Trạch Vinh nói xong liền chào Khuông Năng Hỉ và dập máy.
Hội nghị hôm nay nghiên cứu về điều chỉnh bộ máy thành phố Quán Hà, trong số người Ban Tổ chức cán bộ đề cử không có Hác Duệ Bân. Bây giờ Vương Trạch Vinh gọi tới thì Khuông Năng Hỉ phải suy nghĩ kỹ. Khuông Năng Hỉ vừa đi vào phòng hội nghị vừa nghĩ đến vấn đề này. Vương Trạch Vinh mặc dù không nói rõ nhưng ý thì ai chẳng hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...