Thường Cao Đạt vội vàng rút điện thoại di động không ngừng gọi đi, yêu cầu cảnh sát các nơi mau chóng tới tiểu khu Phiếm Kinh.
Chỉ trong thời gian này mà Bắc Kinh trở nên hỗn loạn, xe cảnh sát không ngừng rú còi chạy.
Vương Trạch Vinh cầm một chiếc chân ghế đang đứng đó thở hổn hển, đánh nhau với đám người có côn điện làm hắn rất mệt.
Nhìn đám người cầm côn điện trong tay, Vương Trạch Vinh lúc này mới thở dài một tiếng. Đây giống như một bộ phim, cuộc cuộc sống sắp kết thúc thì cảnh sát mới tới.
Bốn phía xung quanh tiểu khu đầy tiếng còi xe cảnh sát.
Từng chiếc xe lao vào.
Thấy ngay cả cảnh sát đặc biệt cũng được điều tới, Vương Trạch Vinh mới thở dài một tiếng.
Hạng Định lúc này đã lao tới đứng sau lưng Vương Trạch Vinh.
Ngay khi Vương Trạch Vinh lao ra, Hạng Định gọi điện cầu cứu rồi cũng cắn răng lao ra.
Kết quả không những không giúp được Vương Trạch Vinh, mà ngược lại Vương Trạch Vinh vì bảo vệ y mà bị mấy vết thương.
Thấy cảnh sát cầm súng tiến vào, Tương Đại Quân há hốc mồm.
Sao lớn chuyện như vậy? Tương Đại Quân trước đó đã cho cảnh sát khu vực tiền, không ngờ lại xuất hiện chuyện này. Nhìn đám cảnh sát không ngừng lao tới, Tương Đại Quân run lên.
Lúc này Vu Dương cũng đã mang người tới.
Thấy Vương Trạch Vinh đứng đó, trên người còn có vết máu, Vu Dương hoảng sợ kêu lên:
- Bí thư Vương, ngài không sao chứ?
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Tôi thì không sao nhưng không biết Lâm Khâm có sao không?
Vu Dương lúc này mới phát hiện trên mặt đất còn có một ả phụ nữ không còn quần áo. Y rất khó hiểu vì không ngờ Lâm Khâm cũng ở đây.
Lúc này Thường Cao Đạt cũng đã tới.
Y đầu tiên là thấy Vương Trạch Vinh đứng đó, sau đó thấy Lâm Khâm nằm trên mặt đất, sống chết không rõ.
Thấy Lâm Khâm như vậy, chân Thường Cao Đạt mềm nhũn ra. Nếu không phải có Tấn Á Bình ở bên dìu thì y đã ngã.
- Mau cứu người.
Thường Cao Đạt lớn tiếng hét lên. Thấy Tấn Á Bình tới, Tương Đại Quân nhỏ giọng nói:
- Tấn ca, bọn em chỉ giải quyết chút ân oán cá nhân mà thôi, anh đuổi bọn họ đi đi.
Tương Đại Quân còn nghĩ người là do Tấn Á Bình mang tới.
Tương Đại Quân nói như vậy, Tấn Á Bình thấy Thường Cao Đạt nhìn mình như muốn ăn tươi, Tấn Á Bình vội vàng nói:
- Các người tụ tập đánh nhau, vi phạm pháp luật, mau bắt hết cho tôi.
Nhìn rất đông tên lưu manh ngã trên mặt đất, tất cả cảnh sát đều kinh ngạc nhìn Vương Trạch Vinh đứng đó. Đây là người như thế nào?
Quách Hành Tùng lúc này cũng chạy tới nơi này, y đầu tiên chạy tới xem Lâm Khâm. Thấy Lâm Khâm gần chết, Quách Hành Tùng trầm giọng nói:
- Nhất định phải nghiêm túc điều tra.
Ở Bắc Kinh không ngờ xảy ra chuyện như vậy, điều này đã làm y rất giận. Lâm Khâm và Vương Trạch Vinh vào bảo vệ, tin này lập tức truyền khắp Bắc Kinh. Con trai Tổng bí thư và Vương Trạch Vinh cùng bị thương ở tiểu khu Phiếm Kinh, Lâm Khâm sắp chết.
Còn có đám người nói rằng Vương Trạch Vinh và Lâm Khâm tranh gái và cười cười đánh nhau.
Hạng Nam gọi tới hỏi, sau khi biết Vương Trạch Vinh chỉ bị thương nhẹ thì ông mới yên tâm.
Lữ Hàm Yên nhận được điện của mẹ liền lập tức đặt vé máy bay về Bắc Kinh.
Uông Phỉ và Uông Kiều biết thì đều cho rằng Vương Trạch Vinh không nên cứu Lâm Khâm.
Uông Kiều cũng có con đường nhận tin của mình, biết Lâm Khâm và một ả tình nhân bị đánh, một tia tình cảm cuối cùng của cô đã mất, không còn hy vọng gì vào Lâm Khâm nữa.
Bây giờ người lo nhất chính là bí thư đảng ủy Sở công an Bắc Kinh – Thường Cao Đạt. Y không ngờ chuyện lại lớn như vậy, có cả con trai Tổng bí thư trong đó. Làm y lo nhất là Vu Dương gọi cho Tấn Á Bình, Tấn Á Bình ở nhà y rồi không đi cứu. Tấn Á Bình có trách nhiệm, vậy còn y?
Sau đó Lý Kiền Ý và Trương Tất Tường đều đến hiện trường, Lý Kiền Ý vừa đến liền mắng cho Thường Cao Đạt một trận về tình hình an ninh trật tự của Bắc Kinh.
Trương Tất Tường cũng nghiêm túc nói:
- Đồng chí Thường Cao Đạt, Bắc Kinh là thủ đô của Trung Quốc, sao có thể có hơn trăm phần tử xấu tụ tập. Tôi rất lo lắng về tình hình an ninh trật tự của Bắc Kinh.
Thường Cao Đạt nghe Trương Tất Tường nói như vậy, y biết Lý Kiền Ý sẽ cho mình mất chức.
Lý Kiền Ý và Trương Tất Tường hợp lại làm Thường Cao Đạt rất buồn bực. Hai người bọn họ mà hợp sức thì Thường Cao Đạt đã không còn hy vọng.
Lý Kiền Ý vừa đi vào phòng bệnh liền bắt chặt tay Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, may mà có cậu.
Lời này chỉ có một số người biết lý do. Nếu không phải Vương Trạch Vinh lao ra thì Lâm Khâm rất có thể bị đánh chết. Nếu là như vậy thì Lý Kiền Ý đúng là không biết nói sao với Bí thư Lâm.
Người thông minh đều biết lần này Vương Trạch Vinh nhất định được Bí thư Lâm cảm ơn, đây là việc tốt đối với Vương Trạch Vinh.
- Bí thư LÝ, ngài bận công việc như vậy thì không cần đến thăm tôi. Tôi không sao.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh thực ra chỉ bị thương ngoài da, băng bó một chút là có thể ra viện.
- Ha ha, chuyện gì lớn cũng không quan trọng bằng thăm cậu. Cậu bị thương ở Bắc Kinh, đây là do tình hình an ninh trật tự Bắc Kinh không tốt. Nhất định phải chữa thương cho tốt.
Lý Kiền Ý lần này rất mất mặt, xảy ra chuyện như vậy thì không biết bao người đang cười y.
- Không sao đâu, tôi đang định ra viện.
Thấy tay Vương Trạch Vinh bị băng lại, Lý Kiền Ý nói:
- Tốt nhất là ở bảo vệ quan sát một chút đã, cậu cứ yên tâm chữa bệnh.
Vương Trạch Vinh vung vung tay lên nói:
- Tôi biết sức khỏe của mình mà, ở bệnh viện đúng là không quen.
Lý Kiền Ý đành phải nói:
- Được rồi, chẳng qua cậu ở lại Bắc Kinh vài hôm. Tôi đoán Bí thư Lâm sẽ gặp cậu.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bí thư Lý, lần này xảy ra chuyện lớn. Hơn trăm nhân viên xã hội đen tụ tập đánh người.
Lý Kiền Ý nghe xong thì hơi nóng mặt. Y là Bí thư Bắc Kinh mà xảy ra chuyện như vậy, y sẽ có trách nhiệm. Sắp Đại hội mà có chuyện này làm y mất điểm.
- Trạch Vinh, cậu nhắc rất đúng. Xem ra hệ thống công an của Bắc Kinh phải chỉnh đốn lại mới được. Đây đều do tôi không làm tốt công tác.
- Vậy người phụ nữ kia như thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh biết cô ả cũng không có kết quả tốt.
- Ừ, Bộ Công an đã bảo cô ta hỗ trợ điều tra, tình hình cụ thể thì tôi không biết.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, ả kia có lẽ đúng là không biết xử lý ra sao. Có Lâm Khâm thì không tiện làm khó ả, chẳng qua lại còn cả Uông Kiều nữa.
- Lâm Khâm sao rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghĩ đến tình hình của Lâm Khâm lúc đó, Vương Trạch Vinh đúng là lo y sẽ chết.
- Tình hình khá nguy hiểm. Do bị đánh quá nhiều nên xuất huyết trong, bây giờ đang cấp cứu.
Nhắc đến Lâm Khâm, tâm trạng Lý Kiền Ý liền không tốt.
Vương Trạch Vinh không nói nữa.
Bộ Công an lần này rất coi trọng việc xã hội đen tụ tập, ngay sáng hôm sau Bộ trưởng tự mình chỉ huy hành động diệt xã hội đen trong toàn bộ Bắc Kinh. Lần này đã quyết tâm chấn chỉnh an ninh trật tự.
Đêm đó Bí thư Lâm cùng phu nhân đến bệnh viện, đi theo còn có Uông Kiều.
Nhìn Lâm Khâm vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt Bí thư Lâm rất không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...