Vương Trạch Vinh bây giờ rất bất đắc dĩ. Đến cấp bậc như hắn thì đâu còn là kẻ đánh nhau đầu đường xó chợ. Mới đầu hắn cũng không muốn liều mạng với đám người này, chẳng qua từ tình hình này thì hắn biết mình không xông lên là không được.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng biết tích cách của mình. Thấy chuyện này thì hắn không thể ngồi yên. Không nói đối phương là Lâm Khâm, dù là người bình thường thì hắn cũng không thể đứng nhìn người này bị xã hội đen giết.
Vương Trạch Vinh tự hỏi mặc dù cũng ham sống nhưng nếu như hắn lùi bước thì không xứng là Bí thư tỉnh ủy.
Mặc dù từ xa thì Vương Trạch Vinh vẫn thấy tình hình của Lâm Khâm và ả phụ nữ kia không lạc quan. Bọn họ bị đám xã hội đen bao vây.
Nghĩ đến Lâm Khâm nếu xảy ra chuyện, hơn nữa ả phụ nữ kia bị hiếp, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.
Từ biệt thự của Hạng Định lao ra, Vương Trạch Vinh tiện tay lấy một chiếc ghế rồi lao tới.
Vương Trạch Vinh đã sớm quên thân phận của mình. Trong lòng hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ là cứu Lâm Khâm và người phụ nữ kia.
- Thằng chó, tao cho mày chết.
Thấy Vương Trạch Vinh lao tới, Tương Đại Quân lớn tiếng gào lên. Y cũng dẫn đầu lao về phía Vương Trạch Vinh.
Lần này Tương Đại Quân đã sớm có chuẩn bị, trong tay y có một cây côn điện.
Trước khi đến Tương Đại Quân cũng biết mình huy động nhiều người như vậy sẽ làm cảnh sát chú ý, cho nên y đã sớm gọi cho đám cảnh sát khu vực này.
Nghe Tương Đại Quân gầm lên, đám người lao về phía Vương Trạch Vinh.
Tiếng gào, tiếng thét vang vọng tiểu khu, người ở trong tiểu khu sợ hãi đóng chặt cửa lại, không dám ra ngoài.
- Đánh chết nó.
- Dám chọc đại ca bọn tao sao?
- Đánh gãy chân nó.
- Xin tiết nó.
Nhìn đám người này, Vương Trạch Vinh phát hiện đám xã hội đen ở Bắc Kinh rất lợi hại. Nếu không tự mình gặp thì hắn đúng là không tin chuyện chỉ xuất hiện trên là có thật.
Vương Trạch Vinh thầm mắng vì đến tận bây giờ không thấy cảnh sát tới, Vu Dương này không biết làm gì. Vương Trạch Vinh lần đầu phát hiện sức ảnh hưởng của mình trong hệ thống công an Bắc Kinh là quá lớn. Hắn nghĩ xem ra phải bố trí thêm người mới được.
Chỉ trong nháy mắt Vương Trạch Vinh đã lao vào đám người. Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ là cứu được Lâm Khâm, dù không cứu được thì hắn cũng phải dùng hết sức.
Hắn không ngừng vung ghế lên đánh người.
Vừa vung ghế đánh loạn, Vương Trạch Vinh vừa tìm được cảm giác đánh người năm nào.
Ghế không ngừng đánh vào kẻ khác, Vương Trạch Vinh lần này đã dùng hết sức. Đám xã hội đen này không đáng để đồng tình, bọn chúng là rác rưởi của xã hội.
Vương Trạch Vinh còn biết một việc Lâm Khâm bị đánh như vậy thì Bắc Kinh nhất định sẽ mở cuộc truy quét xã hội đen.
Trong tiểu khu lập tức trở nên hỗn loạn, đám xã hội đen không ngừng vung vũ khí đánh về phía Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng không ngừng đánh loạn.
Hắn không có thời gian để ý xem đám người kia bị thương như thế nào, hắn đang cố gắng lao về phía Lâm Khâm.
- Thằng này cứng quá, dùng côn điện.
Thấy Vương Trạch Vinh lợi hại như vậy, có người lớn tiếng nói.
Nói thật chỉ dựa vào thân thủ thì Vương Trạch Vinh không sợ đám này, nhưng nếu đối phương có côn điện mà bị đánh trúng thì đúng là muốn chết. Từ khi lao vào, Vương Trạch Vinh cũng đã thấy ngoài bốn năm tên có côn điện ra thì số khác không có. Cho nên hắn đang lao về phía đám người không có côn điện.
Vương Trạch Vinh lao đến đâu thì có một đám người ngã xuống. Đám lưu manh này chỉ dựa vào nhiều người thì sao có thể là đối thủ của Vương Trạch Vinh.
Chỉ một lúc Vương Trạch Vinh đã đánh ngã một nhóm lớn. Thấy Vương Trạch Vinh mạnh như vậy, Tương Đại Quân có chút giật mình. Lần này có y có chuẩn bị mà tới nên nghĩ mình nhiều người thì dù như thế nào cũng đánh chết Vương Trạch Vinh. Không ngờ đánh một lúc mà người của mình không lamf gì được đối phương.
Là cao thủ từ đâu xuất hiện thế này?
Tương Đại Quân tự nhận mình hiểu rõ Bắc Kinh, ngoài mấy người kia của quốc gia thì y đúng là không thấy ai có thể đánh như vậy.
- Tất cả xông lên, kệ hai đứa kia.
Tương Đại Quân nhìn đám đàn em đang vây Lâm Khâm và ả diễn viên, rống lên.
Đánh đến độ một đám người bị ngã mà thấy thằng kia còn không sang giúp, Tương Đại Quân rất tức giận.
Nghe Tương Đại Quân hét lên, đám người đang đánh Lâm Khâm và đang hiếp ả diễn viên chia một số lớn sang bên này. Chỉ có một thằng da đen vừa kéo quần lên vừa nói:
- Sướng thật, mẹ nó chứ, mới được vài cái.
Trước khi đi còn sờ vú ả diễn viên.
Đám người liền gào lên lao vào Vương Trạch Vinh.
Đám xã hội đen này luôn dựa vào đông người mà thắng. Bọn chúng thường dựa vào tiếng hét của số đông mà thắng đối thủ.
Đáng tiếc bọn chúng gặp phải Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh căn bản không sợ tiếng gào của chúng. Hắn lúc này đang vung chiếc chân ghế đánh vào đám người.
Nhìn đám người rời đi, mắt Lâm Khâm mờ đi, cả người ê ẩm, lại nhìn ả diễn viên, đầu hắn rất loạn.
Suy nghĩ đầu tiên đó là người phụ nữ của mình bị hiếp, sau đó y rất tức giận.
Lâm Khâm nhìn đám xã hội đen mà chỉ muốn giết người.
Lại nhìn Vương Trạch Vinh đang đánh nhau với đám xã hội đen, y mặc dù khó hiểu sao Vương Trạch Vinh ở đây. Chẳng qua y biết Vương Trạch Vinh đây là đang cứu mình.
Không ngờ mình lại được Vương Trạch Vinh cứu. Nếu không phải Vương Trạch Vinh xuất hiện ở đây thì mình đã chết rồi.
Yy vội vàng đưa tay sờ sờ túi quần để lấy điện thoại di động, chẳng qua y phát hiện mình vừa động là cả cơ thể đau đớn.
- Lâm ca.
ả diễn viên thực ra cũng không bị thương, chỉ là vừa nãy bị đám kia hiếp mà thôi.
Thấy đám người kia đã đi, ả vội vàng lao tới trước mặt Lâm Khâm, ả vừa khóc vừa nhào vào người Lâm Khâm. Bị ả đè như vậy, Lâm Khâm gào lên thảm thiết, y cảm thấy xương sườn của mình nhất định đã gãy, đau đến độ y thiếu chút nữa ngất đi.
Lâm Khâm bây giờ không hề nghĩ nhiều mà chỉ biết nếu không tìm được người cứu thì mình chết.
Theo hướng dẫn của y, ả diễn viên lấy được điện thoại di động ra.
Cũng may vừa nãy ôm đầu ngã xuống mặt đất nên điện thoại di động của Lâm Khâm không vỡ.
Lâm Khâm vội vàng tìm số của Bộ trưởng Bộ Công an rồi mệt mỏi nói:
- Quách bá bá, mau đến tiểu khu Phiếm Kinh cứu cháu.
Nói xong Lâm Khâm liền ngất đi.
Bộ trưởng Bộ Công an Quách Hành Tùng là người thay vị trí của Vương Tiến Minh, y là người của Bí thư Lâm. Quách Hành Tùng có quan hệ khá tốt với Lâm Khâm.
Nhận được điện của Lâm Khâm, nhất là nghe giọng mệt mỏi của Lâm Khâm, Quách Hành Tùng giật mình. Y hỏi thì chỉ thấy bên kia có tiếng hô hoán đánh nhau.
Nghe tiếng hô hoán chém giết truyền tới, Quách Hành Tùng há hốc mồm. Là công an lão thành, y đương nhiên có thể nghe ra đó là cuộc đánh nhau quy mô không nhỏ, rất đông người.
Lâm Khâm xảy ra chuyện.
Quách Hành Tùng nghĩ đến đây liền rất lo lắng. Lâm Khâm xảy ra chuyện, nhất là xảy ra chuyện ở Bắc Kinh thì y còn mặt mũi nào gặp Bí thư Lâm.
Nghĩ đây là chuyện Bắc Kinh, Quách Hành Tùng vội vàng gọi cho Thường Cao Đạt.
Lúc này Thường Cao Đạt đang điều người, ngồi trong xe y mắng cho tên Tấn Á Bình một trận. Xảy ra chuyện lớn như vậy, một Bí thư tỉnh ủy bị đám xã hội đen vây đánh, Tấn Á Bình không ngờ nói là việc nhỏ.
Y biết Tấn Á Bình không thể thoát, chẳng may Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì y cũng xong đời.
Đúng lúc này Thường Cao Đạt nhận được điện của Bộ trưởng Bộ Công an.
Nghe thấy Lâm Khâm gọi điện cầu cứu, Thường Cao Đạt thiếu chút nữa ngất đi.
Nếu như vừa nãy chỉ là một Bí thư tỉnh ủy thì còn có thể nói được, bây giờ có con của Tổng bí thư.
Nghĩ tới nếu Lâm Khâm chết ở đó, Thường Cao Đạt run lên.
Chuyện lớn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...