Mọi người nói chuyện khá hòa hợp, Vương Trạch Vinh một chuyện giật mình.
Hình như Lão bí thư coi hắn là đối tượng quan trọng để bồi dưỡng.
Nghĩ thế Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ thật nhanh, hắn đột nhiên phát hiện ra một điều có lẽ Lão bí thư đã nhét mình vào trung tâm.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết đây chỉ là suy nghĩ của mình mà thôi, thực tế là như thế nào thì khó nói.
Chẳng qua có một điều có thể khẳng định đó là Lão bí thư gọi hắn vào Bắc Kinh chính là xem qua cuộc nói chuyện có thể sử dụng hắn hay không.
Suy nghĩ được điều này, Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.
Đang khi nói chuyện thì một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Lão bí thư và nhỏ giọng nói:
- Thủ trưởng, Phó Thủ tướng Trương đến.
Vương Trạch Vinh nghe ra được ở Bắc Kinh chỉ có mình Trương Lam làm Phó Thủ tướng họ Trương, y chạy đến chỗ Lão bí thư.
Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Hồng Lâm thì thấy ông có vẻ như không nghe thấy gì, không lộ vẻ mặt gì.
Nghe thấy Trương Lam đến, vẻ mặt Lão bí thư hơi nhăn lại và nói:
- Bảo anh ta vào.
Vệ Hồng Lâm lúc này cung kính nói:
- Lão lãnh đạo, chúng tôi không làm phiền nữa.
Lão bí thư xua tay nói:
- Không có gì cả, mọi người gặp mặt cũng tốt. Hai người không phải đi.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Trương Lam là Phó Thủ tướng, hắn chỉ là Bí thư tỉnh ủy, bây giờ quan hệ giữa hắn và Trương Lam không quá tốt, mọi người gặp sẽ như thế nào? Hắn lại nhìn Vệ Hồng Lâm thì thấy vẻ mặt ông không có gì thay đổi, không hề lo lắng.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và rất phục ông. Gây sự với Trương Lam, bây giờ lại muốn gặp đối phương vậy mà vẻ mặt không hề thay đổi, không hề lo lắng.
Không lâu sau Trương Lam đi vào.
Đây là lần đầu Vương Trạch Vinh nhìn Trương Lam ở khoảng cách gần như vậy. Đưa mắt nhìn Vương Trạch Vinh phát hiện vẻ mặt Trương Lam không quá tốt, người cũng gầy hơn khi trên Tv.
Lại nhìn quan khí của đối phương, Vương Trạch Vinh có chút giật mình vì phát hiện ô của Trương Lam chỉ còn một màu xanh.
Thấy quan khí của Trương Lam như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và xem ra Trương Lam không được rồi. Chẳng qua dù như vậy khi Trương Lam vào, Vương Trạch Vinh vẫn đứng lên, cung kính nói:
- Phó Thủ tướng.
Trương Lam rõ ràng cũng biết hai người Vệ Hồng Lâm đến đây, y khẽ gật đầu với Vương Trạch Vinh sau đó cung kính nói với Lão bí thư:
- Thủ trưởng, tôi đến thăm ngài.
Lão bí thư cười cười đi lên bắt tay Trương Lam rồi chỉ vào ghế mà nói:
- Anh bận công tác như vậy thì không nên đến thăm tôi, công tác quan trọng hơn.
Trương Lam ngồi cung kính bên cạnh Lão bí thư, trong mắt như không có Vệ Hồng Lâm.
Vệ Hồng Lâm cũng rất thú vị, ngồi im đó không nhúc nhích, không hề chào Trương Lam.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ Vệ Hồng Lâm và Trương Lam có mâu thuẫn gì mà đến mức như thế này.
- Lão lãnh đạo, sức khỏe của ngài thế nào?
Trương Lam quan tâm mà hỏi.
- Cũng được, gần đây khá tốt. Chẳng qua tôi thấy vẻ mặt anh không tốt, làm việc và nghỉ ngơi phải kết hợp nhau, không thể vì công việc mà bỏ quên sức khỏe. Không có sức khỏe tốt sẽ ảnh hưởng tới công việc.
Vương Trạch Vinh lúc này không có cơ hội nói chuyện, hắn thầm quan sát Trương Lam và Lão bí thư.
Vừa nhìn hắn đột nhiên phát hiện ra một điều rất quan trọng đó là quan khí của Lão bí thư như đang bài xích quan khí của Trương Lam.
Không phải Trương Lam là người của Lão bí thư sao? Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Vương Trạch Vinh rất giật mình.
Hắn có thể nhìn ra đây không phải việc bình thường mà nó đại biểu biến hoá trong cục diện chính trị của Trung Quốc.
Một lần nữa nhìn lại, Vương Trạch Vinh xác nhận thứ mà mình thấy.
Lại nhìn quan khí của Vệ Hồng Lâm và Lão bí thư, quan khí của cả hai mặc dù có chút khác biệt nhưng về tổng thể không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh không tự giác nhìn quan khí của mình thì phát hiện quan khí của hắn và quan khí của Lão bí thư lại xuất hiện tình huống tiếp xúc với nhau.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang quan sát quan khí thì hắn đột nhiên phát hiện một đoàn quan khí màu xanh của Trương Lam như một võ sĩ đấm bốc đang đánh mạnh vào quan khí của hắn.
Vương Trạch Vinh chưa bao giờ gặp chuyện này nên rất giật mình. Thấy quan khí màu xanh đánh vào quan khí của hắn, đây là hai tán ô đấu nhau. Hắn lập tức cảm thấy tim mình đập mạnh lên, giống như máu cũng bị tản mát vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn Trương Lam thì phát hiện ánh mắt của Trương Lam đang nhìn mình.
Xảy ra chuyện gì vậy? Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện Trương Lam chỉ liếc nhìn mình một cái mà thôi.
- Đây là đồng chí Vương Trạch Vinh, hai người làm quen đi.
Lão bí thư nói với Trương Lam.
Lão bí thư thấy ánh mắt Trương Lam nhìn Vương Trạch Vinh nên giới thiệu một chút.
Trương Lam gật đầu nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, công tác làm rất tốt.
Trương Lam chỉ nói một câu đơn giản rồi thôi, còn gật đầu với Vương Trạch Vinh.
Chẳng qua vừa bị quan khí của Trương Lam va chạm nên Vương Trạch Vinh không cho rằng đối phương thật sự khen mình.
Vương Trạch Vinh cung kính nói với Trương Lam:
- Thủ tướng quá khen, tôi chỉ làm công việc của mình thôi.
Lão bí thư nhìn Trương Lam mà nói:
- Anh đừng nói gì cả, có một số việc mình làm ra thì phải thừa nhận. Sự nghiệp của chúng ta là kế thừa, nhân dân cần chính là lãnh đạo không ngừng mang họ phát triển. Cho nên chúng ta làm bất cứ việc gì đều phải nhớ mình là cán bộ phục vụ nhân dân, không phải giai cấp có đặc quyền, cán bộ chúng ta phải biết rõ vị trí của mình. Quản việc nhà, lo việc nước, đây là điều mọi cán bộ phải hiểu.
Vẻ mặt Lão bí thư nhìn không tốt mấy, khi nói chuyện còn lộ rõ vẻ đau lòng.
Trương Lam nghe thấy thế mặt liền đổi khác, một chút xấu hổ hiện lên trên mặt. Trương Lam lúc này mới nhìn thoáng qua Vệ Hồng Lâm mà nói:
- Làm lão lãnh đạo thất vọng.
Vệ Hồng Lâm lúc này nói:
- Lão lãnh đạo, tôi bây giờ lại nhàn, về hưu cũng tốt. Trung Quốc không thiếu nhân tài, chúng ta nên nhường cơ hội cho người trẻ.
Vệ Hồng Lâm đột nhiên nói như vậy làm Vương Trạch Vinh không ngờ đến. Vệ Hồng Lâm này đúng là cái gì cũng dám nói.
Quả nhiên Trương Lam mặt tái đi, y đương nhiên biết ý trong lời nói của Vệ Hồng Lâm. Y một lần nữa nhìn Lão bí thư thì mặt càng tái hơn. Vệ Hồng Lâm dám nói thẳng như vậy, điều này đại biểu cho ý của Lão bí thư. Xem ra Lão bí thư không còn ủng hộ y nữa.
Lần này Trương Lam đến chỗ Lão bí thư chính là muốn xem suy nghĩ của Lão bí thư là như thế nào. Nếu Lão bí thư còn ủng hộ y, như vậy không phải không có hy vọng. Có Lão bí thư ủng hộ thì y hoàn toàn có thể hóa nguy thành bình yên.
Trương Lam hiểu rõ Vệ Hồng Lâm nếu như không chính thức thăm dò tình hình sẽ không hoàn toàn làm mất lòng y. Bây giờ Vệ Hồng Lâm nói như vậy thì xem ra Trương Lam chỉ còn đường lui mà thôi.
Lão bí thư lúc này khẽ vỗ Trương Lam ngồi bên cạnh mà nói:
- Trương Lam, lão Vệ nói đúng. Lui một bước biển rộng mênh mông, tình hình thì anh cũng biết đấy.
Trương Lam nghe Lão bí thư nói như vậy thì giọng đã đổi khác.
- Tôi phụ kỳ vọng của ngài.
Mọi người nói chuyện khá mờ mịt chẳng qua vẫn khiến Vương Trạch Vinh chấn động. Hắn sao không hiểu ý của mọi người. Vương Trạch Vinh phát hiện khi Trương Lam nhìn mình thì quan khí màu xanh kia cũng một lần nữa kéo về phía hắn.
Chẳng qua lần này Vương Trạch Vinh sớm có chuẩn bị, hắn tụ tập quan khí của mình mà tấn công đoàn quan khí màu xanh kia.
Trong sân không có gì thay đổi nhưng Vương Trạch Vinh lại thấy quan khí của mình va chạm với quan khí của Trương Lam. Trương Lam mặc dù là màu xanh nhưng hắn lại có thể khống chế quan khí công kích. Vì thế quan khí của hai bên dây dưa nhau.
Lão bí thư như thấy Trương Lam nhìn Vương Trạch Vinh nên rất khó chịu nói:
- Dù làm bất cứ việc gì thì chúng ta phải tự kiểm điểm bản thân xem mình làm đúng hay sai.
Lời này tuy rất nhẹ nhưng uy lực của nó lại rất lớn, ngay khi Lão bí thư nói câu này thì Vương Trạch Vinh phát hiện đoàn quan khí màu xanh của Trương Lam đã sụp đổ, đến nhanh và lui cũng nhanh.
Tất cả bình tĩnh lại thì Vương Trạch Vinh phát hiện trong quan khí của mình thêm một đoàn nhỏ màu xanh biếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...