Quan Khí​

Còn một năm rưỡi nữa thì sang nhiệm kỳ mới, đối với người bình thường thì đây có thể coi là một thời gian rất dài nhưng với những người ở Bắc Kinh thì lại khác. Có nhiều chuyện kỳ thực đã định sẵn rồi, nếu muốn thay đổi được thì cần phải có một cơ hội lớn.

Nhân tâm là một loại kỳ quái, khi biết mình không có bất cứ cơ hội gì thì sẽ có khả năng bình thản. Thế nhưng nếu đang lúc như vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một chuyện có thể thay đổi vận mệnh của mình thì cái tâm bình thản sẽ không bao giờ bình thản được nữa.

Chỉ là một việc nhỏ ở Nam Điền xa xôi nhưng khi được những nhân vật quan trọng dẫn dắt thì lại không còn là chuyện nhỏ nữa.

Với sự có mặt của Uông Kiều thì tức là đã liên quan tới tổng bí thư Lâm. Có sự tồn tại của công ty Hỉ Địa tức là dính tới Trương Xung và kéo theo đó là Trương Lam. Chuyện này đã trở nên thú vị rồi.

Vốn chuyện nhiệm kỳ mới đang êm ả thì mọi người đột nhiên lại tìm được nhược điểm của Trương Lam. Con trai của Trương Lam đã có những hành động ô dù cho bán hàng đa cấp. Nếu như biến thanh thế chuyện này lớn hơn một chút ví như người nào cũng kêu gào đánh, xử thì sẽ ảnh hưởng với Trương Lam như thế nào? Nghĩ đến đây thì không ai có thể ngồi yên được.

Chu Trạch Cương cũng nhìn thấy được cơ hội lớn từ trong chuyện này, tất nhiên cũng có nhiều người ở Bắc Kinh phát hiện cơ hội này.

Vốn ý định của Vương Trạch Vinh là để Hạng Định bí mật truyền việc này tới tai Chu Trạch Cương. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là khi Hạng Định còn chưa kịp có hành động gì thì rất nhiều người ở Bắc Kinh đã biết chuyện phát sinh ở Nam Điền.

Khi Hạng Định trở lại Bắc Kinh ngày hôm sau thì cũng phải thầm than về chuyện này, tin tức ở Bắc Kinh đúng là cực kỳ nhanh.

Bấm điện thoại cho Vương Trạch Vinh, Hạng Định cười khổ nói:

- Vương ca, chắc anh không biết là hiện giờ toàn bộ Bắc Kinh đã biết chuyện ở Nam Điền rồi.

Từ sáng sớm nay Vương Trạch Vinh đã nhận được mấy cuộc điện thoại từ Bắc Kinh, đều nói cho hắn biết chuyện đã xảy ra ở Bắc Kinh.

Hiện tại Vương Trạch Vinh đã khác với trước kia, bởi vì có bố trí liên tiếp nên dù Bắc Kinh đã xảy ra chuyện nhưng hắn vẫn có thể kịp thời biết được.

Nhận được tin Bắc Kinh đã biết chuyện phát sinh ở Nam Điền thì Vương Trạch Vinh cũng thầm than.

Lúc này Nam Điền hẳn đã trở thành trung tâm chú ý khắp nơi, xem ra việc này căn bản không cần mình đi làm ác nhân mà cũng tự có ác nhân đi làm rồi.


Nhận được điện thoại của Hạng Định, Vương Trạch Vinh nói:

- Tốt lắm, ở đó chú cứ tạm đình chỉ lại, lúc thích hợp thì trợ giúp một chút là được.

Hạng Định nói:

- Vương ca yên tâm, em sẽ thu xếp việc này, nhất định sẽ làm cho việc này kêu gào thảm thiết.

Vừa mới nói xong cuộc điện thoại này thì Uông Nhật Thần liền gọi tới.

Rõ ràng là rất tức giận, Uông Nhật Thần nói:

- Trạch Vinh, làm thế nào mà để Tiểu Kiều tới Nam Điền lại xảy ra chuyện như vậy!

Vương Trạch Vinh có phần xấu hổ, đành phải nói:

- Việc này do cháu thu xếp không tốt!

- Chuyện không liên quan đến cháu, ông chỉ muốn nghe tình hình cụ thể.

Vương Trạch Vinh liền trình bày lại toàn bộ sự việc cho Uông Nhật Thần, đặc biệt còn điểm qua thế lực sau lưng công ty Hỉ Địa.

Uông Nhật Thần mới chỉ biết Uông Kiều bị bắt giữ, nghe nói có liên quan tới bán hàng đa cấp. Giờ sau khi nghe Vương Trạch Vinh nói lại xong thì Uông Nhật Thần liền động tâm. Hắn là một lãnh đạo lão luyện nên chỉ cần nhắm mắt lại là cũng có thể phân tích ra được một số chuyện trên quan trường.

- Cháu nói là có liên quan tới Trương Lam?

Uông Nhật Thần trầm giọng hỏi.


- Từ tình hình hiện nay thì mười phần chắc chín là như vậy. Đương nhiên công tác điều tra phá án cụ thể đang được tiến hành.

- Trạch Vinh à, việc này cũng có thể nói là một thử thách đối với cháu!

Uông Nhật Thần nói với giọng điệu rất nghiêm túc.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn giấu diếm ý nghĩ của mình với Uông Nhật Thần, liền nói:

- Công ty Hỉ Địa này chắc chắn phải diệt. Đây là một khối u ác tính của xã hội, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị liên quan cũng không thể chạy thoát. Nhưng có động tới Trương Xung hay không thì cháu còn đang băn khoăn, dù sao bề ngoài thì chuyện này do ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị gây ra, hắn chắc chắn là có sơ hở.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Trạch Vinh à, chuyện này chứng tỏ cháu còn không biết. Cháu cho là cháu không động tới Trương Xung thì người khác sẽ không động đến hắn sao? Sai rồi, cháu cứ nhìn đi, lần này nhất định sẽ xuất hiện một trận đánh lớn. Phiền toái của Trương Lam tới rồi!

Được Uông Nhật Thần nhắc nhở, Vương Trạch Vinh cũng phải cười thầm trong lòng. Chuyện như này xảy ra mà ngay cả mình còn muốn động tay động chân nữa là người thực sự có ích lợi thì sao bỏ qua cơ hội này được!

- Trạch Vinh, lập tức sắp xếp cho Tiểu Kiều và Tiểu Phỉ trở về Bắc Kinh, bất kể thế nào cũng không nên để hai đứa nó dính vào chuyện này.

Vương Trạch Vinh cũng đang có tính toán như vậy. Nếu hai nàng tiếp tục lưu lại Nam Điền thì sẽ tạo cơ hội cho người khác, sau lưng các nàng không phải là những thế lực bình thường, muốn làm huyên náo thì cũng không thể để các nàng vào trong được.

- Cháu sẽ thu xếp cho cả hai về Bắc Kinh ngay lập tức.

Vương Trạch Vinh trả lời.

- Ừ, Trạch Vinh à, Trương Lam là người được chỉ định làm thủ tướng kế tiếp, theo bình thường mà nói thì hắn sẽ không xảy ra chuyện gì!


Vương Trạch Vinh nghe là hiểu được. Uông Nhật Thần nói chủ lưu ở đây tức là đại biểu cho trung ương, nhưng một số người có ý thì chẳng lẽ thật sự hi vọng không có chuyện sao?

Uông Nhật Thần cũng chỉ là chỉ điểm mà thôi, còn nói thêm:

- Ý kiến xử lý công ty Hỉ Địa mà cháu vừa nói rất tốt, cứ theo đó mà làm đi. Chuyện công ty Hỉ Địa chỉ có thể làm tới ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị kia là được, về chuyện sau lưng thì cháu đừng dính vào. Nếu mà cháu dính vào thì sẽ trở thành cây giáo cho người khác dùng đó.

Dù sao Uông Nhật Thần cũng nhìn xa hơn, lời lão nói khiến Vương Trạch Vinh rất tán thành. Trong chuyện này thì mình chỉ cần xóa sạch công ty kia là cũng đủ để cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng rồi.

Vừa mới cúp điện thoại của Uông Nhật Thần thì Vương Trạch Vinh bất ngờ nhận được điện thoại của Chu Thế Khánh. Không ngờ tới Chu Thế Khánh gọi nên Vương Trạch Vinh cung kính hỏi:

- Bí thư Chu, ngài có chỉ thị gì không?

Cười ha ha, Chu Thế Khánh nói:

- Chỉ thị thì không nói tới vội, tôi điện thoại chỉ là muốn tìm hiểu tình hình công ty Hỉ Địa một chút. Trạch Vinh à, cậu không biết đó, tỉnh Sơn Thành chúng tôi cũng là nơi bán hàng đa cấp nghiêm trọng. Sau khi biết chuyện công ty Hỉ Địa tôi đã cho người điều tra một chút, không tra thì không biết, vừa tra xong thì tôi rất hoảng sợ. Công ty Hỉ Địa gần như có chi nhánh ở hầu hết các nơi trong Sơn Thành, đã có hàng loạt báo cáo nên sáng hôm nay tôi đã yêu cầu bên dưới tiến hành chuyên án tấn công công ty Hỉ Địa.

Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, thực là không ngờ người đi tiên phong động thủ với Trương Lam lại là Chu Thế Khánh.

Phân tích rất nhanh trong đầu, Vương Trạch Vinh mới cảm thấy mình đã có điểm sai lầm trong chuyện này. Theo ý tưởng ban đầu của hắn thì việc này người nóng vội nhất nhất định là Chu Trạch Cương, nhưng không nghĩ ra rằng Chu Trạch Cương là phó thủ tướng thì sao hắn có thể xuất hiện dễ dàng được. Phỏng chừng có biết thì hắn cũng chỉ âm thầm thò tay vào chứ không dám tiến hành công khai.

Suy nghĩ cẩn thận việc này, Vương Trạch Vinh biết, bất kể là từ phương diện gì thì Chu Thế Khánh nhất định sẽ ra tay.

Chu Thế Khánh có bối cảnh là "Đảng Thái tử", lực lượng sau lưng cũng rất hùng mạnh nên chắc không lo lắng làm việc này thì đắc tội với Trương Lam. Hơn nữa, Chu Thế Khánh chắc chắn là không cam lòng chỉ là một ủy viên bộ chính trị, hắn chỉ mới khả năng là thường vụ, nhưng với tính cách của hắn thì nếu có thể thông qua việc này để lật đổ Trương Lam rồi mình ngồi thế chỗ thủ tướng cũng là một ý tưởng.

Vương Trạch Vinh nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nói với Chu Thế Khánh:

- Đúng vậy, không tra thì không biết, bán hàng đa cấp đã nguy hại tới mức không diệt không được. Tỉnh ủy Nam Điền đã yêu cầu bên công an mở chuyên án xử lý việc này.

- Lúc này công ty Hỉ Địa đang bị niêm phong, tất cả những người có trách nhiệm liên quan đều bị tạm giam. Trong chuyện này còn dính líu tới một ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, điều này chứng minh chúng ta chưa làm tròn công tác của mình. Tôi định xong việc này sẽ tự mình tới Bắc Kinh nhận phạt.

- Chuyện này không liên quan đến cậu, theo tôi được biết thì chuyện này còn liên quan tới người ở cao tầng. Không ngờ có một số người trong Đảng ta lại có hành vi ô dù cho việc bán hàng đa cấp, điều này thật sự là khiến cho người ta choáng váng!


Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cũng nghe được một số tin đồn, chẳng qua xử lý chuyện gì cũng cần phải có chứng cớ. Chúng tôi nhất định sẽ hành sự nghiêm khắc theo pháp luật.

Vốn mục đích Chu Thế Khánh gọi cuộc điện thoại này là để Vương Trạch Vinh đào tên Trương Xung tiếp, còn hắn đứng giữa chỉ đạo. Nhưng sau khi nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy thì Chu Thế Khánh biết rằng Vương Trạch Vinh quyết không động tới Trương Xung.

Chu Thế Khánh nghiêm túc nói:

- Tôi cho rằng chuyện này không chỉ có Nam Điền, bởi vì công ty Hỉ Địa này có phạm vi hoạt động rộng lớn, lại liên quan tới rất nhiều thành thị trong cả nước. Tôi có một ý kiến, việc này có nên thống nhất giao cho bộ công an xử lý hay không?

Tuy là hỏi nhưng trong giọng nói đã sớm bộc lộ ý tứ biến chuyện này trở thành quốc gia đại sự.

Vương Trạch Vinh đã sớm muốn dứt bỏ việc này, giờ nghe nói như thế nên hắn vui còn chẳng kịp. Nếu quả thực có thể ném cho bộ công an xử lý thì mình sẽ thoát thân ra được. Đây đương nhiên là chuyện tốt, mình có thể "tọa sơn quan hổ đấu".

- Bí thư Chu nói rất đúng. Việc này nếu chỉ dựa vào một tỉnh Nam Điền thì đúng là khó xử lý!

Vương Trạch Vinh thuận nước đẩy thuyền.

Giọng điệu Chu Thế Khánh buông lỏng, nói:

- Tốt lắm, việc này để tôi đi kết nối. Các cậu chuẩn bị tiến hành chuyển giao tất cả căn cứ và tài liệu chính xác.

Còn sợ Nam Điền giữ lại!

Hiểu ý của Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Xin bí thư Chu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chuyển giao hoàn toàn tài liệu. Không biết khi nào thì bộ công an có thể phái người tới tiếp nhận?

Kỳ thực trong lòng Chu Thế Khánh cũng không chắc chắn, nếu như là chuyện khác thì đã xử lý tốt rồi, nhưng lần này còn dính tới Trương Lam, chuyện này có thể xoay chuyển theo ý của mình hay không thì cũng khó mà nói.

Cùng nghĩ như Chu Thế Khánh còn có Chu Trạch Cương, hắn đương nhiên cũng nghĩ đến việc này. Tình hình của Vương Trạch Vinh thì hắn cũng hiểu biết rất sâu, trong chuyện này thì cho dù Vương Trạch Vinh có muốn động tới Trương Lam thì cũng sẽ có người sau lưng không đồng ý. Chuyện như vậy thì tốt nhất là giao cho bộ công an làm, điều quan trọng là phó bộ trưởng bộ công an Đổng Hằng là người của mình nên làm chuyện cũng thuận tiện hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui