Quan Khí​

Khi Vương Trạch Vinh chạy tới trụ sở công an thành phố Xuân Thành thấy có nhiều xe cảnh sát đỗ ở trong này liền nhíu mày, chuyện nhất định là giải quyết nhưng đâu cần phải làm hoành tráng như vậy chứ, chẳng lẽ muốn toàn tỉnh này biết Uông Kiều xảy ra chuyện sao?

Ngồi ở trong xe, Vương Trạch Vinh giờ không tiện xuống xe nên đành gọi điện thoại cho Tô Tắc Đào, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Làm thế nào vậy, muốn để cả tỉnh đều biết việc này hả?

Tô Tắc Đào lúc ấy cũng do nóng vội nên gọi điện thoại với khẩu khí hơi nghiêm khắc một chút, không ngờ đám thủ hạ bên dưới sợ tới mức điều động tất cả lực lượng có thể nên mới khiến động tĩnh lớn như vậy. Khi Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới thì Tô Tắc Đào cũng đang trầm mặt nhìn đám thuộc hạ này.

Uông Kiều đã được dẫn sang một nơi khác nhưng từ ngoài cửa nhìn vào thì ngoài đám người tham gia khóa đào tạo bán hàng ra thì hai bên đường đều là xe cảnh sát, lại còn khí thế như lâm đại địch.

Nhìn lại đám cán bộ công an Nam Điền đi theo bên cạnh mình với nét mặt khẩn trương đang lộ ra vẻ khó hiểu.

Nghe được giọng điệu của Vương Trạch Vinh không tốt lắm, Tô Tắc Đào chỉ biết cười khổ trong lòng, mình có thể không nóng lòng sao, đây chính là con dâu của tổng bí thư Lâm đó! Hắn đương nhiên cũng biết động tĩnh lớn quá mức cần thiết, vội nói:

- Bí thư Vương, Uông Kiều hiện giờ không có việc gì, tôi sẽ bảo xe cảnh sát và nhân viên rút lui ngay lập tức.

Nghe được tin Uông Kiều không có việc gì, Vương Trạch Vinh mới thở dài nhẹ nhõm, nói với Tô Tắc Đào:

- Xe của tôi không đi vào đâu, anh thu xếp cho Uông Kiều đến nhà khách tỉnh ủy.

Gọi xong cuộc điện thoại này, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Uông Phỉ, lúc này Uông Phỉ cũng biết tình hình nên gọi điện thoại cho Uông Kiều, khi Uông Kiều bấm nghe máy liền hỏi han vài câu.

Vương Trạch Vinh đón lấy di động nói với Uông Kiều:

- Anh tạm bố trí em tới ở nhà khách tỉnh ủy trước, anh sẽ tới gặp em sau.

Lúc này trong lòng Uông Kiều rất hối hận, sớm biết rằng hậu quả tham gia bán hàng đa cấp là như thế này thì cô đã không thèm đi gặp người phụ nữ kia rồi. Giờ thì hay rồi, ý định bí mật gặp mặt Vương Trạch Vinh đã tan thành mây khói.


Là một người quan trọng nên Uông Kiều vẫn có một số người bảo vệ âm thầm, nhưng vì muốn lén gặp Vương Trạch Vinh lần này nên Uông Kiều không mang theo ai đến đây cả, giờ chuyện đã thành như vậy nên cô đành buồn bực mà đáp ứng.

Cô cũng biết, mặc dù đại đa số người đều không biết lai lịch của cô nhưng chỉ cần nghe thấy tên cô thì người để ý muốn tra rõ tình hình của mình không phải việc khó, trong lúc vô tình mình đã trở thành người của công chúng rồi!

Phó bộ trưởng bộ công an Đổng Hằng nhận ra Uông Kiều liền bước tới trước mặt cô nói:

- Đồng chí Uông Kiều, cô không sao chứ?

Vừa vào cửa nhìn thấy Uông Kiều đúng là con dâu của tổng bí thư Lâm kia, Đổng Hằng xem xét lại Uông Kiều từ trên xuống dưới rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Uông Kiều xảy ra chuyện gì thì hắn đang ở Nam Điền cũng phải gánh vác trách nhiệm nhất định, cũng may nhìn qua thì không có chuyện gì phát sinh cả.

Lắc lắc đầu, Uông Kiều nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên kia, trong lòng không thoải mái, nói với Đổng Hằng:

- Lần này đích thân tôi đã cảm nhận được bán hàng đa cấp, tôi thấy đây là khối u ác tính của xã hội nếu không trừ bỏ thì không được.

Đây là cảm xúc tự nhiên của cô, sau khi nghe xong nội dung khóa giảng bài, cái gọi là phương thức sắp xếp mạng lưới đa cấp công khai hoàn toàn là bịa đặt. Cô đã thử tính toán qua, càng về sau này nếu người gia nhập càng nhiều thì người trên thượng tầng hoàn toàn có khả năng cuỗm tiền mà đi, để lại chỉ là một số quần chúng lớn bị lừa bịp. Nghĩ đến người hướng dẫn của công ty nói đến tình hình phát triển của công ty, Uông Kiều thấy lòng nặng trĩu, cả nước đã có rất nhiều người tham gia vào mạng lưới này rồi, rồi thì không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ mất sạch vốn đầu tư nữa.

Uông Kiều là cảm xúc bộc phát, nhưng Đổng Hằng là phó bộ trưởng bộ công an thì không thể không coi trọng việc này. Vừa nghe thấy Uông Kiều nói như vậy, lại nghĩ tới việc đám người bán hàng đa cấp này còn lừa cả con dâu của tổng bí thư Lâm tới tham gia nữa thì có thể thấy được sự lợi hại của mạng lưới này. Gật mạnh đầu, Đổng Hằng nói:

- Việc này là chuyện lớn, hiện nay các tổ chức bán hàng đa cấp trong cả nước đang có xu thế khôi phục từ tro tàn, cần phải triển khai hành động mạnh một lần nữa.

Nói tới đây, Đổng Hằng còn nói thêm:

- Đồng chí yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiêu diệt những hành động bán hàng đa cấp này.

Đến khi Uông Kiều đi rồi nhưng vấn đề xảy ra tạo thành thanh thế lớn khiến cho những lãnh đạo tỉnh ủy không thể không nghe thấy. Nghe được tin con dâu của tổng bí thư Lâm tới Nam Điền còn bị bắt cùng đám nhân viên bán hàng đa cấp thì mọi người ngoài ngạc nhiên thì còn cảm nhận được sự nguy hại của tổ chức bán hàng đa cấp ở Nam Điền.


Tối đó, Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị tỉnh ủy mở rộng để Tô Tắc Đào thông báo tình hình tiến triển chuyện của Uông Kiều.

Vương Trạch Vinh tham chính đã nhiều năm nên hắn rất hiểu tâm tính những người trên quan trường, không có việc gì thì phải làm cho có chuyện, giờ xảy ra chuyện như vậy nên bọn họ không thể không đi gây sự, cho nên đành phải thông báo chuyện này rõ ràng.

Nghe Tô Tắc Đào thông báo xong, các thường vụ tỉnh ủy đều lên tiếng và tạo thành một nhận thức chung, đó chính là muốn triển khai hành động truy quét bán hàng đa cấp trên quy mô lớn một lần nữa ở Nam Điền, quyết không thể để bán hàng đa cấp có chốn dung thân ở Nam Điền.

Trong số những người lên tiếng, Phó chủ tịch thường trực Bảo Chính Quân nói:

- Các đồng chí, thông qua giới thiệu của đồng chí Tô Tắc Đào, tôi phải nói một nội dung quan trọng, đó là nội tình đứng sau chuyện này đề cập đến một ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của chúng ta. Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, tôi cho rằng trước tiên phải điều tra rõ ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị này của chúng ta có liên quan thật sự hay không, nếu như có liên quan thì nên xử lý như thế nào?

Bảo Chính Quân vừa nói ra việc này thì tấn công mọi người đều động tâm, đây đích thực là một vấn đề, vạn nhất mà liên quan tới ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị thì việc này nên xử lý như thế nào mới tốt.

Vương Trạch Vinh nghe xong liền nhìn thoáng qua Bảo Chính Quân, Bảo Chính Quân này là người phái bản địa, tuy nói hiện tại phần lớn đều nghe lời mình nhưng hắn lại thuộc thành phần không về phe mình. Là người thuộc phái bản địa, nếu hắn nói như vậy thì chứng tỏ ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị này hẳn là có tiếng tăm, không rõ việc này liên quan tới người như thế nào?

Vương Trạch Vinh tin chắc rằng nếu như chỉ có ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị kia thì Bảo Chính Quân không có khả năng có bất kỳ ý sợ hãi gì, mà từ ngữ khí vừa rồi có thể nhận ra một chút lo lắng trong đó.

Nghĩ đến đây, thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi muốn nói vài ý kiến, một là việc này bên công an phải tham gia ngay lập tức, tra đến cùng, bất kể là người hay việc thì cũng phải có tài liệu tỉ mỉ kỹ càng, hai là dù có tra ra là người nào nếu như trái với luật pháp thì phải đưa ra công lý. Bán hàng đa cấp là một khối ung nhọt của xã hội, hiện nay có không ít người bí quá hóa liều, bọn chúng ngụy trang dưới danh nghĩa như vậy mục đích không ngoài việc vơ vét của cải, việc này nhất quyết không được bỏ mặc. Ba là mời các ban ngành liên quan nghiên cứu một chút, sắp tới sẽ triển khai hành động theo một chuyên án riêng, nội dung cốt lõi chính là tấn công bán hàng đa cấp, phải đào được cội rễ, tìm đúng trung tâm, quyết không thể để bán hàng đa cấp có chỗ dung thân ở Nam Điền. Bốn là thông qua việc này cũng đã cho chúng ta một cảnh tỉnh, công tác phòng ngừa và tiêu diệt của quần chúng rất quan trọng, cần phải tăng cường nhân rộng mô hình này.

Sau khi hội nghị kết thúc, các ban ngành hữu quan đúng là không dám chậm trễ, toàn bộ đều hành động chân thật, bên công an coi việc điều tra rõ bối cảnh của công ty bán hàng đa cấp bị bắt lần này làm trọng điểm nên tiến hành thẩm vấn suốt đêm.

Vương Trạch Vinh biết chuyện này liên quan đến Uông Kiều nên không có người nào dám chậm trễ, kết thúc hội nghị thì hắn tới nhà khách nơi Uông Kiều ở.

Khi Vương Trạch Vinh tới nơi thì thấy Uông Kiều đang trò chuyện cùng với Uông Phỉ, từ vẻ mặt mà nhìn thì tâm tình của Uông Kiều cũng không thay đổi quá mức.


Thấy Vương Trạch Vinh tới, Uông Kiều thậm chí còn đứng lên mỉm cười đón Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Kiều, anh phải thu xếp một số chuyện rồi mới có thể tới gặp em được.

Vương Trạch Vinh nói với vẻ áy náy.

- Gây ra chuyện lớn như vậy khiến cho anh phiền quá nhiều rồi!

Uông Kiều nói.

Lúc này Uông Phỉ cười nói:

- Vừa rồi nghe Tiểu Kiều nói lại xong, không ngờ nhân viên giảng bài bán hàng đa cấp là như vậy. Em cảm giác còn thú vị hơn khi chúng ta nghe các giáo sư giảng bài hồi còn đi học, xem ra mỗi một ngành nghề đều có các giảng dạy riêng!

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Xem ra đồng chí Tiểu Phỉ của chúng ta rất có tiền đồ bồi dưỡng thành nhân viên bán hàng đa cấp, ngày nào đó đưa đồng chí đi bồi dưỡng nhé.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, tất cả mọi người đều cười vui.

Hàn huyên một lúc, Uông Kiều hỏi thăm rất nhiều chuyện về vụ tai nạn xe lần trước của Vương Trạch Vinh, nghe Vương Trạch Vinh thuật lại xong, Uông Kiều nói:

- Trạch Vinh, em thấy một người lái xe tốt rất quan trọng, không phải đã cho anh một người lái xe phù hợp sao? Lý Minh Quốc kia là một người tinh nhuệ trong quân đội, hắn lái xe cho anh rất tốt, đừng có ngồi xe do người khác lái.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, không cần phải lo lắng quá mức.

- Trạch Vinh, vốn em và Tiểu Kiều định đến nhà anh ở nhưng giờ xảy ra chuyện này thì chúng em đành phải ở lại nhà khách thôi!


Uông Phỉ cũng khá tiếc nuối, hôm nay kích thích một trận với Vương Trạch Vinh khiến cho cô sướng đến tận xương cốt, ánh mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh tràn đầy dục tình.

Uông Kiều trong lúc vô ý bắt gặp ánh mắt này của Uông Phỉ, là người từng trải nên làm sao cô không rõ hôm nay Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh đã có chuyện gì chứ. Nhìn bộ dạng sảng khoái Uông Phỉ thì đây chính là do được tưới tắm đầy đủ, nghĩ đến đây mặt cô thầm nóng lên, ánh mắt lại vụng trộm liếc nhìn bộ vị hạ thể của Vương Trạch Vinh một cái rồi nhanh chóng dời đi.

Ba người đang nói chuyện thì Tô Tắc Đào gọi điện thoại tới, nói là có chuyện quan trọng muốn báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Nhận thấy giọng của Tô Tắc Đào khá nghiêm túc, Vương Trạch Vinh liền tới văn phòng bí thư tỉnh ủy.

Khi Vương Trạch Vinh tới nơi thì Tô Tắc Đào đã đợi sẵn ở đó.

- Nói đi, chuyện gì?

Vừa ngồi xuống thì Vương Trạch Vinh liền hỏi.

- Bí thư Vương, chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn toàn bộ sự việc, vấn đề rất nghiêm trọng, công ty Hỉ Địa là một công ty gia đình bán hàng đa cấp trên danh nghĩa, chủ tịch Lý Võ là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh. Ngoài ra còn có một công ty gia đình khác cũng có hình thức bán hàng đa cấp, công ty tên là Xuân Thiên, ông chủ là Khước Thiệp Hức. Lần này là do hai công ty đấu đá ngầm, công ty Hỉ Địa mượn công an thành phố Xuân Thành bắt nhân viên bán hàng đa cấp mà tạo thành.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, nếu như chỉ có chừng này thì Tô Tắc Đào hẳn sẽ không nghiêm trọng như vậy, ánh mắt của hắn liền nhìn về phía Tô Tắc Đào.

- Theo điều tra, chủ tịch công ty Hỉ Địa chỉ là một nhân vật bề ngoài, sau lưng người này còn có một người khác giật dây.

Tô Tắc Đào nói rất nghiêm túc.

Vương Trạch Vinh đã tới chỗ mấu Chốt, hỏi:

- Ý anh là người đứng sau lưng này mới là nhân tố quyết định?

Tô Tắc Đào gật mạnh đầu nói:

- Bí thư Vương, người này tên là Trương Xung!

Nghe thấy cái tên này thì Vương Trạch Vinh đã hiểu được vì sao Tô Tắc Đào lại nghiêm túc như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui