Nam Điền đang phát triển rất nhanh, làm đường cũng đã đến giai đoạn lát đá.
Trong văn phòng Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú ngồi đó mà báo cáo. Nhìn vẻ mặt hai người thì xem ra khá thân thiết.
- Bí thư Vương, Sơn Thành hợp tác với Nam Điền xây dựng cao tốc đến Xuân Ninh đã chuẩn bị xong, anh có nên đi tham gia lễ khởi công không?
Tiền Minh Phú có vẻ rất cung kính nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Minh Phú rồi nhìn quan khí của y, hắn không khỏi thấy khiếp sợ vì quan khí của Tiền Minh Phú đang giảm rất nhanh.
Thấy thế Vương Trạch Vinh khá khó hiểu và thầm nghĩ bây giờ đối với Tiền Minh Phú đang là giai đoạn tốt, mình cũng không làm khó y, sao lại như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng không nói ra, hắn chỉ có chút khó hiểu mà thôi.
- Đây là việc lớn, tôi sẽ tham gia.
Vương Trạch Vinh đồng ý.
Tiền Minh Phú cười nói:
- Bây giờ đối với Nam Điền mà nói là một cơ hội tốt, đường trong toàn tỉnh đang lát đá. Chúng ta thông qua quốc gia ủng hộ, huy động trong tỉnh và được xã hội hỗ trợ nên đã thu được nhiều tài chính.
- Nhất định phải dùng tốt khoản tài chính chuyên dụng này, đây là hy vọng của nhân dân Nam Điền. Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu, chính là quyết không thể làm ra công trình chất lượng kém. Nếu xuất hiện công trình này thì dù dính đến ai cũng phải tra xét triệt để.
Tiền Minh Phú có chút giật mình rồi vội vàng nói:
- Bí thư Vương yên tâm, chúng ta vẫn nghiêm túc giám sát việc này.
Hai hôm sau Vương Trạch Vinh theo lịch đi tham gia lễ khởi công cao tốc Xuân Ninh.
Lần này Sơn Thành cũng rất coi trọng, phái ra một Phó chủ tịch thành phố - Hà Chí Huy đến, mọi người ngồi trên cùng một xe 12 chỗ.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Hà Chí Huy rồi nói:
- Phó chủ tịch Hà, cao tốc Xuân Ninh là cao tốc mà hai tỉnh, thành phố hợp tác. Cảm ơn các đồng chí đã giúp Nam Điền. Cảm ơn Bí thư Chu.
Hà Chí Huy vội vàng bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đây là việc nên làm.
Đây là việc lớn, phóng viên tỉnh Nam Điền đi theo nhiều. Lãnh đạo tòa soạn cũng lên xe này.
Có thể tiếp xúc lãnh đạo tỉnh ở khoảng cách gần, nhất là ở gần Vương Trạch Vinh như vậy, trong lòng mọi người rất kích động. Một tổng biên tập tòa soạn và giám đốc đài truyền hình càng thêm vui vẻ, trên đường rất cẩn thận.
Vương Trạch Vinh phát hiện ra mấy người này khẩn trương liền cười cười mời bọn họ ngồi xuống.
- Bí thư Vương.
Phó chủ tịch tỉnh Hà Quế Hỉ ân cần thăm hỏi Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, anh là tổng chỉ huy đoạn đường này, nhất định phải đảm bảo chất lượng công trình.
Đối với Phó chủ tịch là người của Tư Mã Hoàng, Vương Trạch Vinh cũng không quá coi nhẹ mà cho đủ sự tôn trọng.
Lái xe là lái xe của Tiền Minh Phú, thư ký của Tiền Minh Phú ngồi ở xe bên.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Phan Bằng Trình ngồi cạnh mình, lần này y bị bố trí ngồi phía sau lái xe.
- Bí thư Vương, có thể hỏi một chút Tỉnh ủy xác định Nam Điền như thế nào trong chính sách phát triển phía Tây của Trung ương không?
Xe đi được một đoạn, thấy không khí trong xe khá yên ắng, một nữ phóng viên xinh đẹp của đài truyền hình theo ra hiệu của giám đốc liền hỏi Vương Trạch Vinh.
Bình thường thì nữ phóng viên sẽ là người mở ra không khí, hơn nữa cô nữ phóng viên Phổ Linh này đương nhiên biết sự quyến rũ của mình. Khi nói chuyện, cô dùng ánh mắt ngập nước nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thời gian này rất bận rộn, Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển nên hắn coi như dùng hết quan hệ của mình, mục đích chính là làm cho Nam Điền phát triển một cách nhanh nhất.
Vương Trạch Vinh đang nhắm mắt thì nghe phóng viên Phổ Linh hỏi, hắn nhìn thoáng qua cô rồi gật đầu:
- Trung ương đưa ra chính sách phát triển phía Tây, đây là chính sách lớn quan hệ đến sự phát triển của cả nước. Nam Điền là một tỉnh quan trọng, trách nhiệm của chúng ta chính là khiến Nam Điền phát triển. Cho nên Nam Điền phát triển là trách nhiệm của tất cả chúng ta.
Nói xong Vương Trạch Vinh lại nhắm mắt.
Thấy Vương Trạch Vinh không muốn nói gì nữa, phóng viên Phổ Linh mới thấy vẻ đẹp của mình không có tác dụng. Cô nhìn giám đốc và thấy giám đốc khẽ lắc đầu, cô không dám hỏi nữa. Nhìn Vương Trạch Vinh, cô thầm nghĩ Bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi sao thế nhỉ. Bình thường chỉ cần là đàn ông thấy cô liền hỏi han lấy lòng, cái gì cũng nói ra mà.
Lúc này một nữ phóng viên của báo tỉnh lại thắng lợi. Cô nói chuyện với Tiền Minh Phú, Tiền Minh Phú rất dẻo miệng, không ngừng nói ra suy nghĩ khiến Nam Điền phát triển, giống như sự phát triển của Nam Điền do y nghĩ ra vậy.
Vương Trạch Vinh ngủ thiếp đi.
Thấy Vương Trạch Vinh đã ngủ, người trên xe liền im lặng giống sợ nói chuyện sẽ làm Vương Trạch Vinh thức vậy.
Phan Bằng Trình liền lấy một chiếc áo khoác đắp lên người Vương Trạch Vinh, còn nhẹ tay chỉnh vị trí cho hắn.
Tiền Minh Phú đang nói chuyện phát hiện ra tình hình này liền im lặng. Bây giờ trong mắt y thì Vương Trạch Vinh rất cao, y đúng là có cảm giác sợ Vương Trạch Vinh.
Xe chạy rất nhanh, mọi người mặc dù có mấy Lãnh đạo tỉnh ủy ngồi đây nhưng không ai dám tùy ý ngủ như Vương Trạch Vinh. Ngay cả Tiền Minh Phú cũng phải nhìn ra ngoài.
Tiền Minh Phú trong lòng đang nghĩ đến cuộc điện của Tư Mã Hoàng gọi tới. Lần này cuộc điện thoại của Tư Mã Hoàng càng thêm rõ ràng. Vì đầu tư vào Nam Điền, đám người Chu Thế Khánh đang bắt đầu tranh giành. Là chủ tịch tỉnh Nam Điền, ông hy vọng Tiền Minh Phú nắm chắc cơ hội này. Phối hợp tốt với Vương Trạch Vinh để phát triển kinh tế Nam Điền. Chỉ khi Nam Điền phát triển rất nhanh thì Tiền Minh Phú mới có hy vọng.
Tuy không cam tâm nhưng Tiền Minh Phú biết mình không có năng lực đấu với Vương Trạch Vinh. Ở tình huống này thì y cần làm là thực hiện tốt công tác của mình.
Nghĩ đến Tư Mã Tú, Tiền Minh Phú thầm thở dài một tiếng. Bây giờ ả đã giám sát chặt Tiền Minh Phú, lịch hàng ngày đều biết, muốn thân thiết với mấy cô gái cũng không có cơ hội.
Xe chạy trên đoạn đường mấp mô nên khá sóc.
Nhìn Vương Trạch Vinh đang ngủ, Tiền Minh Phú thầm nghĩ Vương Trạch Vinh đúng là có thể ngủ. Chuyện giao hết cho mình, hắn làm Bí thư tỉnh ủy lại nhàn hạ.
Xe càng lúc càng lay động nhiều hơn, mọi người đều lo lắng nhìn ra ngoài xe. Chẳng qua khi thấy Vương Trạch Vinh thì thấy hắn ngồi rất thẳng giống như không bị ảnh hưởng vậy.
A.
Không tốt.
Qua một vòng cung thì trên núi đột nhiên lăn xuống một hòn đá lớn, lái xe của Tiền Minh Phú thấy tảng đá lớn như vậy liền vội vàng cho xe vòng sang bên.
Đường không rộng, vừa vòng tránh khiến xe lao ra khỏi đường.
Thấy xe có vẻ sẽ đổ, lúc này mọi người trong xe chỉ nghĩ là mau chóng thoát khỏi chiếc xe nguy hiểm này.
Mọi người đều sợ và muốn nhảy từ trong xe ra ngoài.
Vào lúc quan trọng này, Tiền Minh Phú và Hà Quế Hỉ lộ rõ năng lực, hai người là người đầu tiên nhảy ra ngoài.
Thấy thế, một loạt người từ trong xe chen lấn muốn nhảy ra.
Giám đốc tòa soạn vẫn nghĩ tới cô phóng viên, liền ôm cô nữ phóng viên nhảy ra ngoài.
Chuyện xảy ra quá nhanh, khi Lý Minh Quốc lao về trước định dùng cơ thể che cho Vương Trạch Vinh, lúc này Vương Trạch Vinh cũng đã tỉnh lại.
Vương Trạch Vinh mở mắt thấy xe đang đổ, thấy Phan Bằng Trình mặt chảy máu một chút, lại nhìn lái xe đã ngã trên vô lăng, trong xe về cơ bản không có ai. Vương Trạch Vinh còn chưa tỉnh ngủ nên khó hiểu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, lại nhìn Vương Trạch Vinh ngồi im không nhúc nhích tại chỗ, căn bản không hề bị thương, Phan Bằng Trình rất khó hiểu, sớm biết như vậy thì mình định lao ra làm gì.
- Bí thư Vương, mau rời khỏi xe, xảy ra chuyện rồi.
Lý Minh Quốc đi lên muốn đỡ Vương Trạch Vinh rời đi.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới có phản ứng, hắn nhìn ngoài xe mà há hốc mồm, bên ngoài rất loạn.
Từ trong xe đi ra, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn chiếc xe đang ngồi thì thấy xe thực ra không sao, chỉ là đang không ngừng rung động chứ chưa lật hẳn.
Lái xe có lẽ do xe bị va vào vách đá quá mạnh nên chết, lại nhìn thư ký của Tiền Minh Phú ngồi cùng hàng thì cũng đã chết.
Đứng ngoài xe, Vương Trạch Vinh mới phát hiện hiện trường chỉ có thể dùng từ bi thảm mà hình dung.
Thật khó hiểu, mình chỉ là ngủ một giấc, không ngờ vừa tỉnh ngủ lại thành như vậy.
Lần này mọi người đi thì có xe cảnh sát mở đường, phía sau cũng có vài xe cảnh sát, người đi theo càng nhiều. Xe phía trước không sao, nhưng xe quan trọng nhất lại xảy ra chuyện. Nghĩ đến trên xe toàn nhân vật quan trọng, mọi người đều rất sợ hãi.
Khi mọi người lao tới thấy Vương Trạch Vinh đứng đó, vẻ mặt mọi người đều kỳ quái, Vương Trạch Vinh này đúng là mạng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...