Quan Khí​

Nghe Vệ Hồng Lâm giải thích, Vệ Lâm Thanh và Vệ Chính Thủ mới hiểu được một chút về suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Bọn họ vốn nghĩ việc này Vương Trạch Vinh là bé xé ra to, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh có mục đích. Nghe Vệ Hồng Lâm nói, hai người nhìn nhau và cảm thấy Vương Trạch Vinh rất có thể tiến thêm một cách nhanh hơn.

- Không ngờ đến.

Vệ Chính Thủ thở dài một tiếng.

Vệ Lâm Thanh cũng nói:

- Trước đây chỉ là bội phục, bây giờ cháu cảm thấy anh ta càng cao siêu hơn.

Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Rảnh rỗi ông sẽ gọi Vương Trạch Vinh tới, mấy đứa giao lưu.

Vệ Hồng Lâm cũng có suy nghĩ của mình. Cháu và con của ông bây giờ khá được nhưng so sánh với Vương Trạch Vinh thì còn có nhiều khoảng cách. Vì thế để bọn họ tạo quan hệ mật thiết với Vương Trạch Vinh thì sẽ có lợi cho Vệ gia.

Nói chuyện xong và từ phòng đi ra, Vệ Lâm Thanh và Vệ Chính Thủ nhìn Uông Phỉ với ánh mắt khác. Nếu trước đây rất khó hiểu vì Uông Phỉ vừa kết hôn đã ly hôn, bây giờ bọn họ lại phát hiện cô em có quyền lực quá lớn, đủ để làm người ta hâm mộ.

Uông Phỉ và Vệ Thục Phân nhìn nhau, hai người khó hiểu nhìn Vệ Hồng Lâm. Vệ Hồng Lâm gật đầu làm bọn họ biết ông đã nói rõ tình hình.

Thấy ánh mắt lo lắng của hai người, Vệ Hồng Lâm cười cười ra vẻ cứ yên tâm.

Vệ Thục Phân suy nghĩ một chút và yên tâm, việc này ở tầm cao không phải bí mật, chắc không vấn đề gì.

Uông Phỉ có thể rõ ràng cảm nhận thái độ của hai người anh Vệ gia với mình đã thay đổi. Bây giờ còn có vẻ lấy lòng, đương nhiên đây chỉ là cảm giác.


Vệ Hồng Lâm nhìn mấy người mà nói:

- Trạch Vinh làm như vậy thì chuyện này chúng ta cần làm, nhất định phải lộ rõ lực lượng, đây là tạo thế. Phải cho những người kia thấy lực lượng rất mạnh của Vương Trạch Vinh.

Vệ Hồng Lâm là người có thế lực rất mạnh, Ban Tuyên giáo Trung ương có người của ông. Ông vội vàng gọi vài cuộc điện thoại ra ngoài.

Cùng lúc đó các nơi Bắc Kinh nhận được tin và không ngừng gọi điện.

Ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không ngờ chút hành vi này của mình lại làm điện thoại bay khắp rời Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh là người gây chuyện lại vui vẻ ngồi chơi với con.

Lúc này Vương Trạch Vinh không giống Bí thư tỉnh ủy gì cả, hắn để con cưỡi trên lưng, hắn bò dưới như con ngựa.

Thấy bố con như vậy, Lữ Hàm Yên ở bên cười tươi, Hứa Tố Mai cũng vui.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Trạch Vinh, anh hôm nay sao thế. Siêu thị xuất hiện việc như vậy là bình thường, người khác không quản, sao anh lại muốn xen vào?

Cô bây giờ vẫn chưa hiểu ý của Vương Trạch Vinh vì sao lại làm to chuyện. Hơn nữa Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, chuyện Bắc Kinh không đến lượt hắn quản mà.

Nghe Lữ Hàm Yên hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười và không định giải thích. Hắn thầm nghĩ chắc bây giờ Bắc Kinh đã náo nhiệt.

Vừa nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Trương Tất Tường.


Điện thoại vừa thông, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trạch Vinh, cháu đúng là biết làm chuyện đó. Vừa đến Bắc Kinh đã gây loạn rồi.

Từ điện thoại có thể thấy tâm trạng của Trương Tất Tường khá vui. Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trương thúc, đây là địa bàn của chú, cháu dám làm loạn sao? Chẳng qua chỉ là bảo hộ chút quyền của mình mà thôi.

- Cháu đó, đừng có mà giả với trước mặt chú. Cháu định làm như thế nào?

Trương Tất Tường nghĩ ngay ra mục đích của Vương Trạch Vinh, trong lòng thầm khen và gọi tới để trao đổi với hắn.

Vương Trạch Vinh cũng biết Trương Tất Tường sẽ hiểu được ý đồ của mình, hắn nói:

- Việc này cháu định làm như sau, siêu thị này ở Bắc Kinh, do Bắc Kinh quản lý, nên xử lý như thế nào thì cứ theo quy định là được, việc khác tự nhiên sẽ có người đi làm.

Trương Tất Tường cười ha hả rồi dập máy. Y thấy rõ Vương Trạch Vinh chỉ có việc đâm ra, sau đó có người làm thay hắn.


Ăn sáng xong, Vương Trạch Vinh gọi cho thư ký của Tư Mã Hoành, hôm nay hắn muốn đến nhà Tư Mã Hoành.

Sau khi có câu trả lời, Vương Trạch Vinh ngồi xe đi đến đó.

Tư Mã Hoành rõ ràng rất coi trọng việc Vương Trạch Vinh đến, ông ở nhà đợi hắn.


Khi Vương Trạch Vinh đi theo thư ký tiến vào, Tư Mã Hoành đứng dậy cười nói:

- Trạch Vinh, mau ngồi xuống nói chuyện.

Thấy Tư Mã Hoành tỏ vẻ thân mật như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói:

- Ủy viên trưởng, hôm nay đến có quấy rầy công tác của ngài không?

- Quấy rầy gì chứ, cậu có thể đến nhà chơi, tôi rất vui.

Sau khi gặp hai Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh gặp Lãnh đạo trung ương đã không còn mất bình tĩnh nữa, trông rất tự tin. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Tư Mã Hoành thầm khen Vương Trạch Vinh đã bắt đầu trưởng thành.

Nhìn Vương Trạch Vinh đã ngồi, Tư Mã Hoành chỉ vào báo mà nói:

- Đây là tác phẩm của cậu?

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua tờ báo thì thấy đây đều là báo lớn ở Bắc Kinh, bên trên toàn bộ nói về việc siêu thị Hợp Gia Phúc lừa đảo giá cả.

Vương Trạch Vinh biết Tư Mã Hoành có thể tra ra mình làm việc này, hắn nghiêm túc nói:

- Theo kinh tế Trung Quốc phát triển, chúng ta khi đối xử với nhà đầu tư người nước ngoài thì phải dùng pháp luật Trung Quốc áp dụng. Trong việc giữ gìn quyền lợi người tiêu dùng, tôi cho rằng phải đối xử như nhau.

Tư Mã Hoành gật đầu nói:

- Đúng thế, có một số cán bộ có thể sính ngoại, rất không được.

Vương Trạch Vinh hùa theo:

- Ủy viên trưởng nói đúng, chúng ta nhất định phải đánh sâu vào tư tưởng này. Trung Quốc bây giờ đã khác trước kia, chúng ta hoàn toàn có thể ưỡn ngực đi tới.


- Trạch Vinh, hôm nay đến nhà đừng gọi tôi là Ủy viên trưởng, cậu gọi tôi là chú hoặc bác là được.

Tư Mã Hoành cười nói với Vương Trạch Vinh.

Nghe Tư Mã Hoành nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng nói theo:

- Vậy gọi là bác.

Tư Mã Hoành cười nói:

- Vậy mới đúng. Tôi nhiều tuổi hơn cậu, sau này phải thường xuyên tới nhà chơi. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Minh Phú không hòa hợp, việc này tôi đã nói với Minh Phú. Cậu là Bí thư tỉnh ủy, cần phê bình phải phê bình. Đừng nhìn Minh Phú nhiều tuổi hơn cậu nhưng có nhiều điểm không chín chắn. Tôi giao Minh Phú cho cậu, có chỗ nào cần nói cứ phải nói.

Nghe Tư Mã Hoành nói như vậy, Vương Trạch Vinh đương nhiên nghe ra Tư Mã Hoành lấy lui làm tiến. Đây là yêu cầu mình giúp có thể, đừng chèn ép quá đáng.

Quan niệm của Vương Trạch Vinh bây giờ đã đổi nhiều, tranh đoạt được mất ở cấp tỉnh hắn đã coi là việc nhỏ, mắt nhìn xa hơn. Hắn phát hiện trời đất đã rộng lớn hơn. Đối với Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh bây giờ không muốn chèn ép, ngược lại nghĩ đến việc lợi dụng Tư Mã Hoành ở sau lưng Tiền Minh Phú.

- Bác, thực ra cháu thấy đồng chí Minh Phú có nhiều ưu điểm. Cháu dự định để đồng chí Minh Phú gánh vác kinh tế toàn tỉnh. Là Bí thư tỉnh ủy, cháu cho rằng công tác chủ yếu của Tỉnh ủy là nắm bắt phương hướng.

Vương Trạch Vinh nếu nói ở chỗ khác thì là nhảm, chủ tịch tỉnh đương nhiên làm kinh tế, nhưng Tư Mã Hoành nghe vậy liền vui vẻ.

Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh và cười cười. Sáng hôm nay khi đọc trên báo thấy viết về siêu thị Hợp Gia Phúc, rồi biết Vương Trạch Vinh làm như vậy, ông thấy rõ ràng và thầm khen Vương Trạch Vinh, cũng thấy sự tiến bộ của Vương Trạch Vinh. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tư Mã Hoành biết Vương Trạch Vinh tiến bộ đã mở ra, đối với người như vậy, Tiền Minh Phú không có năng lực cạnh tranh.

Xem ra Vương Trạch Vinh đã đi ra khỏi Nam Điền.

- Trạch Vinh, tôi sẽ nói với Minh Phú. Là chủ tịch tỉnh thì làm tốt công tác của mình là quan trọng nhất. Đời người trăm năm phải lưu lại gì đó. Quốc gia bỏ nhiều tài chính bồi dưỡng lãnh đạo tỉnh không dễ, khi còn đương chức phải làm tốt việc của mình. Về sau cậu giữ liên lạc với tôi, có gì cần giúp thì cứ nói.

- Bác yên tâm, đồng chí Minh Phú là người biết rõ tình hình, biết nên làm như thế nào.

Hai người nói chuyện khá hòa hợp, Vương Trạch Vinh cũng tỏ rõ năng lực của mình trước mặt Tư Mã Hoành. Vương Trạch Vinh biết đây là cơ hội hiếm có, để Tư Mã Hoành thấy năng lực của mình thì ông ta mới giúp mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui