Quan Khí​

Lịch của Hạng Nam rất dày đặc. Sau khi nói chuyện với Vương Trạch Vinh, ông liền rời đi.

Thấy Hạng Nam đi, Hứa Tố Mai thở dài một tiếng mà nói với Vương Trạch Vinh:

- Không làm quan thì muốn làm quan, làm quan lại không có nhà.

- Mẹ, bố là phó Thủ tướng nên bận mà.

Lữ Hàm Yên cười nói.

Lữ Hàm Yên rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Cô không ham muốn gì nhiều, chỉ cần Vương Trạch Vinh có thể thường xuyên về nhà là cô vui rồi. Quan trọng nhất là đã có hai người con trai, bây giờ tất cả tâm trí cô đều đặt lên người con cái.

Hứa Tố Mai nhìn Vương Trạch Vinh mà lắc đầu không nói gì. Con gái bà có chồng làm quan to thì cũng không biết là chuyện tốt hay xấu. Hứa Tố Mai bình thường không nói nhưng bà ít nhiều biết việc Vương Trạch Vinh có phụ nữ ở bên ngoài. Nhưng thấy Lữ Hàm Yên vẫn không nói gì, bà cũng không tiện nói. Hơn nữa biểu hiện của Vương Trạch Vinh rất tốt, rất yêu thương Lữ Hàm Yên, trong hai đứa bé còn có một đứa họ Hạng, bà còn mong gì hơn?

Khi mọi người đang định đi dạo thì Phó bộ trưởng Bộ Thương mại Ban Lôi tới.

Thấy là Ban Lôi, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Hôm nay sao lại rảnh đến đây?

Ban Lôi trước đây là người của Hạng Thành, vốn là trợ lý bộ trưởng. Vương Trạch Vinh đi không lâu thì y được đề bạt làm Phó bộ trưởng. Trong này đương nhiên là do Hạng Nam xúc tiến.

Ban Lôi tự biết tình hình của mình, y là người Hạng gia, không thể thay đổi.

Đương nhiên có thể theo Hạng gia, Ban Lôi rất vui vẻ. Vương Trạch Vinh phát triển càng lúc càng tốt, y rất chú trọng Vương Trạch Vinh.

- Lão lãnh đạo, lần này tôi tới gặp ngài. Nghe nói ngài tới Bắc Kinh, tôi sao có thể không tới.

Không ngờ tin tức của Ban Lôi khá nhạu bén, Vương Trạch Vinh mời đối phương ngồi xuống.

Bộ Thương mại có thể nói là một cơ sở của Vương Trạch Vinh. Hắn mặc dù đi nhưng người bên trong cũng có một số thân tín của hắn. Vương Trạch Vinh mặc dù ở Nam Điền nhưng vẫn quan tâm việc ở Bộ Thương mại.


Hai người nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh biết Ban Lôi đến nhằm tăng cường quan hệ với mình mà thôi.

- Lão lãnh đạo, bây giờ liên minh Châu Âu đang chèn ép hàng hóa Trung Quốc, đưa ra rất nhiều điều kiện ngặt nghèo.

Ban Lôi thở dài nói.

- Lão lãnh đạo, theo kinh tế Trung Quốc phát triển, không ít quốc gia bắt đầu chèn ép chúng ta.

Vương Trạch Vinh gật đầu, đây là việc bình thường, không chèn ép mới là không bình thường. Các nước phương Tây sao có thể hy vọng Trung Quốc mạnh xuất hiện được. Vương Trạch Vinh đương nhiên có thể cảm nhận áp lực của Bộ Thương mại.

- Bộ Thương mại các anh nhất định phải có đối sách, đây là việc lớn quan hệ đến lợi ích quốc gia.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.

Ban Lôi nói:

- Có khi cũng bất đắc dĩ, nhà kinh doanh người nước ngoài kiếm nhiều tiền ở Trung Quốc, mà công ty nước ta không ngừng bị chèn ép ở nước ngoài.

- Ban Lôi, bây giờ Trung Quốc đã không còn như trước nữa. Khi liên quan tới quan hệ thương mại, chúng ta phải có thái độ của mình. Tôi thấy chính sách ưu đãi về thương mại của quốc gia đã đến lúc phải điều chỉnh. Khi vừa cải cách thì chúng ta vì thu hút đầu tư mà đưa ra không ít chính sách ưu đãi cho nhà đầu tư người nước ngoài, đó là thời đại cần. Bây giờ thì khác hẳn, theo kinh tế Trung Quốc phát triển, nếu vẫn giữ chính sách ưu đãi đó sẽ là không công bằng đối với các công ty trong nước.

Việc này Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ khá lâu, bây giờ Trung Quốc không cần có các chính sách ưu đãi này nữa. Theo kinh tế Trung Quốc phát triển, kinh tế thị trường đã làm quốc tế thèm muốn. Cho dù không có chính sách ưu đãi thì cũng không ngăn được sự phát triển của Trung Quốc.

Ban Lôi gật đầu nói:

- Đây đúng là một điểm, các công ty nước ngoài vì chính sách ưu đãi nên giá thành phẩm có nhiều lợi thế, khiến cho công ty trong nước mất khả năng cạnh tranh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi nói như vậy các anh có thể nghiên cứu một chút, quan hệ thương mại là cùng có lợi, đừng làm cho một bên có lợi, một bên không. LIên minh Châu Âu không phải chèn ép công ty Trung Quốc sao? Chúng ta cũng phải cho bọn họ thấy lực lượng của chúng ta. Cũng không phải muốn làm gì Trung Quốc cũng được.


Hai người cũng chỉ là nói chuyện, tiễn Ban Lôi, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ.

- Đi thôi, con chờ lâu rồi đó.

Lữ Hàm Yên nói với Vương Trạch Vinh.

Thấy hai thằng bé khao khát nhìn mình, Vương Trạch Vinh đứng lên vung tay nói:

- Đi thôi.

Không mấy khi cả nhà đi như thế này, hai thằng bé vui vẻ nhảy dựng lên.

Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên và Hứa Tố Mai đi đằng sau, bảo mẫu không ngừng đi đằng trước trông hai đứa bé.

Nhìn bảo mẫu, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:

- Tiểu Dư rất được, không thể bạc đãi.

Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn mà nói:

- Còn cần anh nói sao?

Trong mắt lộ rõ một tia quyến rũ.

Thấy cô như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười.

Vương Trạch Vinh định tự lái xe, Lữ Hàm Yên cười nói:

- Anh không quen đường Bắc Kinh, để em.


Thấy Lữ Hàm Yên lái xe đến siêu thị, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phụ nữ đúng là, xem ra nơi hấp dẫn nhất chính là siêu thị.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Không mấy khi anh về nên hôm nay đi mua sắm.

Vương Trạch Vinh cười phá lên, hạnh phúc gia đình thật tốt.

Hôm nay khá đặc biệt, hai đứa bé rất vui, tâm trạng Vương Trạch Vinh cũng vui. Mọi người đi vào siêu thị xem đồ.

Là Bí thư tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh thi thoảng đến siêu thị ở Xuân Thành xem giá cả, chủ yếu là hắn tính toán cho đời sống nhân dân.

Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường, hắn hiểu rõ quần chúng nhân dân cần gì. Có người vì muốn mua đồ ăn rẻ một chút mà chấp nhận đi xa mới mua được. Nam Điền cũng vậy, Bắc Dương cũng vậy, Vương Trạch Vinh đến đâu thì chú ý nhất chính là giá cả, đây là thước đo thể hiện kinh tế một nơi. Bởi vì Vương Trạch Vinh chú trọng việc này nên bây giờ các cơ quan Nam Điền cũng từ từ có thói quen là mọi người đi siêu thị.

Giá cả Nam Điền tăng không mạnh, chủ yếu là do Vương Trạch Vinh quan tâm đến việc này.

Vương Trạch Vinh đã nói trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, nếu các Thường vụ tỉnh ủy không đi đến siêu thị, đi đến chợ thì sao biết nỗi khổ của dân chúng.

Thấy Lữ Hàm Yên không ngừng mua đồ giảm giá, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Lữ Hàm Yên là quý bà giàu có mà lại thích mua đồ giảm giá. Đây không phải vấn đề tiền mà là do tâm lý con người. Mấy thứ này Vương Trạch Vinh đã sớm xem giá cả, đúng là khá rẻ.

Đẩy xe, Vương Trạch Vinh đi đến chỗ thanh toán.

Khi đến lượt, Vương Trạch Vinh nhìn vào bảng giá mà nhíu mày.

- Bánh quy siêu thị ghi rõ giảm giá còn 22 tệ, sao trên máy vẫn ghi là 27 tệ?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ồ, giá hàng vẫn chưa được đổi?

Nhân viên thu ngân cười nói với Vương Trạch Vinh.


Vương Trạch Vinh thầm nghĩ có lẽ chính là như vậy, hắn gật đầu không hỏi nữa. Chẳng qua rất nhanh hắn thấy vấn đề khác:

- Cái này mỗi thứ là 9.9 tệ, sao tôi thấy giá ở đây lại là 20.5 tệ?

- Ừ, vừa nãy tôi nói rồi, có thể là do giá chưa được cập nhật.

Nhìn Vương Trạch Vinh, cô ả thầm nghĩ đàn ông gì mà tính như đàn bà.

Vương Trạch Vinh vốn không chú ý mấy nhưng hai thứ xuất hiện tình hình này, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây không phải việc nhỏ. Hắn từng làm Bộ trưởng Bộ Thương mại nên biết mấy việc như thế này.

- Đồng chí này, chúng tôi đã sớm phát hiện việc này, đây là siêu thị lớn ăn hiếp khách.

Một người phụ nữ ở bên nói.

Thấy đồ trong xe đẩy của chị ta, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Nếu như vậy sao chị còn đến đây mua đồ?

- Cũng chỉ thi thoảng có vài loại mà thôi, chỉ cần cẩn thận là không bị lừa.

Người phụ nữ đăc ý nói.

Nhìn tình hình ở đây, lại nghĩ đến những gì Ban Lôi nói, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ.

Mình không phải vừa có suy nghĩ về việc tạo thế sao? Sao không dùng việc này mà làm chút chuyện?

Vương Trạch Vinh nghĩ thế liền lẳng lặng đứng đợi nhân viên tính tiền.

Cầm hóa đơn, Vương Trạch Vinh bắt đầu gọi điện thoại. Cuộc gọi đầu tiên là cho Diệp Ba làm ở Tổng cục quản lý thương mại hành chính, sau đó gọi cho Mã Hạo Dân làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển Trung ương, cuối cùng là gọi cho Ban Lôi.

Vương Trạch Vinh chỉ nói rõ ở đây có hành vi lừa gạt, yêu cầu bọn họ lập tức tới xem.

Ba người không ai ngờ Vương Trạch Vinh gọi mình tới vì siêu thị Hợp Gia Phúc này. Chẳng qua Vương Trạch Vinh ra lệnh là rất quan trọng. Lại nghe thấy Vương Trạch Vinh nói ở đây lừa gạt giá cả, ba người ngẩn ra, không ngờ có người lừa giá Vương Trạch Vinh.

Ba người đâu dám chậm trễ, vội vàng gọi ra ngoài. Ba cơ quan lập tức náo động, thoáng cái có nhiều quan viên đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui