Khi Nam Điền đang bận rộn công tác ở nước ngoài thì Phó bí thư Tỉnh ủy Nam Điền Tất Trí Vân gọi tới nói là Bí thư Thành phố Sơn Thành Chu Thế Khánh đến Nam Điền.
Nghe tin này Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên. Chu Thế Khánh là Ủy viên Bộ Chính trị đến Nam Điền, hắn là Bí thư tỉnh ủy mà không có thông báo. Việc này rất không hợp lý.
- Lấy danh nghĩa gì tới?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Nói là trên đường đến tỉnh Kiềm Sơn thì đi ngang qua, được Chủ tịch Tiền mời tới.
Tất Trí Vân nói. Vương Trạch Vinh mặc dù ở cách xa Nam Điền nhưng koij động tĩnh đều có thể biết.
Lại là Tiền Minh Phú.
Sau lần đó Tiền Minh Phú không có hành động gì, Vương Trạch Vinh còn nghĩ tên này thấy rõ tình hình không dám chống đối mình, xem ra hắn nghĩ sai.
- Bí thư Vương, sau khi Bí thư Chu đến thì Chủ tịch Tiền vẫn luôn đi cùng, nghe nói hai người bàn chuyện hợp tác thương mại.
Tất Trí Vân nói chuyện xong liền dập máy. Tất Trí Vân có thể kịp thời gọi điện nói rõ y thấy điểm không bình thường.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ. Chu Thế Khánh này nhất định là cũng biết chuyện xảy ra ở Nam Điền, y không thể không biết kết quả đấu giữ mình và Tiền Minh Phú. Nếu biết mà y vẫn tới Nam Điền, trong này chủ yếu chính lầ tăng cường quan hệ với Tiền Minh Phú.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc và hiểu rõ Chu Thế Khánh ở cấp Ủy viên Bộ Chính trị thì hiểu rõ năng lực của Tiền Minh Phú. Hiểu rõ mà còn làm việc như vậy thì quan trọng nhất chính là thấy Tư Mã Hoành sau lưng Tiền Minh Phú.
Đầu mối càng lúc càng rõ ràng, Chu Thế Khánh không nhịn được, y chủ yếu là nghĩ tới vấn đề Đại hội khóa tới.
Vừa nghĩ đến Đại hội thì thời gian không đầy hai năm, lần này không ít người tự nhận tiến lên được đang chuẩn bị. Chu Thế Khánh là con nhà gia tộc cách mạng, tuy y có năng lực nhất định nhưng dựa vào chính lực lượng của bản thân là không đủ, nhất định phải có lực lượng hỗ trợ.
Tiền Minh Phú gọi điện tới.
Tiền Minh Phú có vẻ rất cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi có việc muốn báo cáo với anh.
Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh nói:
- Lão Tiền, có việc gì vậy?
- Bí thư Vương, Bí thư Thành phố Sơn Thành Chu Thế Khánh trên đường đi qua Nam Điền liền tới tỉnh ta. Tôi tiếp đón Bí thư Chu, hôm nay bàn việc hai tỉnh và thành phố hợp tác. Chúng tôi đạt không ít thỏa thuận, ngay sau đó sẽ triển khai toàn phương diện. Tôi đã cho người gửi nội dung hợp tác tới mail của anh. Anh xem xong rồi cho chỉ thị.
Vương Trạch Vinh có thể từ giọng của Tiền Minh Phú nghe ra đây là đối phương làm xong rồi mới báo, nội dung đã đạt được, hơn nữa còn có Ủy viên Bộ Chính trị tham gia, mình chỉ là một Bí thư tỉnh ủy có thể không đồng ý sao?
Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy nhưng vẫn cười nói:
- Đây là việc tốt, khi tôi không ở Nam Điền thì anh bàn với Phó bí thư Tất rồi quyết định.
Tiền Minh Phú vui vẻ nói:
- Lần này hợp tác giữa Nam Điền và Thành phố Sơn Thành là việc lớn, Sơn Thành đã bắt đầu tuyên truyền trên quy mô lớn. Nam Điền chúng ta có phải nên tuyên truyền không, cũng không thể kém Sơn Thành.
Bảo sao Tiền Minh Phú lại gọi tới.
Vương Trạch Vinh đã hiểu ra. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Nam Điền Dương Hoa Cường là người của mình, Tiền Minh Phú căn bản không thể chỉ huy Dương Hoa Cường, muốn tạo thanh thế lớn ở Nam Điền là không thể. Vì thế Tiền Minh Phú mới gọi điện tới cho mình.
Tiền Minh Phú coi như đã có tầm nhìn.
Vương Trạch Vinh thầm khen cách làm của Tiền Minh Phú. Tiền Minh Phú nhất định được tầm trên chỉ điểm, y cũng không thèm để ý Nam Điền được mất, mục đích chính là lợi dụng truyền thông tuyên truyền chính mình, qua đó để Trung ương thấy một chủ tịch tỉnh có năng lực, đôi khi có ấn tượng trong mắt Trung ương là rất quan trọng.
- Lão Tiền, anh và đồng chí Tất Trí Vân bàn là được, tôi thấy nếu cần thì phải tuyên truyền.
Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.
Bây giờ rất rõ ràng, Nam Điền là trọng điểm phát triển phía Tây, Tổng bí thư lại đến các nước Đông Nam Á, điều này nói rõ cứ là chuyện liên quan tới Nam Điền liền có giá trị nhất định. Đặc biệt là việc giúp các tỉnh lạc hậu. Bây giờ Chu Thế Khánh đang cần thành tích, hợp tác với Nam Điền chính là cách để y có thành tích. Đồng thời tăng cường hợp tác với Tiền Minh Phú thì có thể tạo mối quan hệ với Tư Mã Hoành.
Đừng nhìn Tư Mã Hoành sẽ lui nhưng ông là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, nếu như Chu Thế Khánh được Tư Mã Hoành ủng hộ thì có lợi cho sự lên chức của y.
Lại nghĩ tới tình hình gia tộc Tư Mã Hoành, gia tộc của ông tạm thời không có người cạnh tranh, giúp một người có lợi cho gia tộc thì đương nhiên có lợi.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và biết đây đều trong ý đồ của Chu Thế Khánh.
Tính giỏi nhỉ.
Dù Tư Mã Hoàng hiểu ý của Chu Thế Khánh thì cũng chấp nhận cách làm này. Bây giờ Chu Thế Khánh đang lộ rõ muốn hợp tác với Tiền Minh Phú.
Thông qua việc này Vương Trạch Vinh cũng hiểu thêm trên Bắc Kinh đang cạnh tranh rất mạnh cho Đại hội.
Nghĩ đến tình hình ba người còn lại, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Trong bốn người thì hắn đã trao đổi với ba người, hai người là kẻ hợp tác, một chống đối, còn một là Bí thư tỉnh ủy Nam Dương – Ngô Tán Lâm không biết có thái độ gì.
Theo Vương Trạch Vinh biết thì Ngô Tán Lâm cũng xuất thân bình thường và người của cựu Thủ tướng. Y là người dựa vào thành tích mà lên, là người cựu Thủ tướng phái tới Nam Dương. Theo Nam Dương phát triển, Ngô Tán Lâm bây giờ mơ hồ là người cầm đầu Nam Dương. Tuy xuất thân bình thường nhưng Ngô Tán Lâm lại tiếp nhận hết lực lượng của cựu Thủ tướng ở Bắc Kinh, là nhân vật rất mạnh.
Vương Trạch Vinh dập thuốc và cũng không muốn suy nghĩ chuyện của Ngô Tán Lâm, chẳng qua hắn thấy đây là đối thủ rất mạnh. Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là hợp tác thêm nữa với Lô Ninh Quốc và Lý Kiền Ý. Vương Trạch Vinh gọi cho Lý Kiền Ý, hắn chưa mở miệng nói thì đối phương đã nói:
- Trạch Vinh, tôi đang định gọi cho cậu. Sao, sang nước bạn tốt chứ?
- Bí thư, công tác của tôi vẫn thuận lợi, dự định hai hôm nữa sẽ về Nam Điền.
Thấy Lý Kiền Ý muốn gọi cho mình, Vương Trạch Vinh hiểu thêm về sự nóng lòng của Lý Kiền Ý. Nói thật Đại hội sắp tới Vương Trạch Vinh biết mình không có hy vọng, hắn hiểu rõ mình. Hắn mới làm Bí thư tỉnh ủy, trừ việc Tỉnh Nam Điền có thành tích đột biến ra, tức là phát triển kinh tế hơn hẳn bình thường thì chỉ có thể đứng nhìn người khác tranh đoạt.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không gấp. Hắn bây giờ chỉ nghĩ là cố giữ quan hệ thân mật với người có thể đi lên. Chỉ có như vậy thì bước phát triển tiếp theo của hắn mới tốt được.
Bời vì còn gần hai năm nữa sẽ đến Đại hội, Vương Trạch Vinh cũng không thể nào nhìn ra tình hình được. Cho nên hắn bây giờ quan trọng nhất là tìm ra vài người có thể đi lên.
- Trạch Vinh, tôi nghe nói Chu Thế Khánh đến Nam Điền?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi vừa nhận được điện của đồng chí Tiền Minh Phú. Đồng chí Tiền Minh Phú nói qua về việc này, nói là Thành phố Sơn Thành rất coi trọng việc hợp tác với Nam Điền, đang tuyên truyền rất lớn.
- Ha ha, lão Chu chạy trước mọi người rồi. Trạch Vinh, Bắc Kinh và Nam Điền đàm phán hợp tác đã lâu, các hạng mục công việc coi như xong, cũng không thể tuyên truyền chậm hơn nơi khác.
Lý Kiền Ý vừa cười vừa nói.
- Tôi gọi điện chính là muốn nói chuyện này với Bí thư.
Lý Kiền Ý vui vẻ nói:
- Xem ra chúng ta đều nghĩ như vậy. Cứ như vậy đi. Dù sao chúng ta đã khởi động công việc, tôi yêu cầu Bắc Kinh tuyên truyền mạnh việc này, Nam Điền các cậu cũng phối hợp. Cậu thấy sao?
Quả nhiên là chiêu cao, Vương Trạch Vinh hiểu rõ ý của Lý Kiền Ý. Chu Thế Khánh tuyên truyền ở Thành phố Sơn Thành mặc dù quan trọng nhưng Lý Kiền Ý nắm giữ Bắc Kinh càng có ưu thế hơn. Chỉ cần hết sức tuyên truyền thì Bắc Kinh sẽ trội hơn hẳn.
- Bí thư, rất vui vì thấy Bắc Kinh giúp Nam Điền. Nam Điền chúng tôi lập tức tuyên truyền, phải làm tất cả cán bộ hiểu rõ ý nghĩa việc Bắc Kinh và Nam Điền hợp tác.
- Cứ nói như vậy đi, hai tỉnh chúng ta hợp tác tốt.
Vương Trạch Vinh nói vài câu rồi dập máy. Nam Điền bây giờ còn chưa có lực lượng chống lại bọn họ, mọi người đều muốn mượn Nam Điền để tuyên truyền mình, đây là việc tốt đủ để hắn lấy lợi ích từ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...