Nói thật Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy Uông Chính Phong rất âm hiểm, coi như là khác so với Uông gia. Vương Trạch Vinh vẫn luôn muốn giữ khoảng cách với y, biết mình có nhiều điểm khác so với Uông Chính Phong.
Nếu không có Uông Kiều, Vương Trạch Vinh có thể nói không muốn gặp Uông Chính Phong. Nhưng hắn thật không ngờ người hắn không thích lại luôn chú ý đến hắn. Đây là điều Vương Trạch Vinh không ngờ tới.
Nghe Uông Chính Phong nói như vậy, Vương Trạch Vinh thế mới biết vì sao mình tồn tại vấn đề nam nữ mà không xảy ra chuyện. Trong này có rất nhiều chuyện, hắn đã không còn là một mình mà quan hệ rất nhiều người. Ví dụ đám thiếu gia Bắc Kinh, bọn họ quan hệ tốt với mình, bố bọn họ thì sao. Những người đó cũng hy vọng mình không ngừng tiến tới. Mình đi tới thì mới có lợi cho nhà bọn họ.
Bảo sao vấn đề nam nữ của mình không thành mục tiêu đả kích của mọi người. Đây không phải mình làm quá bí mật mà có người không muốn lộ ra.
- Đã hiểu chưa. Chỉ cần cháu đứng đúng thì một vài vấn đề nhỏ sẽ không là vấn đề. Trong USB bác để lại có liên quan tới bốn người trong ngũ kiệt. Cháu có thể xem một chút. Sao bác đối với cháu như vậy? Quan trọng nhất là cháu có con mang họ Uông. Bác cũng có một hy vọng là cháu lưu cho bác một đứa cháu trai.
Nói đến đây Uông Chính Phong liền nhìn Vương Trạch Vinh đầy ẩn ý.
Thấy vẻ mặt này của Uông Chính Phong giống như đang ngồi trước mặt mình, Vương Trạch Vinh có cảm giác như bị nhìn thấu.
Uông Chính Phong như thấy Vương Trạch Vinh đang sợ hãi nên nói thêm:
- Tất nhiên cháu làm việc rất bí mật. Nếu không phải người có lực lượng lớn như bác thì không thể phát hiện ra việc của cháu. Ôi, nói thật phát hiện ra việc này bác rất giật mình. Bác đã nói rồi, đây không phải vấn đề, cháu đừng quá chú ý. CHỉ cần cháu cứ phát triển như bây giờ là được.
Uông Chính Phong hung dữ nói tiếp mà không chờ Vương Trạch Vinh hiểu hết ý của mình:
- Bác có lỗi duy nhất là với con gái mình. Tiểu Kiều đã quá thiệt thòi. Lâm Khâm nghĩ bác không biết gì sao? Chỉ là chưa đến thời gian mà thôi, đến lúc đó bác xem thằng Lâm Khâm làm như thế nào thoát bố trí của bác.
Nhớ đến chuyện của Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Lâm Khâm và Uông Kiều đúng là có vấn đề lớn. Ngoài những buổi quan trọng ra thì Lâm Khâm căn bản không ở bên Uông Kiều. Theo hắn biết thì Lâm Khâm về Bắc Kinh là đều ra ngoài giống như có người bố trí hoạt động cho y vậy.
Vương Trạch Vinh biết tình hình của Lâm Khâm bây giờ. Người như y thì có rất nhiều người ở Bắc Kinh này muốn lấy lòng. Bố trí hoạt động là quá bình thường.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh không thể đi hỏi, cũng không thể hỏi. Nhìn Uông Chính Phong hung dữ như vậy, Vương Trạch Vinh có chút sợ hãi.
Bây giờ Vương Trạch Vinh mới hiểu được con người Uông Chính Phong. Đúng như Uông Nhật Thần nói, Uông Chính Phong là người không có tình thân, y là người không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Y gả Tiểu Kiều cho Lâm Khâm chính là có ý đồ. Bây giờ trước khi chết có thể đột nhiên có tình thân nên hy vọng bù đắp cho con gái.
Bây giờ Vương Trạch Vinh có chút lo lắng cho Lâm Khâm. Hắn tin Uông Chính Phong dù chết nhưng đã có bố trí để đối phó Lâm Khâm. Vậy Tiểu Kiều sẽ như thế nào?
Phòng đầy tro bụi, Vương Trạch Vinh ngồi ở trong phòng nghe nội dung ghi hình của Uông Chính Phong, hắn rất sợ hãi.
- Sau đây bác nói nội dung khá quan trọng. Dù cháu nghĩ như thế nào về bác, cũng hy vọng cháu có thể nghe một chút. Bác nói rồi, cháu rất có hy vọng. Mặc dù bây giờ nhìn còn yếu nhưng hy vọng của cháu là ở tương lai. Tuổi là ưu thế lớn nhất của cháu. Mấy thứ bác cho cháu thì lúc quan trọng sẽ có tác dụng đối với cháu. Đầu tiên là quân đội ủng hộ, cháu không phải quân nhân nên không biết tầm quan trọng của nó. Bác dù mất, có một số người bị liên quan nhưng cháu nghĩ lực lượng của bác chỉ như vậy sao? Sai rồi, bác làm nhiều năm như vậy mà chỉ có như vậy sao? Những người này đều trung thành với bác. Bây giờ bác giao cho cháu. Đối với bọn họ thì bác đã sớm căn dặn. Cháu yên tâm là bọn họ sẽ nghe lời cháu như bác. Bọn họ có suy nghĩ cho tương lai. Khi cháu cần cũng là lúc bọn họ phát triển. Đến lúc đó cháu sẽ thấy lực lượng của bọn họ.
Quá nguy hiểm. Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy Usb này quá bỏng tay, không ngờ Uông Chính Phong bố trí lại xa như vậy.
- Ha ha, có phải không ngờ đến đúng không? Vì giữ cho những người đó thì bác phải chết. Bác chết thì mọi việc sẽ xong. NHưng vì bác chết nên mọi việc sẽ giải quyết tốt. Không còn mục tiêu, bác không có hứng thú sống nữa. Chết là tốt nhất đối với bác. Cả đời này bác đã hưởng thụ được đủ thứ rồi …
Đây là một ông lão kể lại giấc mộng của mình. Uông Chính Phong một mình nói rất lâu.
Vương Trạch Vinh cũng có chút khó hiểu. Nghe Uông Chính Phong nói, hắn lại rất thích nghe.
Đây đều là cảm nhận về âm mưu, thậm chí còn cả mưu kế cho sự phát triển của hắn.
Nghe Uông Chính Phong nói, lại ngồi trong căn phòng này, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy loạn.
Nghe Uông Chính Phong nói, một bên so sánh với tình hình của mình. Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình so với Uông Chính Phong là quá nông cạn, rất nhiều chuyện đều nghĩ nó là đương nhiên. Uông Chính Phong đúng là không hổ tinh anh quốc gia. Uông Chính Phong thể hiện ra ngoài chỉ là chiếc mặt lạ. Lại nghĩ tới các Lãnh đạo trung ương khác, Vương Trạch Vinh có chút giật mình, những người đó chỉ như bề ngoài sao?
Nghĩ tới mấy ông lão học Thái cực quyền, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Những người này đều quá nhiều kinh nghiệm, bọn họ chẳng lẽ đều muốn học Thái cực quyền của mình sao? Không phải, bọn họ đang bố trí cho con cháu của mình.
Đương nhiên trong này cũng có kết quả do hắn nỗ lực. Nếu hắn không ổn thì những người kia sẽ rời xa.
Uông Chính Phong đổi giọng:
- Nội dung thứ hai bác chuẩn bị cho cháu là mấy mưu kế, trong này có cả nhược điểm của vài đối thủ cạnh tranh trong tương lai của cháu. Bác hy vọng cháu không nên lấy ra khi chưa đến lúc quan trọng nhất. Ha ha, ngũ kiệt gì chứ, cháu đừng tưởng mình là ngũ kiệt là giỏi. Bọn họ quá yếu. Ha ha, ông nội Tiểu Kiều vẫn coi thường mưu kế của bác. Ông ấy rất hiểu bác, thực ra bác cũng hiểu suy nghĩ của ông. Bác và ông là người hai con đường khác nhau. Ông muốn đường đường chính chính phát triển, bác lại muốn dùng mưu kế mà phát triển. Bây giờ xem ra cả hai đều có vấn đề. Ông không thể đi đến cuối, bác thì cháu cũng thấy đó. Bác đã suy nghĩ và thấy cả hai đều thiếu một chút. Nếu hai người hợp lại thì Uông gia có thể đi xa hơn.
Uông Chính Phong ngồi đó ngẩn ra nhh> đang nghĩ gì đấy. Vương Trạch Vinh cũng đang nghĩ đến những lời này nên phòng trở nên im ắng.
- Sai rồi. Bác bây giờ mới phát hiện mình sai. Trung Quốc là nước mạnh, sao có thể không có mưu kế tỏng phát triển. Đầu tiên phải đặt mình ở vị trí chính nghĩa, chỉ có như vậy mới phục chúng, chí có như vậy mới lấy lòng được nhân dân, cũng mới được mọi người ủng hộ, đây là căn bản. Bác đã bỏ qua nội dung quan trọng nhất này. Đương nhiên về cơ bản nếu không có mưu kế thì sao có thể tiến lên. Đôi khi cần dùng mưu kế thì phải dùng.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình học được rất nhiều, đây là một ông lão thất bại đang dạy bài. Có nhiều kiến thức cần hắn suy nghĩ, đây là bạn học quá quan trọng đối với Vương Trạch Vinh.
Uông Chính Phong như nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, cháu tại sao lại được ông nội Tiểu Kiều thích. Quan trọng nhất là từ cháu, ông thấy được mình khi còn trẻ. Đường của cháu rất giống ông, cháu và ông đều là người ngoài cứng rắn, trái tim lại mềm. Vậy là không được, bác cho đến bây giờ chưa thấy cháu cứng rắn với đối thủ của mình, điều này nói rõ cháu chưa bao giờ bị tổn thương trong lòng. Không gặp tổn thương thì là chưa đầy đủ, vì thế bác phải làm kẻ ác. Một xác hai mạng có phải làm cháu rất đau lòng? Đau là tốt rồi. Cháu phải biết dù là người thân nhất cũng có thể đâm sau lưng cháu. Chỉ có đứng ở đỉnh cao quyền lực thì khi nhìn xuống mới thấy đầy đất là xương cốt.
Khi Uông Chính Phong nói việc này ra, Vương Trạch Vinh không biết sao lại không hận y. Nhìn Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện Uông Chính Phong rất kỳ vọng vào mình.
Suy nghĩ của Uông Chính Phong rất cực đoan, có nhiều điều Vương Trạch Vinh không thể chấp nhận nhưng hắn cũng thấy mình có nhiều điều không đủ.
- Trạch Vinh, đời người chỉ có vài chục năm, tình cảm có là gì? Chẳng qua chỉ là mây gió trôi qua mà thôi. Cháu chẳng lẽ không thấy rất nhiều người khi nói yêu đương thì thề sống chết có nhau nhưng sau khi lấy nhau, sinh con và qua một hai chục năm thì tình cảm cũng phai nhạt. Nhìn xa vào. Người sống trên đời phải lưu lại gì đó cho đời mới được, tình cảm sẽ mất sau khi cháu chết, chỉ có sự nghiệp của cháu mới là mãi mãi. Nếu không tiến tới mục tiêu cao nhất thì cháu sẽ hối hận cả đời.
Những lời Uông Chính Phong nói là điều Vương Trạch Vinh chưa bao giờ được dạy cả. Đừng nhìn những thứ này hắn đã đọc nhưng đều tự động lướt qua và không coi vào đâu. Bây giờ lại khác, do một người từng có quyền lớn trong tay, bây giờ chết thì lại không có gì. Hơn nữa trong hoàn cảnh này mà nghe Uông Chính Phong nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như được dạy bảo một lần nữa, hiểu rất nhiều điều.
- Được rồi, cần nói bác đã nói. Đúng, bác cho người giết Lưu Băng Tinh sẽ làm cháu hận bác, không sao mà. Bác chết rồi mà? Trăm năm sau cháu tìm bác đi. Ha ha, cháu là người ân oán rõ ràng, đây là nhược điểm của cháu nên nhất định phải sửa. Chẳng qua đây là điểm đáng yêu của cháu, tin rằng cháu sẽ không giận lây Uông gia. Đối xử tốt với Tiểu Kiều, coi như là bồi thường cháu. Tốt nhất cũng để nó có con với cháu. Ha ha.
Âm thanh đã ngừng, nhìn máy tính mà Vương Trạch Vinh không khỏi kính phục Uông Chính Phong.
Vương Trạch Vinh đứng lên và cúi người với máy tính, trong miệng không biết sao lại nói “bác đi vui vẻ”
Vương Trạch Vinh không xem các file khác, hắn cần trong tay mà thấy Usb này rất nặng. Vương Trạch Vinh tắt máy rồi đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...