Sau khi Vương Trạch Vinh trở về đến nhà, cuối cùng thì cũng được thả lỏng tâm trạng, vào trong phòng cũng không yên, cứ đi đi lại lại, “Bí thư tỉnh ủy”
Vương Trạch Vinh liên tục lẩm bẩm, thật không ngờ bây giờ mình lại có ngày mình lại trở thành Bí thư Tỉnh ủy. Vương Trạch Vinh rất kích động, nghĩ phải tin cho cha mẹ mình biết thành tích này. Trong đáy lòng hắn vẫn có ý nghĩ Quang Tông Diệu Tổ (rạng rỡ với nòi giống, tổ tiên).
Tra số điện thoại của Vương Đại Hải, Vương Trạch Vinh cố gắng đè cơn kích động trong lòng, nói với Vương Đại Hải:
- Ba à, ba còn ở Xuân Thành không?
Vương Đại Hải đang cùng Tiền Thanh Phân nói chuyện với hai mẹ con Diệp Ny Na.
Diệp Ny Na khôi phục rất nhanh, đang chuẩn bị đi ra nước ngoài phẫu thuật chữa trị vết sẹo trên đầu. Thật ra thì vết thẹo ở phía trong tóc, không ảnh hưởng đến mỹ quan. Chỉ có điều Diệp Ny Na là người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, cô càng hi vọng Vương Trạch Vinh xem mình hoàn hảo.
Nhận được Vương Trạch Vinh điện thoại, Vương Đại Hải lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, bây giờ con có khỏe không?
Biết được Vương Trạch Vinh gọi điện tới, tất cả mọi người đều lắng nghe Vương Đại Hải nói chuyện điện thoại. Diệp Ny Na mở to cả mắt nhìn Vương Đại Hải. Tuy rằng cô không trò chuyện cùng Vương Trạch Vinh nhưng trong lòng cô luôn theo dõi tin tức của Vương Trạch Vinh. Tiền Thanh Phân vội vã nói:
- Hỏi Trạch Vinh một chút xem bây giờ ở Bắc Kinh như thế nào, có khỏe không?
Vương Trạch Vinh nghe thấy cha mình đang cố gắng lớn tiếng, nói:
- Con khỏe cả, mấy hôm nữa con cũng tới Xuân Thanh công tác.
- Con nói cái gì? ở Bắc Kinh có gì không tốt à, sao lại chạy về đây công tác? Có phải con đã phạm vào sai lầm gì không?
Vừa nghe được Vương Đại Hải nói như vậy, Tiền Thanh Phân liền khua tay chộp lấy điện thoại, lớn tiếng hỏi:
- Trạch Vinh, chúng ta không phải chỉ lo ăn lo mặc, con không thể phạm sai lầm.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ cha mẹ lại nghĩ mình phạm vào sai lầm, cười nói?
- Ba mẹ nghĩ gì vậy, là tổ chức sắp xếp con đến Nam Điền công tác, phải đến đấy đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy.
Tuy rằng Vương Trạch Vinh nói bình tĩnh nhưng lộ ra ngoài vẻ tự hào rằng: Cha mẹ a, cha mẹ có nghe chưa, con làm Bí thư Tỉnh ủy đấy.
Tiền Thanh Phân không biết Bí thư tỉnh ủy là ai nhưng thấy người ta hay đưa tin về Bí thư Tỉnh ủy. “ Bí thư Tỉnh ủy” ánh mắt Vương Đại Hải mở to ra, lão cảm thấy một sự ngạc nhiên vui mừng. Trong mắt Vương Đại Hải, bộ trưởng bộ Thương mại còn không làm cho người ta kích động bằng một Bí thư tỉnh ủy.
Giành lại di động, Vương Đại Hải lớn tiếng hỏi:
- Trạch Vinh, con nói là con làm Bí thư Tỉnh ủy?
Sau khi biết được Trạch Vinh khẳng định lại, tinh thần của Vương Đại Hải có chút kích động thái quá, run run khoát tay nói:
- Tốt, tốt.
Lão thực sự không biết nói gì nữa.
Từ khi con trai mình bắt đầu phát triển, nhìn thấy con từng bước phát triển dần lên, lão không ngờ con trai mình trong một thời gian ngắn như vậy đã có thể tiến lên ngồi vào được vị trí cao như vậy.
Vương Trạch Vinh thấy một lúc lâu Vương Đại Hải không nói gì, vội lớn tiếng hỏi:
- Ba, ba.. xảy ra chuyện gì vậy ba?
Vương Đại Hải đã hơn bảy mươi tuổi. Vương Trạch Vinh liền thấy hối hận, chỉ vì một chút đắc ý mà quên đi tất cả. Bởi vì nếu không may ba mình có chuyện gì sơ suất thì chết mất.
Lúc này tâm trạng của hai mẹ con Diệp gia rất phức tạp, theo như lời của Vương Trạch Vinh nói thì đúng là Vương Trạch Vinh lại thăng quan.
Các cô ấy cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, chỉ có điều nghe được trong lời nói của Vương Trạch Vinh thì Vương Trạch Vinh lại lên chức. Mẹ của Diệp Ny Na nhỏ giọng hỏi?
- Trạch Vinh lại lên làm Bí thưu Tỉnh ủy à?
Tiền Thanh Phân rất tự hào nói:
- Vương Trạch Vinh vừa điện thoại tới nói là sắp đến Nam Mạc làm Bí thư Tỉnh ủy.
Lúc này Vương Đại Hải cũng đã bình tĩnh, nói lớn vào điện thoại:
- Trạch Vinh, đây là chuyện vui lớn của Vương gia, cha sẽ cùng mẹ con quay về Khai Hà để đi tế tổ, thực sự là tổ tông đã phù hộ.
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy vầy, liền cười khổ, cứ mỗi lần lên chức thì hai vợ chồng Vương Đại Hải đều về Khai Hà tế lễ một lần, giờ đã thành một truyền thống.
Biết mình có ngăn cũng không được, Vương Trạch Vinh cũng không bàn thêm gì nữa, bèn nói với Vương Đại Hải:
- Hai người tuổi cũng đã nhiều rồi, cứ ở lại Xuân Thành đã đi, con sẽ cho người đến chuẩn bị phòng ở.
Tiền Thanh Phân lại giành lấy di động nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, lần này chúng ta tính đem theo cả Tiểu Diệp cùng đi tế tổ, con thấy thế nào?
Khi lời này nói ra, thấy Diệp Ny Na lập tức đỏ mặt.
Tuy nhiên, Diệp Ny Na cũng không chỉ đỏ mặt mà trong lòng còn cảm thấy không yên, nhìn về phía di động trên tay Tiền Thanh Phân. Cô cũng không biết tình cảm của mình ra sao nữa, cô rất lo lắng Vương Trạch Vinh từ chối.
Lời nói của Tiền Thanh Phân làm Vương Trạch Vinh đau đầu. Tuy nhiên, hắn nói:
- Mẹ, cũng cần khiêm tốn một chút, đừng gây chú ý như trước kia, tốt nhất là lặng lẽ đi tế tổ thôi, sau đó thì nên rời khỏi đó.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Con yên tâm, chúng ta biết tình hình khác biệt của con bây giờ, quyết sẽ không ồn ào.
Lời này thốt ra Vương Trạch Vinh mới yên tâm. Sau khi hàn huyên một lúc, Tiền Thanh Phân nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Diệp cũng ở đây, con nói chuyện với nó mấy câu nhé..
Nói xong liền trao điện thoại cho Diệp Ny Na.
Từ sau khi xảy ra chuyện với Diệp Ny Na, Tiền Thanh Phân và Vương Đại Hải cũng không biết phải xử lí như thế nào, đều mặc kệ, trong lòng đã công nhận Diệp Ny Na, xem Diệp Ny Na là con dâu của mình. Nhìn thấy thái độ của Diệp Ny Na, Tiền Thanh Phân là người từng trải biết rõ ý tứ của Diệp Ny Na. Sau khi đưa di động cho Diệp Ny Na, bà liền kéo Vương Đại Hải đi ra ngoài, mẹ của Diệp Ny Na cũng mỉm cười rồi đi ra theo. Cầm điện thoại trên tay, Diệp Ny Na cảm thấy lung túng chân tay, đặt di động bên tai rồi nhưng nhất thời chưa biết phải nói gì.
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy bất ngờ, từ khi xảy ra chuyện hai người cũng ít nói chuyện với nhau. Lại nói chuyện trong trường hợp này cũng khó nói.
- Tiểu Diệp, em khỏe không?
Rất nhanh Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hỏi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi thăm quan tâm, trong lòng Diệp Ny Na vô cùng kích động, nhỏ giọng nói:
- Em khỏe, chỉ có trên đầu còn vết thẹo nhỏ, em đang định ra nước ngoài tiến hành chữa trị.
Tiếng nói nhẹ nhàng của Diệp Ny Na đã làm cho người ta ngất ngây say đắm, trong lòng Vương Trạch Vinh tình cảm dâng trào, từ trong tiếng nói của Diệp Ny Na có thể biết được Diệp Ny Na đã khôi phục hẳn.
- Nếu không có gì ảnh hưởng thì chữa trị hay không cũng được, quan trọng là đừng để nó ảnh hưởng tới vết thương cũ của em.
- Em sẽ cho anh thấy một hình ảnh hoàn hảo.
Diệp Ny Na lại nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh thở dài một hơi, nghĩ đến trước đây mình đã có tình cảm với cô nên nói:
- Bất kể hình dạng của em có như thế nào, tình cảm của anh cũng không thay đổi.
Lời này có chút khó nói, nhưng cũng là lời nói tự đáy lòng của Vương Trạch Vinh. Từ khi Diệp Ny Na xảy ra chuyện, Lưu Băng Tinh lại chết, Vương Trạch Vinh thấy không có gì phải né tránh tình cảm như trước kia, hắn thừa biết Diệp Ny Na là người phụ nữ bất kể như thế nào cũng không thể xa người mình yêu.
Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình hiện tại thân thế mình đã có những biến đổi lớn. Nếu là trước kia thì chuyện không có gì phải lo lắng.
Hai người nói chuyện ở bên trong, bên ngoài Vương Đại Hải có chút quá khích, không đứng yên tại chỗ mà đi tới đi lui, tâm trạng hưng phấn hiện đầy trên mặt.
“ Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy”
“Vương gia tôi có một Bí thư Tỉnh ủy.”
“Tôi coi như là có thể đi gặp tổ tông.”
Vương Đại Hải tự nhủ.
- Ông à, ông không sao chứ? Nhìn ông vui mừng quá.
Tiền Thanh Phân có chút lo lắng nhìn Vương Đại Hải, bà lo lắng Vương Đại Hải vui qua mà sinh chuyện.
- Lần này tôi phải tế tổ đàng hoàng hơn một chút.
Vương Đại Hải nói xong liền nói tiếp với Tiền Thanh Phân:
- Bà tính xem có thể mời mấy người thân thích đến không, đây là việc vui lớn của Vương gia.
Tiền Thanh Phân vừa nghe nói đã vội vàng nói với Vương Đại Hải:
- Con nó nói việc này quyết không được ồn ào, việc lần trước đã làm nó gặp rắc rối, ông còn muốn như thế?
Tiền Thanh Phân vừa nói xong, tâm trạng kích động của Vương Đại Hải mới bớt đi một ít, đứng suy nghĩ một hồi lâu mới giậm chân nói:
- Đáng tiếc!
Sau đó lão bèn ngồi xuống nói:
- Bà biết không, mấy thế hệ Vương gia chúng ta, làm quan lớn nhất cũng chỉ mới đến Trưởng phòng. Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai được lên làm Bí thư Tỉnh ủy, bà có biết chức Bí thư Tỉnh ủy to như thế nào không? Đó là một chức quan lớn đấy. Ngày xưa chính là một Hoàng đế địa phương đó. Con trai mình không ngờ vậy mà làm quan lớn. Đây chính là do Vương gia tôi đã lo phần mộ cho tổ tiên chu đáo.
Tiền Thanh Phân cười đến híp cả mắt gật đầu nói:
- Là quan lớn, là quan lớn.
Lúc này mẹ của Diệp Ny Na ở một bên cười nói:
- Trạch Vinh thật sự là rất tốt, mới hơn bốn mươi tuổi đã thành Bí Thư tỉnh ủy.
Khi nói lời này, nhìn thoáng qua trong buồng, nghĩ đến con gái cũng đã ba mươi tuổi, cô thấy chạnh lòng.
Tiền Thanh Phân rất nhạy cảm, thấy được biểu hiện của cô nói:
- Bọn nhỏ đã có ý, chúng ta không có gì phải lo, rồi sẽ có phúc của con cháu, chỉ là đang chờ Tiểu Diệp thôi.
Lúc này Vương Đại Hải cũng chạy lại, vung mạnh tay lên nói:
- Đứa con trai này rất có lỗi với Tiểu Diệp, tôi sẽ trừng trị nó.
Nhìn thái độ của Vương Đại Hải rất buồn cười, nghĩ đến quan lớn ngày xưa năm thê bảy thiếp, không hiểu như thế nào mà nghĩ con trai mình cũng đã thành hoàng đế địa phương, tự nhiên cũng thấy nó cũng có thể làm như vậy. Đối với Diệp Ny Na, ý tưởng này sớm đã không có gì phải từ chối.
Vương Trạch Vinh nào đâu có biết tình hình như thế, nói xong điện thoại, tâm trạng hắn cuối cùng cũng đã lắng xuống, lại quay về cảm giác bình yên.
Lắc đầu, Vương Trạch Vinh tự chế giễu mình. Mình làm sao vậy? vì sao mình lại giống như trẻ con, tự lấy thành tích báo cha mẹ? Thật không ngờ! lại nghĩ đến giọng nói ngọt ngào của Diệp Ny Na, không biết vì sao trong lòng lại dậy sóng.
Sau khi luyện Thái Cực Quyền xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy sinh lực dồi dào, lâu rồi không điều hòa âm dương nên đã đến mức khó chịu. Nhìn thấy phòng không, suy nghĩ một lúc cuối cùng đi vào nhà tắm, lần này chỉ có cách một mình vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...