Sau khi Bộ Thương mại xảy ra chuyện, người Bắc Kinh bắt đầu bàn luận vì việc có thể xảy ra, có không ít người hô hào ủng hộ Vương Trạch Vinh lên chức. Ai cũng biết lần này Vương Trạch Vinh lại lập công lớn, công lao này tuy không rõ ràng nhưng so sánh với việc xây dựng Thường Hồng, chống hủ bại ở Bắc Dương thì việc này có quan hệ đến lợi ích quốc gia, có công lao như vậy thì Vương Trạch Vinh không lên chức là không thể.
Thủ tướng cũng gọi Vương Trạch Vinh đến nói chuyện hai lần, hỏi tình hình Bộ Thương mại. Vương Trạch Vinh liền nhân cơ hội nói về mấy nhân vật quan trọng đối với Thủ tướng.
Điều chỉnh cán bộ Bộ Thương mại cũng không phải việc đơn giản, thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng đã có kết quả. Trong điện thoại Hạng Nam không kìm được vui vẻ mà nói:
- Chuẩn bị lên chức.
Mặc dù ông chỉ nói một câu nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra sự vui mừng của ông.
Nghĩ cũng đúng, Vương Trạch Vinh mặc dù được đãi ngộ cấp Bộ trưởng nhưng chưa phải là Bộ trưởng. Bây giờ có thể lên làm Bộ trưởng thì quyền lực các Phó bộ trưởng đâu thể so sánh, không gian phát triển lại mở thêm nữa. Đối với Hạng gia mà nói, Vương Trạch Vinh lên chức thì sẽ tăng thêm lực lượng.
Trong thời gian này Vương Trạch Vinh hoạt động rất mạnh, phân biệt tiến hành đề cử những nhân vật quan trọng, nững người có cống hiến trong công việc với cấp trên.
Khi Vương Trạch Vinh đi vào Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, hắn đã không còn sự sợ hãi như lúc đầu nữa.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính cười nói:
- Chúng ta lại gặp mặt.
Vương Triêu Chính đang thầm than mình đúng là có nhiều cơ hội nói chuyện với Vương Trạch Vinh. Tính ra thì Vương Trạch Vinh đến Bộ Thương mại chưa đầy hai năm mà đã từ Phó bộ trưởng thường trực thành Bộ trưởng. Nhìn tài liệu thì thấy chưa tròn 38 tuổi.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, theo chỉ định của Trung ương, tôi nói chuyện với đồng chí.
Vương Triêu Chính nói. Vương Trạch Vinh mặc dù biết kết quả nhưng vẫn ngồi ngay ngắn đầy cung kính.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Vương Triêu Chính rất hài lòng. Vương Trạch Vinh này dù còn trẻ nhưng lại không hề non nớt.
- Do Bộ Thương mại xảy ra vấn đề rất lớn, thông qua Trung ương nghiên cứu quyết định điều chỉnh bộ máy Bộ Thương mại. Đồng chí Lô Kiến Thành điều khỏi Bộ Thương mại, có phân công khác. Do đồng chí tiếp nhận chức Bộ trưởng Bộ Thương mại.
Lúc này Vương Trạch Vinh không hề biểu hiện gì, hắn rất bình tĩnh.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Vương Triêu Chính thầm gật đầu. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã trưởng thành hơn nhiều.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Bộ Thương mại xảy ra chuyện lớn như vậy, các đồng chí có rất nhiều việc phải làm. Trung ương đưa đồng chí lên vị trí Bộ trưởng Bộ Thương mại là rất hy vọng vào đồng chí.
- Trưởng ban Vương, đầu tiên tôi cảm ơn Trung ương đã tin tưởng. Tôi nghiêm túc chấp hành quyết định của Trung ương. Nếu Trung ương điều tôi làm Bộ trưởng Bộ Thương mại, tôi sẽ làm tốt công tác, không phụ sự tín nhiệm của tổ chức đối với tôi.
Vương Triêu Chính nghe nhiều lời như thế này, y nói với Vương Trạch Vinh:
- Rất tốt, đồng chí có quyết tâm này, tổ chức tin tưởng đồng chí sẽ làm tốt công tác ở Bộ Thương mại. Đồng chí Bộ Thương mại đã đảm nhiệm chức vụ Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại một thời gian nên cũng hiểu về công tác thương mại. Không biết đồng chí có yêu cầu gì đối với tổ chức?
Vương Trạch Vinh biết vào lúc này Trung ương hiểu khó khăn trong công tác của mình. Trung ương hỏi như vậy là cho phép mình có thể đưa một số người nhất định lên vị trí.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Vương Triêu Chính, hắn không đưa ra yêu cầu gì. Hắn tự nhận mình vẫn có thể khống chế Bộ Thương mại.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xin hỏi Trưởng ban, Bộ Thương mại có điều chỉnh như thế nào?
Vương Triêu Chính nghiêm túc nói:
- Việc này đồng chí không hỏi thì tôi cũng sẽ nói với đồng chí. Do tính đặc thù của công tác thương mại, làn này Trung ương điều chỉnh Bộ Thương mại đã tiến hành trên nguyên tắc đề bạt. Do đồng chí Quế Bình là Phó bộ trưởng thường trực, đề bạt đồng chí Chu Thành Ý, đồng chí Hạ Lâm làm Phó bộ trưởng. Đồng chí Thôi Hiệu Cương làm trợ lý bộ trưởng.
Vương Trạch Vinh thầm vui vẻ, xem ra mình hoạt động đã có hiệu quả, đây là kết quả tốt nhất.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hôm nay tôi nói chuyện trước với đồng chí. Sáng mai tôi sẽ tới Bộ Thương mại tuyên bố quyết định của Trung ương.
Vương Triêu Chính đến Bộ Thương mại tuyên bố quyết định của Trung ương, điều này nói rõ Trung ương rất chú trọng việc này. Vương Trạch Vinh đi ra khỏi văn phòng Vương Triêu Chính thì có không ít người chúc mừng.
Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ đắc ý, nói vài câu cảm ơn mọi người rồi vội vàng về Bộ Thương mại. Mọi người ở Bộ Thương mại đều biết hôm nay rất quan trọng, đầu tiên là Vương Trạch Vinh rời khỏi bộ, sau đó vài người lục tục chạy tới Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Bọn họ đã hiểu tình hình, Bộ Thương mại sẽ thay đổi. Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh cùng Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính đến Bộ Thương mại.
Nhìn lãnh đạo ngồi trên đài, người bên dưới có cảm giác khác nhau. Vương Trạch Vinh thì không nói, mấy người kia đều đi theo Vương Trạch Vinh. Sau khi điều chỉnh, Bộ Thương mại đã là thiên hạ của Vương Trạch Vinh.
Nhìn Hạ Lâm ngồi bên trên, mọi người đều than thở. lần này hoàn toàn do y tìm ra vấn đề của Bộ Thương mại, coi như đề bạt đặc biệt. Mọi người cũng không biết nên nói Hạ Lâm này như thế nào, nếu nói y may mắn thì không bằng nói y theo đúng người. Nếu không có Vương Trạch Vinh hoạt động thì dù y có công lao lớn đến đâu cũng không dễ lên chức Phó bộ trưởng.
Vương Trạch Vinh ngồi đó cũng đang thầm suy nghĩ. Lần này Lô Kiến Thành bị ép điều đi, Thủ tướng đã đưa Quế Bình lên làm Phó bộ trưởng thường trực, đây có phải là bù đắp không?
Vương Triêu Chính rất nhanh tuyên bố xong quyết định của Trung ương. Sau khi Vương Triêu Chính rời đi, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên chủ trì hội nghị bộ máy Bộ Thương mại.
Ngồi trong phòng hội nghị nhìn các lãnh đạo, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã hoàn toàn khống chế Bộ Thương mại.
Nhìn tình hình trong phòng hội nghị, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên cảm nhận sự quan tâm của Trung ương đối với mình. Chẳng lẽ Trung ương không biết tình hình nhân viên trong Bộ Thương mại sao? Đương nhiên không phải, nếu đã biết mà còn đưa nhiều người của mình lên vị trí quan trọng, điều này nói rõ Trung ương hy vọng mình đạt hiệu quả ở Bộ Thương mại. Nếu ở điều kiện này mà mình không làm tốt, vậy mình không có năng lực.
- Các đồng chí, Bộ Thương mại xảy ra chuyện như vậy làm mọi người đều mất mặt. Trung ương đã điều chỉnh bộ máy Bộ Thương mại, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề. Trung ương đưa tôi lên vị trí Bộ trưởng, tôi thấy trọng trách của mình rất lớn. Tin mọi người cũng như vậy, tôi hy vọng sau đây được mọi người ủng hộ, làm tốt công tác của mình, không phụ sự tin tưởng của Trung ương đối với chúng ta.
Mọi người trong hội nghị đều tỏ thái độ. Vương Trạch Vinh cũng đưa bản phân công sớm chuẩn bị ra thảo luận, thực ra không thay đổi mấy. Chủ yếu đưa các cơ quan hắn phụ trách chia cho các Phó bộ trưởng. Hắn chỉ phụ trách văn phòng và Vụ Tổ chức mà thôi.
Trong việc quản lý Bộ Thương mại, Vương Trạch Vinh dùng cách của Khương Trường Chính, chỉ cần nắm giữ phương hướng là được. Phải tin vào các lãnh đạo bên dưới có thể làm tốt công việc.
Sau vài ngày bận rộn, Vương Trạch Vinh mới thở phào nhẹ nhõm. Trong nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Không biết sao mà lên Bộ trưởng cháu lại không hề kích động, cháu đúng là khó hiểu. Trước đây mỗi lần lên chức cháu rất kích động, lần này chỉ thấy áp lực.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Điều này nói rõ cháu đã hiểu về quan chức. Thực ra quan là gì, chính là người phục vụ nhân dân. Chúng ta có rất nhiều quan chức nghĩ mình cao hơn người, cho rằng trong tay có quyền muốn làm gì thì làm. Cháu có suy nghĩ như vậy là nói rõ cháu thấy được trách nhiệm của quan viên. Quan viên trong lòng có trách nhiệm mới đủ tư cách.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, mình sao có thể coi là quan chức đủ tư cách. Vấn đề lớn nhất của hắn là nam nữ.
- Trạch Vinh, một lãnh đạo cao cấp đủ tư cách quan trọng nhất là dùng người. Ở việc này cháu phải chú ý nhiều. Ông sau khi lui mới có thời gian suy nghĩ nhiều. Ông thấy người thường xuyên đi quanh cháu là không thể dựa vào. Khi cháu có quyền thì bọn họ còn đối với cháu tốt hơn bố mẹ mình. Nhưng nếu cháu mất quyền thì bọn họ sẽ là người đầu tiên rời đi, thậm chí còn đạp cháu ngã xuống.
Đây là lần đầu Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghe xong mà không ngừng gật đầu. Uông Nhật Thần nói rất đúng.
Được Uông Nhật Thần chỉ điểm, Vương Trạch Vinh thấy mình đúng là phải dành nhiều tâm trí ở việc này. Vị trí khác thì mỗi hành động, lời nói của mình là rất quan trọng, cách dùng người là quan trọng nhất. Dùng sai thì còn nghiêm trọng hơn vấn đề ở Bộ Thương mại lần này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...