Sau khi ăn cơm xong, mọi người rời khỏi Vệ gia.
Ngồi trong xe, Vệ Thục Phương nói:
- Trạch Vinh, chuyện này chưa bàn với con mà đã nói với ông ngoại, con không có ý kiến gì chứ?
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ dù sao cũng nói rồi, hơn nữa là người một nhà thì mình có thể làm gì. Vì thế hắn cười nói:
- Ông ngoại rất tốt.
Vương Trạch Vinh về Uông gia và nói chuyện hôm nay với Uông Nhật Thần, Uông Nhật Thần nói một câu:
- Lão này đúng là rất trung thành.
Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:
- Bảo sao con cái Vệ gia lại phát đạt như vậy. Cháu đi theo lão đến gặp Lão bí thư cũng tốt.
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần và Vệ Hồng Lâm có mâu thuẫn nên không nói nhiều ở việc này.
Vương Trạch Vinh nhớ đến lúc trước Lão bí thư rất quan tâm mình, hắn sớm muốn đến gặp Lão bí thư nhưng sợ thân phận không phù hợp.
Mọi người nói chuyện một lúc Vệ Thục Phương liền về nhà gặp chồng.
Nhìn Vệ Thục Phương vui vẻ như vậy, Uông Nhật Thần nhíu mày rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Cả đời không biết muốn làm gì, tranh đoạt có tác dụng gì chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Mỗi người chỉ cần khi về già đều nhớ đến những chuyện trước đây, chỉ cần không phụ với đời là được.
- Nói thì dễ, ai dám nói mình không phụ một đời.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói.
Uông Nhật Thần hỏi Uông Phỉ:
- Tiểu Phỉ, rảnh rỗi thì về Vệ gia một chút, lão Vệ cũng không sống được mấy năm nữa đâu.
Thấy tâm trạng Uông Nhật Thần không quá vui, Vương Trạch Vinh nói:
- Ông, mọi việc đều phải nhìn về phía trước, nghĩ về quá khứ thì có tác dụng gì?
- Hai đứa nói chuyện, ông đi nghỉ đây.
Uông Nhật Thần đứng dậy đi về phòng.
Nhìn theo Uông Nhật Thần, Uông Phỉ có chút lo lắng hỏi Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, ông không sao chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ông đây là nghĩ đến một việc. Chắc không lâu nữa ông nội và ông ngoại sẽ làm hòa.
- Thật sao?
Uông Phỉ rất hưng phấn.
- Thật gì thế?
Uông Kiều lúc này từ ngoài đi vào.
- Chị, sao chị lại tới đây?
Uông Phỉ nhảy dựng lên ôm lấy Uông Kiều.
- Sao, không phá vỡ giây phút âu yếm của hai người chứ?
Uông Kiều cười cười nhìn Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Kiều đến à, có phải muốn gọi Tiểu Phỉ đi dạo.
Vương Trạch Vinh thầm than Uông Kiều đúng là rất đẹp.
- Trạch Vinh, em và chị ra phố. Anh đến chỗ chị Hàm Yên.
Uông Phỉ cười nói với Vương Trạch Vinh.
- Đi cẩn thận đó.
Nhìn hai cô trang điểm rồi rời đi, Vương Trạch Vinh đành phải đứng dậy đi ra ngoài.
Đối với việc đến nhà Lão bí thư, Vương Trạch Vinh rất chú ý. Hôm sau hắn đến nhà Vệ Hồng Lâm.
Thấy Vệ Hồng Lâm ăn mặc rất chỉnh tề, Vương Trạch Vinh biết ông lão này khác Uông Nhật Thần. Uông Nhật Thần về hưu thì rất tùy tiện nưng Vệ Hồng Lâm lại chú ý ăn mặc.
Xe rất nhanh đến chỗ ở của Lão bí thư. Nơi này đề phòng rất nghiêm ngặt. Có thể do trước khi tới Vệ Hồng Lâm đã gọi nên Lão bí thư cười cười ra đón. Hai ông lão rất thân thiết bắt tay chào nhau.
Lão bí thư thấy Vương Trạch Vinh đi theo Vệ Hồng Lâm liền cười nói:
- Đồng chí Tiểu Vương, chúng ta lại gặp mặt.
Lão bí thư chủ động đưa tay về phía Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh vội vàng dùng hai tay bắt tay Lão bí thư:
- Thủ trưởng.
Đợi nhân viên phục vụ mang nước lên, Lão bí thư nói:
- Lão Vệ, sức khỏe tốt chứ?
- Tổng bí thư, tôi vẫn khỏe. Ngài phải giữ gìn.
- Ôi, không được rồi, người già nên gân cốt không được. Tôi vốn định đi các nơi nhưng mà không được.
- Tổng bí thư, hôm nay chủ yếu đưa Trạch Vinh đến.
Nói chuyện một lúc, Vệ Hồng Lâm nói.
Lão bí thư nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tôi vẫn chú ý đến đồng chí Tiểu Vương. Công tác ở Thường Hồng rất tốt, nhất là công tác chống hủ bại ở Bắc Dương làm rất được.
Vệ Hồng Lâm nhìn Lão bí thư rồi nói:
- Tổng bí thư, không giấu ngài, Trạch Vinh có quan hệ với cháu ngoại tôi.
Vương Trạch Vinh nghe vậy mà đổ mồ hôi. Hắn không ngờ Vệ Hồng Lâm lại nói với Lão bí thư.
Lão bí thư có chút ngạc nhiên mà nhìn Vương Trạch Vinh, rồi nhìn Vệ Hồng Lâm.
Lão bí thư biết Vệ Hồng Lâm nói như vậy là vẫn coi trọng mình.
- Là như thế nào?
Lão bí thư nói.
Vương Trạch Vinh không thể từ mặt Lão bí thư mà biết ngài đang nghĩ gì. Lúc này Vệ Hồng Lâm nói:
- Là như thế nào, con gái Thục Phương – Tiểu Phỉ được Trạch Vinh cứu, hai đứa thường xuyên qua lại nên có tình cảm.
- Ồ.
Lão bí thư gật đầu nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Hạng Nam có ý gì không?
- Biết ạ.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Hắn bây giờ rất hối hận, sớm biết như vậy thì không nên theo Vệ Hồng Lâm tới đây. Hắn nói xong liền rất lo lắng nhìn Lão bí thư. Bây giờ Vương Trạch Vinh mới hiểu sao Uông Nhật Thần nói Vệ Hồng Lâm rất trung thành.
Lão bí thư gật đầu nói:
- Đồng chí Trạch Vinh, rảnh rỗi thì đến nhà chơi. Nghe nói Thái cực quyền của đồng chí tập rất tốt, tôi cũng muốn học.
Vương Trạch Vinh thấy Lão bí thư không hỏi về việc của mình và Uông Phỉ thì mới yên tâm.
- Tổng bí thư, tôi luôn nghe theo lời gọi của ngài.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói.
- Đừng gọi là Tổng bí thư gì nữa, gọi là ông đi.
Lão bí thư quay sang nói với Vệ Hồng Lâm:
- Đồng chí Trạch Vinh rất tốt, đáng để bồi dưỡng.
Vệ Hồng Lâm lúc này cũng cười nói:
- Tổng bí thư, có việc gì ngài cứ dạy bảo Trạch Vinh, chỗ làm làm không tốt cũng cần nhắc nhở.
Lão bí thư nói:
- Anh đã về hưu còn không đỏi tính. Thanh niên mà, phải mạnh dạn cho họ đi làm. Mấy ông lão chúng ta đứng sau giúp một chút là được.
- Tổng bí thư nói đúng.
Vệ Hồng Lâm cười nói.
Vương Trạch Vinh không biết mình ở nhà Lão bí thư là như thế nào, rất nhiều chuyện cũng không rõ. Sau khi ra khỏi nhà Lão bí thư, Vương Trạch Vinh thấy áo trong của mình ướt đẫm.
Về Vệ gia, Vệ Hồng Lâm gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng rồi nghiêm túc nói:
- Hôm nay cậu có phải không vui vì tôi nói chuyện của cậu với Tiểu Phỉ ra?
Vương Trạch Vinh nói:
- Ông không phải đã nói chỉ có ông biết là được, người Vệ gia cũng không cần nói sao?
Vệ Hồng Lâm hừ một tiếng:
- Cậu quá ngây thơ. Cậu coi thừng năng lực của người Bắc Kinh rồi.
Ông nói tiếp:
- Chuyện của cậu nếu là trước đây thì không ai thèm quản. Nếu cậu không thể phát triển thì cũng không ai quan tâm, không thèm điều tra. Nhưng cậu mới hơn 30, đường còn dài. Mỗi khi cậu muốn lên chức thì mới biết trong đó rất nguy hiểm. Cậu nghĩ ít người chú ý tới mình sao?
Vệ Hồng Lâm uống hớp trà rồi nói tiếp:
- Đừng nghĩ mọi người mù. Chỉ cần có người điều tra là ra ngay. Chỉ là sau lưng cậu là Hạng Nam và lão Uông mà thôi. Hôm nay tôi đến nói với Tổng bí thư cũng là vì tốt cho cậu. Nguyên nhân thì cậu tự nghĩ. Từ hôm nay cậu coi như là người của Lão bí thư, có Lão bí thư, ngoài Bí thư Lâm thì không ai có thể làm gì cậu.
Vương Trạch Vinh nghe Vệ Hồng Lâm nói mà khá khó hiểu. Hắn nhăn nhó mặt mày mà suy nghĩ.
- Bắt đầu từ bây giờ cậu cứ yên tâm công tác, bên kia không cần dựa vào.
Vệ Hồng Lâm nói xong liền im miệng.
Ra khỏi nhà Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh biết mình đúng là quá ngây thơ.
Vương Trạch Vinh lái xe mà càng lúc càng thấy chuyện rất phức tạp.
Hắn thở dài một tiếng, việc này giao cho mấy ông lão đi làm là được. Mình cứ làm theo yêu cầu của Vệ Hồng Lâm, làm tốt công tác và không xen vào việc ở Bắc Kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...