Đám người lần lượt nắm tay chia buồn với thân nhân của Phó Kiến Quân, Vương Trạch Vinh quay lại nói với Lý Vô Úy và Giang Anh Hà:
- Mọi người hãy nhanh chóng tập hợp tất cả những hành động gương mẫu của đồng chí Phó Kiến Quân, một Đảng viên ưu tú như đồng chí Phó Kiến Quân cần phải tuyên truyền mạnh mẽ.
Giang Anh Hà gật đầu nói:
- Bí thư Vương yên tâm, văn phòng Đảng chính chúng tôi nhất định sẽ xử lý việc này trong thời gian nhanh nhất.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Vô Úy:
- Đồng chí Phó Kiến Quân là một tấm gương về Đảng viên, là một tổ chức Đảng, các anh không thể đi theo bước chân của quần chúng. Các anh cần phải là những người tổ chức hoạt động truy điệu này, đưa công việc này trở thành một nhiệm vụ chính trị phải làm.
Lý Vô Úy nghiêm túc nói:
- Có chỉ thị của bí thư Vương, chúng tôi cũng an tâm, nhất định chúng tôi sẽ làm tốt hoạt động truy điệu này.
- Bây giờ tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo huyện.
Vương Trạch Vinh vừa nói vừa móc điện thoại di động ra.
- Bí thư Cố, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Lẳng lặng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo xong, trong lòng Cố Hồng Quân vừa vui mừng lẫn sợ hãi, lòng thầm cảm thán, việc này thật sự không khác nào đưa thêm than để sưởi ấm trong ngày đông tuyết rơi!
Đúng vào lúc quan trọng khi lãnh đạo tỉnh ủy đến, xuất hiện một Đảng viên ưu tú như Phó Kiến Quân, điều này nói lên cái gì? Nói rằng Đảng viên ở huyện Khai Hà đều là Đảng viên ưu tú, tổ chức Đảng của huyện Khai Hà là một tổ chức rất có sức chiến đấu!
- Chuyện là thật sao?
Cố Hồng Quân trầm giọng hỏi.
Ở đầu dây bên kia Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Bí thư Cố yên tâm, hiện giờ tôi đang ở thôn Sa Thổ, tài liệu và nhật ký của đồng chí Phó Kiến Quân tôi cũng đã xem qua, việc này là thật.
- Tốt lắm, xã Hoàn Thành xuất hiện một Đảng viên ưu tú như Phó Kiến Quân, điều này đủ nói rõ thành tích của xã Hoàn Thành trong việc xây dựng Đảng. Chuyện này không chỉ là chuyện của xã Hoàn Thành mà nó còn là một chuyện lớn của huyện Khai Hà, các ban ngành liên quan của huyện sẽ lập tức tới thôn Sa Thổ. Tôi cũng sẽ đến thôn Sa Thổ ngay.
Cố Hồng Quân quyết định làm một bài báo tốt.
Cúp điện thoại, sau khi hút một điếu thuốc lá Cố Hồng Quân suy nghĩ sâu xa một lần nữa rồi cầm lấy điện thoại.
- Bí thư Lý, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Cố Hồng Quân liền đem những chuyện liên quan đến Phó Kiến Quân báo cáo với bí thư thị ủy Lý Gia Hòa.
- Tốt lắm, đây là một tấm gương rất tốt, phải khai thác trọn vẹn, anh cũng phải nhanh chóng trình lên tài liệu kể lại chi tiết mọi chuyện, các sổ sách, hình ảnh, camera, tất cả đều phải làm, làm sao để có sức thuyết phục nhất.
Lý Gia Hòa nghiêm túc nói.
- Xin bí thư Lý yên tâm, tôi sẽ tới thôn Sa Thổ ngay bây giờ.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Cố Hồng Quân lập tức gọi tới số của trưởng ban Tuyên giáo huyện Chu Lâm.
Vì thể hiện sự kính phục Phó Kiến Quân, Vương Trạch Vinh quyết định tiến hành thu thập các câu chuyện về Phó Kiến Quân rồi tiến hành hoạt động giáo dục tư tưởng trong toàn xã. Xã Hoàn Thành liên lục xảy ra chuyện với rất nhiều cán bộ. Hình tượng cán bộ xã đã giảm rất nhiều trong mắt quần chúng nhân dân vì thế Vương Trạch Vinh hy vọng mượn cơ hội này thay đổi hình tượng.
Vào trong phòng hội nghị của xã, mấy thành viên Đảng ủy xã đã sớm nhận được thông báo và đến đây.
Chuyện của Phó Kiến Quân bây giờ đã truyền khắp xã, các ủy viên ít nhiều cũng biết được nội dung.
Nhìn mấy người đang ngồi, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi mới từ thôn Sa Thổ trở về. Chuyện của cố bí thư thôn Sa Thổ – Phó Kiến Quân, không biết thì thôi. Nhưng sau khi hiểu rõ tình hình, tôi cảm thấy tâm trạng mình rất nặng nề. Đồng chí Phó Kiến Quân hoàn toàn là một nhân vật gương mẫu đi đầu, một tấm gương phục vụ quần chúng nhân dân của Đảng. Sau đây tôi xin mời đồng chí Giang Anh Hà giới thiệu một chút về các sự tích của đồng chí Phó Kiến Quân.
Mọi người ít nhiều cũng nghe được người dân thôn Sa Thổ tự ý muốn đưa tiễn Phó Kiến Quân. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh tự mình đi tới nên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này nghe Vương Trạch Vinh nói đã hiểu được về tình hình, nên bọn họ đều chăm chú lắng nghe Giang Anh Hà báo cáo kết quả đạt được.
Giang Anh Hà sớm có chuẩn bị lập tức lấy tài liệu và đọc các sự tích của đồng chí Phó Kiến Quân. Đặc biệt nàng đã đi hỏi mấy người dân, sau đó lại tìm được cả nhật ký của Phó Kiến Quân.
Giang Anh Hà phát cho mỗi người một tập tài liệu.
- Không ngờ đồng chí Phó Kiến Quân lại lặng lẽ làm nhiều việc như vậy. Điều này làm cho chúng ta cảm thấy xấu hổ.
Tôn Kế Mẫn bỏ tập tài liệu trong tay xuống rồi thở dài một tiếng.
Ôn Tiến Tài nói:
- Tôi biết một chút về tình hình của đồng chí Phó Kiến Quân. Khi đồng chí Phó Kiến Quân giữ chức bí thư đảng bộ thôn Sa Thổ đều được bình bầu là xuất sắc. Đây là một cán bộ tốt luôn kiên định trong công việc.
- Thật sự có người như vậy sao?
Trịnh Thu Lực mặc dù nói rất nhỏ nhưng Vương Trạch Vinh ngồi cạnh hắn vẫn có thể nghe thấy. Trong lòng Vương Trạch Vinh liền có chút không hài lòng, giơ cốc trà lên uống một ngụm lớn mới dằn được cơn tức giận trong lòng. Đối với các việc mà Phó Kiến Quân đã làm, Vương Trạch Vinh vô cùng kính nể. Một đồng chí Đảng viên lão thành đã làm rất nhiều chuyện tốt trong im lặng. Điều khó khăn nhất và cũng là quý giá nhất đó là ngoại trừ người nhà thì không mấy người biết được. Đặc biệt là Phó Kiến Quân đã không ngừng bỏ tiền ra giúp mọi người trong thôn. Vương Trạch Vinh đã cẩn thận xem và tính toán thấy có một kết quả làm người ta không thể không bội phục.
Lưu Minh Xuân nói:
- Tôi cho rằng đây là việc lớn. Chuyện này có ý nghĩa giáo dục rộng lớn đối với toàn bộ quần chúng nhân dân trong xã. Chúng ta cần phải mạnh dạn tuyên truyền.
Lưu Minh Xuân dừng một chút rồi nói:
- Hình tượng cán bộ xã Hoàn Thành bây giờ rất cần được cải thiện. Nhưng nếu muốn hoàn toàn thay đổi quan niệm đã hình thành trong mắt mọi người thời gian qua thì dùng sự tích của đồng chí Phó Kiến Quân để tuyên truyền là rất tốt.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đồng chí Giang Anh Hà tìm một ít đồng chí khác chứng thực. Quần chúng nhân dân đánh giá rất cao đồng chí Phó Kiến Quân. VIệc này tôi đã báo cáo lên với Bí thư huyện ủy Cố. Bí thư Cố đã chỉ thị phải mau chóng sửa sang các sự tích của cố đồng chí Phó Kiến Quân. Có lẽ trên huyện sẽ phái người xuống đây.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm trong lòng mọi người run lên. Nếu như trên huyện cũng coi trọng việc này thì có lẽ xã Hoàn Thành sẽ làm ra cái gì đó.
Từ Vinh Hoa biết việc này nếu tận dụng tốt thì sẽ là một tiếng vang lớn với tất cả mọi người. Vì thế hắn nói:
- Đây là chuyện lớn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Tất cả các sự tích đều cần phải điều tra rõ ràng về tính chân thực.
Thấy ý kiến của mọi người về cơ bản đã thống nhất, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Việc này đồng chí Giang Anh Hà sẽ tiến hành. Tôi thấy do Văn phòng Đảng chính phụ trách thực hiện. Ngoài ra lễ truy điệu đồng chí Phó Kiến Quân, tôi đã bố trí đồng chí bí thư thôn Sa Thổ – Lý Vô Úy phụ trách. Bây giờ tôi thấy đã không ổn mấy, có phải nên do lãnh đạo xã phụ trách việc này không?
Từ Vinh Hoa nói:
- Sau khi được xem tư liệu về đồng chí Phó Kiến Quân, tôi rất bội phục cố đồng chí này. Tôi tự tiến cử mình phụ trách công việc này.
- Mọi người có ý kiến gì không?
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy mọi người đều gật đầu. Hắn liền nói:
- Cứ quyết định vậy đi.
Sau khi tan họp, Từ Vinh Hoa lập tức lên xe chạy đến thôn Sa Thổ. Từ Vinh Hoa là thuộc hạ thân tín của Cố Hồng Quân. Chức vụ của hắn lúc này là do Cố Hồng Quân đề bạt lên. Hơn nữa hắn thông qua bà vợ làm ở phòng tài chính nên đã hiểu khá nhiều về tình hình trong huyện hiện nay. Sự thành bại của Cố Hồng Quân liên quan đến lợi ích của hắn. Trong lòng hắn hy vọng Cố Hồng Quân không gặp chuyện gì. Chuyện của Phó Kiến Quân ở thôn Sa Thổ làm mắt hắn sáng rực lên. Nếu như trên huyện tận dụng tốt việc này thì đây sẽ là tăng thêm thành tích chính trị của mọi người. Việc này hắn không yên tâm để người khác đi làm.
Đương nhiên, Từ Vinh Hoa vừa lên xe liền gọi điện cho Cố Hồng Quân. Hắn muốn báo cáo các nội dung cuộc họp với Cố Hồng Quân.
Cố Hồng Quân thấy Vương Trạch Vinh đã kịp thời triển khai công việc, trong lòng rất vui vẻ. Vì thế nói với Từ Vinh Hoa:
- Tiểu Từ, phải đoàn kết xung quanh Đảng ủy xã, làm thật tốt công tác này.
Cán bộ xã Hoàn Thành rất nhanh biết về sự tích của đồng chí Phó Kiến Quân – thôn Sa Thổ. Đương nhiên cũng có đủ các loại lời đồn.
Trịnh Thu Lực thực ra cũng là người thông minh. Mới đầu hắn còn nghi ngờ việc này, hắn bắt đầu tính toán thiệt hơn nếu chuyện này là thật. Vì thế vừa vào phòng làm việc, Trịnh Thu Lực liền gọi điện cho Trịnh Chí Minh.
- Phó bí thư Trịnh, tôi muốn báo cáo một việc với ngài.
Trịnh Thu Lực liền báo cáo chi tiết chuyện Phó Kiến Quân – thôn Sa Thổ với Trịnh Chí Minh. Bố Trịnh Thu Lực đã sớm nói chuyện ở huyện Khai Hà với hắn. Bây giờ Trịnh Chí Minh đang chiếm thế thượng phong ở trên huyện. Sau khi Lâm Tiến rời đi sẽ khiến lời nói của Cố Hồng Quân không lớn bằng Trịnh Chí Minh.
Nếu thực sự tình huống này xảy ra thì Trịnh Thu Lực là thuộc hạ của Trịnh Chí Minh cũng sẽ lên thêm một tầng.
- Biết rồi.
Trịnh Chí Minh nói vậy liền dập máy.
Trịnh Chí Minh dập máy rồi dựa lưng vào thành ghế. Hôm nay hắn nghe nói Cố Hồng Quân gọi Chu Lâm vào nói chuyện một lúc lâu, hắn đang thầm đoán có chuyện gì. Bây giờ Trịnh Chí Minh đã hiểu rõ. Cố Hồng Quân muốn dùng chuyện của Phó Kiến Quân – thôn Sa Thổ để làm bàn đạp phản công. Vương Trạch Vinh mày giỏi, chuyện như vậy mà không báo cáo với tao.
Gần đây tâm trạng Trịnh Chí Minh rất vui vẻ. Sau khi Lâm Tiến bị điều đi thì chỉ cần Cố Hồng Quân dám triệu tập hội nghị thường ủy thì quyền quyết định tất nhiên thuộc về Trịnh Chí Minh. Bây giờ huyện coi như đã nằm trọn trong tay Trịnh Chí Minh.
Nghĩ đến tình hình trong huyện, Trịnh Chí Minh không ngừng dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. Phó chủ tịch thường trực huyện Lâm Tiến do phụ trách công tác làm đường để xảy ra vấn đề, các thế lực khắp nơi muốn nhân cơ hội này đè chết hắn nhưng kết quả không ngờ rằng bạn học cũ của Lâm Tiến ở trên tỉnh giúp một phen. Điều này khiến Lâm Tiến thoát khỏi lần nguy hiểm này.
Bên trên có người đúng là tốt. Trịnh Chí Minh không khỏi có chút tiếc nuối vì không đập chết được Lâm Tiến.
Lâm Tiến vừa bị điều đi, Cố Hồng Quân coi như bị chặt mất một cánh tay. Vốn chuyện đang rất có lợi cho Trịnh Chí Minh thì bây giờ lại có chuyện xấu xảy ra.
Không ngờ thôn Sa Thổ lại xuất hiện Phó Kiến Quân kia. Mục đích của Cố Hồng Quân đã rất rõ ràng, hắn ta muốn lợi dụng việc này tăng thành tích chính trị của mình.
Chuyện này nếu như Cố Hồng Quân có thể tham gia, Trịnh Chí Minh là phó bí thư Huyện ủy cũng có thể thêm thành tích mà. Vì thế Trịnh Chí Minh quyết định nhất định phải tham dự vào đó.
Trịnh Chí Minh cũng không hề có ý định ngăn cản chuyện này. Chuyện này dù là lãnh đạo trên tỉnh đều mong được thấy. Vì thế trong việc này chỉ có thể thuận gió mà đi, tuyệt đối không thể nào cản trở hay đi ngược lại.
Trịnh Chí Minh phân tích thiệt hơn liền hiểu rõ suy nghĩ của cấp trên. Chuyện của Phó Kiến Quân đừng nói là lãnh đạo thành phố hay tỉnh, dù là trung ương cũng rất mong đợi. Đây là tấm gương tốt nhất để tuyên truyền xây dựng Đảng liêm khiết, vững mạnh. Không cần nói có bao nhiêu tài liệu, cho dù chỉ có một ít thì cũng phải làm thành một áng văn chương thật dài. Trịnh Chí Minh càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất quan trọng.
Trịnh Chí Minh đang suy nghĩ, đồng thời chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy Lý Duy Hà cũng nhận được điện thoại của Lưu Minh Xuân.
Lưu Minh Xuân là người do Lý Duy Hà đề bạt lên. Ở thôn Sa Thổ có chuyện như vậy, hắn đương nhiên phải lập tức báo cáo với Lý Duy Hà. Xuất phát từ sự tích cảm động của Phó Kiến Quân, Lưu Minh Xuân nói với Lý Duy Hà:
- Chủ nhiệm Lý, tôi đã cẩn thận đọc qua tài liệu thấy tất cả đều là thật. Tôi muốn đi tham gia lễ truy điệu của đồng chí Phó Kiến Quân.
- Rất tốt, Minh Xuân, cậu có thể kịp thời báo cáo lên làm tôi rất vui mừng. Cậu phải tích cực tham gia vào việc này. Cậu phải tiến hành triển khai công việc dưới sự lãnh đạo thống nhất của Đảng ủy xã.
Lý Duy Hà nghiêm túc nói.
Sau khi dập máy, Lý Duy Hà mỉm cười. Xem ra hai người kia lại đấu nữa rồi. Cơ hội này Cố Hồng Quân không thể nào không nắm chặt. Mà Trịnh Chí Minh cũng không thể bỏ qua. Mình phải ngồi ngoài xem mới được.
Là một chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy, Lý Duy Hà hiểu rõ hơn ai hết về cuộc đấu tranh gay gắt giữa Cố Hồng Quân và Trịnh Chí Minh.
Thời gian gần đây trong huyện giữa Cố Hồng Quân và Trịnh Chí Minh đấu càng lúc càng kịch liệt. Lý Duy Hà không tin lãnh đạo cấp trên không thấy được tình huống này. Cuộc tranh chấp quyền lực thực sự có thể làm người ta trở nên điên cuồng, tốt nhất là hai bên cùng bị thương nặng. Nói thật lòng, Lý Duy Hà rất khó chịu với Trịnh Chí Minh. Người này rất ham mê quyền lực, cái nhìn đại cuộc quá kém. Nếu không phải anh rể hắn làm phó thị trưởng thường trực thành phố thì Trịnh Chí Minh đã sớm mất chức từ lâu.
Trong phòng hội nghị Huyện ủy, Cố Hồng Quân triệu tập các thường vụ huyện ủy để nghiên cứu chuyện của Phó Kiến Quân – thôn Sa Thổ. Xảy ra chuyện như vậy, hắn không thể một mình thực hiện.
- Thưa các đồng chí, theo xã Hoàn Thành báo cáo, thôn Sa Thổ có một chuyện như sau...
Cố Hồng Quân đại khái kể lại sự tích của Phó Kiến Quân – thôn Sa Thổ, sau đó nói tiếp:
- Vì chứng thực chuyện này, đồng chí Chu Lâm – ban Tuyên giáo Huyện ủy đã kịp thời đến xã Hoàn Thành lấy các tài liệu về đồng chí Phó Kiến Quân. Sau khi đọc tôi cảm thấy rất xúc động. Tôi cảm thấy đây là chuyện lớn đối với chính trị huyện Khai Hà chúng ta. Tôi đã báo cáo chuyện này với bí thư thị ủy Lý. Tôi mời mọi người đến đây là để nghiên cứu nên tuyên truyền vấn đề này như thế nào?
Cố Hồng Quân nói xong, thư ký liền phát tài liệu đã chuẩn bị đến tay mọi người.
Báo cáo lên trên rồi mới họp, Trịnh Chí Minh biết đây là thủ đoạn nhỏ của Cố Hồng Quân. Mục đích của Cố Hồng Quân không ngoài chuyện nắm chuyện này trong tay.
Thấy tài liệu đã phát đến tay mọi người, Cố Hồng Quân nói:
- Sự tích của đồng chí Phó Kiến Quân rất cảm động lòng người. Mời mọi người xem một chút.
Mọi người đều chăm chú lật xem nhưng không biết đây là thật hay chỉ hiện tượng bề ngoài.
- Rất cảm động.
Thiết Cương thở dài một tiếng. Là chính ủy ban chỉ huy quân sự huyện, bình thường Thiết Cương không bao giờ mở miệng nói. Lần này đọc được sự tích của Phó Kiến Quân khiến hắn rất cảm động.
- Theo ý kiến của tôi việc này phải tạo thành hoạt động tuyên truyền và học tập trong phạm vi toàn huyện. Việc này có ý nghĩa giáo dục với tất cả mọi người.
Trương Thuận Tường đọc xong cũng rất cảm động mà nói:
- Đồng chí Phó Kiến Quân là tấm gương sáng cho tất cả chúng ta. Mọi việc làm của đồng chí đều không hề kể với ai, lặng lẽ làm chuyện tốt mà không để lại danh tiếng. Đây mới là đồng chí chân chính.
Trương Thuận Tường khác với Trịnh Chí Minh, hắn có suy nghĩ làm nên sự nghiệp. Trương Thuận Tường liên hợp với Trịnh Chí Minh không ngoài mục đích là lực lượng của hắn quá yếu. Trương Thuận Tường hy vọng qua đó nắm được quyền lực nhất định. Bình thường Trương Thuận Tường cũng không ít khi chạy xuống xã nên cũng biết về đồng chí Phó Kiến Quân này. Nhưng đến bây giờ Trương Thuận Tường vẫn không ngờ đồng chí thành thật này lại làm nhiều chuyện tốt như vậy. Đây không phải là chuyện tốt trong thời gian ngắn, mà là nhiều năm kiên trì tạo thành.
- Bảo sao quần chúng nhân dân thôn Sa Thổ lại tôn kính đồng chí Phó Kiến Quân như vậy. Chúng ta phải tổ chức thật tốt lễ truy điệu cho đồng chí Phó Kiến Quân.
Lý Duy Hà vốn định đứng ngoài xem Cố Hồng Quân và Trịnh Chí Minh đấu đá, nhưng bây giờ đọc tài liệu về Phó Kiến Quân đã làm y rất kích động. Trong tài liệu nói Phó Kiến Quân vì góp tiền để xây một lớp cho trẻ em mồ côi đi học mà trong cả nhà rất ít ăn thịt, giọng nói của y liền hơi khàn đi.
Đang khi mọi người phát biểu ý của mình, thư ký Chu Đạt Nhân đưa điện thoại cho Cố Hồng Quân rồi nói:
- Bí thư, là bí thư thị ủy gọi.
Cố Hồng Quân thấy người gọi điện là Lý Gia Hòa liền cung kính nói:
- Bí thư Lý.
Nghe thấy Cố Hồng Quân nói như vậy, mọi người trong phòng đều im lặng. Mọi người biết đây là bí thư thị ủy Lý Gia Hòa gọi điện tới là vì chuyện của Phó Kiến Quân. Bọn họ đều muốn hiểu thêm thái độ của thị ủy.
Thấy Cố Hồng Quân không ngừng vâng vâng dạ dạ, mọi người thầm nghĩ việc này trên thành phố nhất định cũng đang bàn bạc.
Bỏ điện thoại xuống, Cố Hồng Quân trầm giọng nói:
- Vừa nãy bí thư thị ủy Lý Gia Hòa gọi điện tới. Thị ủy đã triệu tập hội nghị thường ủy và đưa ra mấy yêu cầu sau đối với việc của đồng chí Phó Kiến Quân. Một là lập tức phái trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy làm tổ trưởng đi thu thập tài liệu, mau chóng làm ra một bản tài liệu đáng tin cậy trình lên thị ủy. Các đồng chí của ban Tuyên giáo thị ủy cũng đã xuất phát đi tới huyện Khai Hà chúng ta. Hai là đồng chí Phó Kiến Quân mất trong cuộc đấu tranh chống tội phạm, Huyện ủy phải làm tốt công tác an ủi người nhà bị nạn, phải làm tốt lễ truy điệu. Thị ủy đã thông báo bên đài truyền hình tiến đến quay phim, chụp ảnh. Ba là thành phố đã phái nhân viên đến thôn Sa Thổ tiến hành phỏng vấn, muốn hiểu rõ toàn bộ công tác xây dựng Đảng của xã Hoàn Thành.
Nói đến đây, Cố Hồng Quân kích động mà nói:
- Chuyện của đồng chí Phó Kiến Quân, bí thư Lý Gia Hòa cho rằng nếu như tài liệu đầy đủ thì sẽ báo lên tỉnh ủy.
Cố Hồng Quân vừa dứt lời, tâm trạng mọi người trong hội trường liền bốc lên rất cao. Việc này trên thành phố đã tỏ rõ thái độ thì đã tăng lên một mức cao hơn. Một thành phố nếu thật sự xuất hiện một nhân vật xuất sắc có thể ảnh hưởng đến tỉnh thậm chí là trung ương, như vậy lãnh đạo thành phố sẽ như thế nào? Đây chính là cơ sở để mọi người củng cố thành tích chính trị.
- Nếu thị ủy đã coi trọng việc này như vậy, tôi càng phải coi trọng việc này hơn. Là bí thư huyện ủy, tôi quyết định dẫn các nhân viên liên quan đến tham gia lễ truy điệu.
Cố Hồng Quân nói như vậy rõ ràng là muốn cầm ngọn cờ đầu đi trước.
Trịnh Chí Minh nhìn thấy thái độ này của Cố Hồng Quân, trong lòng hắn liền không vui. Hắn liền lớn tiếng nói:
- Tôi cho rằng bí thư Cố phải nắm bắt công tác trong toàn huyện nên việc này để tôi là phó bí thư chủ trì sẽ thích hợp hơn cả.
Sau khi biết thái độ của thành phố thì mọi người đều biết nếu chuyện này mà làm tốt không biết chừng sẽ lên đài truyền hình trung ương. Nếu không tận dụng hết khả năng đoạt càng nhiều lợi ích về tay mình chính là thằng ngu. Phó chủ tịch Cao Thượng Minh là người có khả năng trở thành phó chủ tịch thường trực huyện nhất, hắn lập tức nói:
- Sự tích của đồng chí Phó Kiến Quân có ý nghĩa giáo dục đối với tất cả các cán bộ Đảng viên. Trong huyện chỉ phái một hai lãnh đạo tham gia lễ truy điệu là không đủ. Để thể hiện Huyện ủy trân trọng đồng chí Phó Kiến Quân, tôi cho rằng tốt nhất tất cả mọi người cùng tham gia vào công việc này. Chỉ có thể như vậy mới làm cho quần chúng nhân dân thấy được thái độ của Huyện ủy.
Bí thư đảng ủy công an Quách Khải Quốc nói:
- Việc này tôi không thể không tham gia. Đồng chí Phó Kiến Quân hy sinh trong cuộc đấu tranh chống tội phạm. Là bí thư đảng ủy công an huyện, tôi cần phải biểu dương tinh thần anh hùng của đồng chí Phó Kiến Quân, phải khiến người nhà đồng chí Phó Kiến Quân cảm thấy ấm áp.
Lời này của Quách Khải Quốc đầy chính nghĩa.
Chánh văn phòng Huyện ủy Cổ Kiến Quân nói:
- Tôi lo rằng xã Hoàn Thành xử lý việc này không đủ. Lãnh đạo xã Hoàn Thành đều mới bổ nhiệm nên không có kinh nghiệm trong việc này. Huyện ủy phải có nghĩa vụ đích thân tới hiện trường tiến hành chỉ đạo. Xem ra tôi không thể không đi.
Tả Chính nói:
- Ban Tổ chức cán bộ khi thu thập tài liệu nhất định sẽ cần các tài liệu của đồng chí Phó Kiến Quân bên tổ chức, tôi cũng phải làm chân chạy. Coi như thể hiện sự kính trọng đối với đồng chí Phó Kiến Quân.
Thấy mọi người đều muốn nhảy ra tranh đoạt, Cố Hồng Quân có chút không hài lòng. Đúng là đám người vừa thấy lợi liền liều mạng lao ra.
Thấy Cố Hồng Quân đang định nói chuyện, Trương Thuận Tường ho khan một tiếng nói:
- Sự tích về đồng chí Phó Kiến Quân đúng là cảm động tất cả chúng ta. Ngay cả tôi cũng không thể không đi tới thắp hương trước hương án của cố đồng chí này. Tôi thấy như thế này, mọi người không nên tranh cãi nữa. Vì tỏ vẻ sự kính trọng và tiếc thương của Huyện ủy đối với đồng chí Phó Kiến Quân, tất cả mọi người đều đến tiễn đưa đồng chí đó. Đây là một đồng chí rất xuất sắc, cả cuộc đời phục vụ cho quần chúng nhân dân. Chúng ta phải đại biểu quần chúng nhân dân huyện Khai Hà tỏ lòng thành kính của mình.
Thấy Trương Thuận Tường nói đến nước này, Cố Hồng Quân suy nghĩ một chút rồi thấy việc này chỉ cần mình nắm được quyền chủ động trong tay thì thêm mấy người đi cũng không vấn đề gì. Chuyện này làm tốt thì cấp trên sẽ không quên công tác của mình mà.
- Ý kiến của mọi người đều rất tốt. Tôi thấy cứ làm theo lời chủ tịch Trương. Chúng ta phải cử hành lễ truy điệu của đồng chí Phó Kiến Quân thật long trọng.
Trịnh Chí Minh thấy kết quả này về cơ bản liền hài lòng. Hắn gật đầu nói:
- Có lẽ là lãnh đạo trên thành phố cũng sẽ tới. Tôi thấy phải điều động lực lượng đến thôn Sa Thổ chuẩn bị trước mới kịp.
Cố Hồng Quân nói:
- Việc này chủ yếu vẫn là do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách. Đồng chí này rất có năng lực, các đồng chí trên Huyện ủy chỉ cần chỉ đạo là được.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, các ban ngành trong huyện Khai Hà lập tức hành động thật nhanh. Từng chiếc từng chiếc xe lái ra khỏi huyện thành chạy về thôn Sa Thổ.
Từng chiếc từng chiếc ô tô chạy đến làm Vương Trạch Vinh mơ hồ. Lễ truy điệu Phó Kiến Quân hôm nay không ngờ lại thành ra như vậy. Nói thật trước đó Vương Trạch Vinh đúng là không nghĩ đến chuyện sẽ thành như thế này. Trong suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, hắn xuất phát từ sự kính trọng và thương tiếc Phó Kiến Quân nên chỉ muốn tổ chức lễ truy điệu long trọng một chút. Đồng thời hắn cũng muốn nhân cơ hội này tiến hành giáo dục tư tưởng cho cán bộ toàn xã. Bây giờ xem ra giác ngộ của Vương Trạch Vinh không cao, lãnh đạo huyện ủy cũng rất coi trọng và có tầm nhìn rất xa.
- Tiểu Vương, vừa nãy Huyện ủy đã họp và quyết định lễ truy điệu lần này chủ yếu do cậu phụ trách. Đến lúc đó các thường vụ huyện ủy đều sẽ đến thôn Sa Thổ tham gia lễ truy điệu. Ngoài ra lãnh đạo thị ủy cũng rất coi trọng công tác này nên đã phái các nhân viên liên quan đến xã Hoàn Thành. Các cậu nhất định phải làm tốt công tác tiếp đón.
Sau khi tan họp, Cố Hồng Quân tự mình gọi điện dặn dò Vương Trạch Vinh.
Một lần nữa khi đến thôn Sa Thổ, Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh mà trong lòng liền có chút khó xử. Nhà văn hóa thôn Sa Thổ không biết có thể bố trí được nhiều người như vậy không.
- Lão Lý, lễ truy điệu đồng chí Phó Kiến Quân có lẽ có quy mô rất lớn. Đến lúc đó lãnh đạo thành phố và huyện đều đến. Tôi sợ rằng không có chỗ đỗ xe.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Vô Úy vẫn đi theo phía sau hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...