Sáng hôm sau khi đi làm, Khương Trường Chính gọi điện tới và nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, cậu chuẩn bị một chút. Chúng ta lập tức đến Quốc vụ viện. Thủ Tướng muốn nghe báo cáo về việc cải cách ở Bộ Thương mại.
Hôm qua sau khi nói chuyện với Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh từ ông mà biết thái độ của các ông lão. Bọn họ tán thành với cách làm của mình và không hề ngăn cản.
Có thái độ này của các ông lão, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ chính là các ông lão ngăn cản vì không phân rõ trắng đen. Nếu là như vậy thì vấn đề là rất lớn.
Ngồi trong xe Khương Trường Chính, Khương Trường Chính cười khổ nói:
- Việc này đúng là quá loạn. Bộ Thương mại làm cải cách mà lại bị người Trung Quốc nhìn hết vào giống như cải cách của chúng ta liên quan tới vận mệnh cả Trung Quốc vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ai bảo chúng ta thành người đầu tiên làm như vậy. Xem như đâm vào tổ ong vò vẽ rồi.
- Trạch Vinh, tôi nhận được thông báo của văn phòng Quốc vụ viện, Thủ Tướng rất chú ý đến cải cách ở Bộ Thương mại, hôm nay chính là muốn nghe chúng ta báo cáo. Cậu chuẩn bị một chút, báo cáo tình hình của Bộ Thương mại với Thủ Tướng.
Vương Trạch Vinh ứng tiếng. Hắn không lo lắng về việc báo cáo. Trong thời gian này hắn đang làm việc đó nên mở miệng là nói được ngay.
Nhìn người đàn ông trung niên ra đón, Khương Trường Chính có vẻ rất quen với y nên nói:
- Phó trưởng ban thư ký Lý, phiền anh.
- Mau vào đi, Thủ Tướng đang chờ.
Đối phương vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh nghe ra mới biết đây là Phó trưởng ban thư ký Quốc vụ viện, là người chuyên môn phục vụ Thủ Tướng.
Vương Trạch Vinh cũng nghe qua về tình hình Quốc vụ viện. Trưởng ban thư ký Quốc vụ viện là Ủy viên Quốc vụ viện, rất nhiều công tác nên có nhiều Phó trưởng ban thư ký. Mỗi một Phó trưởng ban thư ký phụ trách công tác của một phó Thủ tướng. Lý Thu Phi này trong số các Phó trưởng ban thư ký có vị trí cao hơn một chút. Y phục vụ Thủ Tướng mà.
Vào văn phòng Thủ Tướng, Thủ Tướng đang ngồi đó mà chờ. Thấy hai người vào, Thủ Tướng nghiêm túc nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Vương Trạch Vinh và Khương Trường Chính thấy Thủ Tướng có ý lắng nghe bọn họ báo cáo nên vội vàng ngồi xuống.
- Hôm nay mời hai đồng chí tới là tôi muốn nghe về suy nghĩ và cách làm trong công tác cải cách ở Bộ Thương mại.
- Thủ Tướng, cải cách ở Bộ Thương mại đã nghiêm túc chấp hành yêu cầu quản lý nhân sự của Trung ương. Tất cả quá trình của chúng tôi đều có thể chấp nhận kiểm tra.
Khương Trường Chính có lẽ khá lo lắng nên vừa mở miệng liền nhấn mạnh việc cải cách của Bộ Thương mại làm theo đúng ý của Trung ương.
Thủ Tướng cười cười xua tay nói:
- Điều này tôi biết. Tôi muốn biết Bộ Thương mại các đồng chí có phương án toàn diện không?
Nghe như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng lấy bản phương án trong cặp ra đưa tới:
- Thủ Tướng, đây là phương án chúng tôi đã chuẩn bị, tôi xin giới thiệu một chút.
Cầm bản phương án của Bộ Thương mại, Thủ Tướng mở ra xem rất cẩn thận. Thủ Tướng chủ yếu xem các nội dung chính, chi tiết thì không xem.
Xem một lúc, Thủ Tướng suy nghĩ một chút rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí nói cách làm của Bộ Thương mại.
Vương Trạch Vinh liền nói việc cải cách có thể xúc tiến công tác của Bộ Thương mại, cẩn thận nói cải cách có thể giải quyết các vấn đề gì, đặc biệt là các nội dung trong phương án…
Vương Trạch Vinh nói rất cụ thể, toàn bộ đều là do hắn suy nghĩ cẩn thận, lần này hắn đã nắm chắc tinhn thần Trung ương, về phương hướng cũng không có vấn đề gì.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Thủ Tướng cười cười gật đầu nói:
- Được rồi, cải cách của Bộ Thương mại đã bám sát chỉ thị tình thần của Trung ương, cả quá trình từ các vị trí đến phân công đều phù hợp chỉ thị của Trung ương. Nếu nghiêm khắc làm theo phương án thì tin sẽ có hiệu quả.
Khương Trường Chính nói:
- Thủ Tướng, bây giờ dư luận nói đủ điều. Trong việc cải cách cũng tồn tại nhiều lực cản, chúng tôi rất áp lực. Đặc biệt đồng chí Vương Trạch Vinh gặp áp lực rất lớn.
Nghe Khương Trường Chính nói như vậy, Thủ Tướng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tình hình thì tôi biết một chút, không ngoài chính là cải cách ảnh hưởng tới lợi ích một số người, nói giúp người của mình. Tôi vốn lo lắng công tác của các đồng chí mới chỉ là suy nghĩ nhất thời. Thông qua phương án này, nghe các đồng chí báo cáo, tôi yên tâm. Cải cách kiểu gì chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của một số người. Tôi thấy Bộ Thương mại có thể dẫn đầu trong công tác cải cách, điều này nói rõ công tác của Bộ Thương mại đi trước. Đồng chí Khương Trường Chính, là Bộ trưởng, đồng chí có thể mạnh dạn cải cách, điều này nói rõ đồng chí chấp hành tốt chỉ thị của Trung ương.
Không ngờ Thủ Tướng khen mình, Khương Trường Chính rất vui vẻ.
Thủ Tướng nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí làm rất tốt. ở địa phương đồng chí dám dũng cảm xông tới, bây giờ lại dám đi trước, đồng chí có thể làm như vậy, cá nhân tôi rất vui mừng. Xin các đồng chí Bộ Thương mại yên tâm, lần cải cách này tôi nhất định không gây áp lực cho các đồng chí. Nếu có khó khăn gì thì các đồng chí có thể tới tìm tôi.
Sau khi ra khỏi văn phòng Thủ Tướng, Khương Trường Chính thở phào nhẹ nhõm:
- Có Thủ Tướng hiểu, công tác của chúng ta sẽ dễ hơn nhiều.
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Trường Chính mà cười nói:
- Thủ Tướng rất kỳ vọng vào Bộ trưởng.
- Ha ha, cho dù chuyện gì cũng có hai mặt của nó.
Khương Trường Chính đang rất vui vẻ. Thủ Tướng nói như vậy làm y tin vào sự phát triển của mình hơn nữa.
Khương Trường Chính là con của cựu phó Thủ tướng nên hiểu nhiều việc. Y mấy lần muốn đến thành phố trực thuộc trung ương nhưng không thành công, quan trọng nhất là y không đủ thành tích. Không ngờ sắp lui lại làm ra việc cải cách khiến phản ứng mạnh như vậy. Y biết nếu việc này thành thì mình còn có thể thêm khóa nữa.
- Cậu cứ mạnh tay mà làm, tôi liều mạng già cũng phải làm thành.
Vương Trạch Vinh biết đi tới bước này thì không thể lui nên nói:
- Bộ trưởng, nhiều người nhờ như vậy thì sao bây giờ?
- Nghiêm túc chấp hành theo phương án đã định, dù là ai nhờ cũng không quản. Điều kiện đủ thì cho dù người không có chỗ dựa cũng được đề bạt.
Vương Trạch Vinh thấy Khương Trường Chính như vậy liền biết đối phương đây là muốn thử một phen trước khi lui, đây là việc tốt. Có Khương Trường Chính đứng đằng trước thì áp lực của hắn giảm nhiều. Vương Trạch Vinh bây giờ đã không còn quá lo lắng về việc cải cách.
Có Thủ Tướng ủng hộ, Khương Trường Chính lại muốn thử một phen, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui. Hắn đột nhiên nghĩ tới Diệp Ny Na đang điều trị ở Mỹ.
Nghe nói Tiểu Giang vì việc này mà sang Mỹ liên hệ bác sĩ tốt nhất, gần đây còn phẫu thuật. Vương Trạch Vinh gọi điện thì biết bố mẹ hắn cũng sang Mỹ.
Lúc gọi điện, mẹ Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, Tiểu Diệp hồi phục rất tốt, phẫu thuật lần này rất thành công. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì cô bé sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mẹ có quen với bên đó không?
- Có gì mà không quen. Bố và mẹ chạy khắp thế giới, một nước Mỹ nhỏ bé này thì có gì.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bố mẹ đi còn nhiều hơn con.
Lời này làm mẹ Vương Trạch Vinh vui vẻ, bà nói:
- Mẹ vừa mnag Ái Giang ra ngoài chơi, cháu rất nghe lời.
Vương Trạch Vinh biết Tiểu Giang đã ở Mỹ. Chuyện Diệp Ny Na thì Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang đều rộng lượng chấp nhận, còn coi cô như người thân, việc này không biết cuối cùng sẽ như thế nào.
Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh đúng là đau đầu khi ở đâu. Lữ Hàm Yên ở Bắc Kinh, Uông Phỉ và Lưu Băng Tinh cũng ở Bắc Kinh. Vương Trạch Vinh về nhà thì thấy Lữ Hàm Yên chưa về, bảo mẫu đang dạy con hắn viết chữ.
Vương Trạch Vinh không mấy khi rảnh như vậy nên đi tới nhìn con viết chữ.
- Bố, trong bụng người lại có người?
Đứa bé viết vài chữ rồi đột nhiên hỏi Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh ngẩn ra mà nói.
- Sao con lại hỏi như vậy?
- Con xem trên Tv thấy một em bé ở trong bụng mẹ. Con có phải cũng ở trong bụng mẹ không? Sao bây giờ con lại không vào đó?
- Cái này …
Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
- Con chỉ biết bố không trả lời được. Chờ mẹ về, con hỏi mẹ.
Đứa bé lắc đầu như người lớn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vấn đề con vừa đưa ra rất phức tạp, chờ con lớn thì con sẽ biết.
- Ai nói con không biết, con biết nhiều chuyện. Con hỏi bố một chuyện đơn giản. Làm như thế nào để trẻ con thành bố?
Vương Trạch Vinh đúng là rất khó hiểu, trẻ con bây giờ sao toàn hỏi mấy vấn đề này?
- Chờ con trưởng thành sẽ biết.
Thấy ông bố Vương Trạch Vinh không trả lời được, đứa bé nghiêm túc nói:
- Đơn giản thôi, con bảo người viết tên trong sổ hộ khẩu, tên của thành tên của con và ngược lại.
Cái gì thế này, Vương Trạch Vinh gãi đầu.
Lúc này Lữ Hàm Yên về nghe thấy thế liền cười hì hì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...