Quan Khí​

- Lão Chu, làm như thế nào bây giờ?

Hà Miêu Miêu rất lo lắng, ả đã hiểu sự nghiêm

- Cô sinh con giỏi nhỉ? Cô biết không, nó ở trong trường và đồn công an đều luôn miệng nói có bố là Phó chủ tịch tỉnh, như sợ người khác không biết bố nó là Phó chủ tịch tỉnh vậy. Đây không muốn hại chết tôi sao?

Chu Cương Kính rất tức giận, sao con mình lại không hề giống mình chứ?

- Ông không phải vẫn nói với Tiểu Dương rằng ở tỉnh Sơn Nam này không có việc gì ông không giải quyết được sao? Nó chẳng qua chỉ là lấy danh của ông làm việc mà thôi.

Nghĩ đến việc buôn ma túy, tụ tập xã hội đen, Chu Cương Kính rất lo lắng. Y vốn nghĩ con mình chỉ làm mấy việc nhỏ, nhưng bây giờ đã thành vũ khí quan trọng để đối thủ hại chết y.

- Chuyện của Tiểu Dương làm sao bây giờ, nếu thật sự có chuyện thì Tiểu Dương sẽ đi đời.

- Tiểu Dương.

Chu Cương Kính ngẩn ra nhìn Hà Miêu Miêu rồi thở dài một tiếng. Y bây giờ hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. Bây giờ không chỉ là vấn đề của Chu Dương, mình có thể qua cửa này hay không cũng là vấn đề.

Chu Cương Kính hiểu rõ tình hình của mình. Mình trước đây oai phong là do mọi người nể sợ Hướng Hải Tiền. Bây giờ Hướng Hải Tiền không thể lên chức thì mình là cái gì.

Tỉnh Sơn Nam nhất định không bình bình. Theo thời gian sau đó con trai Phó chủ tịch tỉnh Chu Cương Kính trước rất nhiều chứng cứ đã bị buộc tội hiếp phụ nữ, buôn bán ma túy, tụ tập xã hội đen. Chu Cương Kính bị ảnh hưởng nên điều tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch xếp sau cùng.

Do chuyện của Chu Cương Kính nên tỉnh Sơn Nam cũng điều chỉnh một số nhân viên Chu hệ.

Mọi người đều biết Chu Cương Kính coi như xong đời.

Ngay sau đó một nhóm người Hạng hệ, Vương Hệ đều được đề bạt lên vị trí quan trọng.


Thấy cảnh này, mọi người mới hiểu lực lượng rất mạnh của Vương Trạch Vinh. Sắp Đại hội nên mọi người định mượn chuyện của Diệp Ny Na mà gây khó dễ Vương Trạch Vinh thì đã phải bỏ suy nghĩ này đi. Vương Trạch Vinh bây giờ mạnh như vậy, gây chuyện thì nhất định sẽ xong đời. Chu Cương Kính chính là tấm gương. Sau lưng Chu Cương Kính là một Ủy viên Quốc vụ viện cũng không thể làm gì nổi cơ mà

Thú vị chính là chuyện của Diệp Ny Na cũng được dẹp yên, như không hề xảy ra vậy.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã về tới tỉnh Bắc Dương. Trải qua chuyện lần này càng khiến Vương Trạch Vinh trưởng thành hơn. Hắn lắc đầu vì hành động nông nổi của mình ở tỉnh Sơn Nam. Nếu không phải Lữ Hàm Yên giúp thì không biết loạn như thế nào nữa. Vương Trạch Vinh biết mình có một người vợ rất tuyệt vời.

Nằm trên giường, Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên rồi khẽ vuốt ve cơ thể cô, trong lòng cũng rất muốn biết suy nghĩ của Lữ Hàm Yên nên hỏi:

- Hàm Yên, chuyện Diệp Ny Na thì em nghĩ như thế nào?

Lữ Hàm Yên dùng tay véo véo chỗ đó của Vương Trạch Vinh rồi trừng mắt nhìn:

- Em còn có thể nghĩ như thế nào chứ. Dù sao bây giờ em cũng là vợ anh, anh mất mặt thì em cũng mất mặt. Anh đấy, sao cứ lưu tình khắp nơi. Cũng may anh chưa có chuyện kia với Diệp Ny Na.

Vương Trạch Vinh nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy liền rất xấu hổ.

Lữ Hàm Yên sau khi xác định Diệp Ny Na vẫn còn trinh thì khá vui vẻ. Ít nhất Vương Trạch Vinh cũng chưa làm việc kia với Diệp Ny Na. Nghĩ đến tình trạng của Diệp Ny Na, cô cảm thấy nuối tiếc cho đối phương:

- Tiểu Diệp rất được, cô ấy chờ anh lâu như vậy, còn không ngừng đến giúp bố mẹ, em không bằng cô ấy. Anh nói thật với em xem định đối xử với cô ấy như thế nào?

Vương Trạch Vinh nhìn vào ánh mắt của Lữ Hàm Yên, trong lúc nhất thời không dám nói thật.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên thở dài nói:

- Bỏ đi, anh bây giờ đã là Lãnh đạo tỉnh ủy, ở mấy vấn đề này có ảnh hưởng tới quan chức của anh hay không thì anh còn hiểu hơn em. Anh tự xử lý đi.


Hai người rất nhanh không nói đến việc này nữa. Mọi người đều biết quan trọng nhất bây giờ là Diệp Ny Na sẽ khỏe lại.

Sau khi có việc này Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ thường xuyên liên lạc rồi thay nhau tới Xuân Dương, mục đích chính là không cho Vương Trạch Vinh có thời gian làm loạn.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất nguy hiểm, hắn đã cẩn thận tự kiểm điểm mình.

Diệp Ny Na sau khi đưa sang Mỹ phẫu thuật thì nghe nói đang hồi phục, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm.

Còn có một việc Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là bố của Diệp Ny Na gọi tới.

Trong điện thoại Diệp Minh tỏ vẻ dù Diệp Ny Na và Vương Trạch Vinh có việc gì thì cũng ủng hộ. Vương Trạch Vinh nghe thế liền khẽ nhíu mày, không ngờ Diệp Ny Na có ông bố như vậy.

Vương Trạch Vinh vốn định giúp Diệp Minh lên tỉnh nhưng tạm thời không làm. Vương Trạch Vinh thấy Diệp Minh hám lợi như vậy nên cũng nghi ngờ ông ta.

Vương Trạch Vinh biết rõ một việc là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thấy tình cảm của mình và Diệp Ny Na thì cũng sẽ giúp đỡ Diệp Minh. Diệp Minh nhất định có thể tiến thêm bước nữa. Đối với việc này Vương Trạch Vinh không phản đối, không giúp đỡ.

Sau khi giải quyết việc này, Vương Trạch Vinh vùi đầu vào phát triển Xuân Dương. Bây giờ số công nhân mất việc ở Xuân Dương đã giảm, Vương Trạch Vinh cho rằng một thành phố muốn ổn định thì đảm bảo mọi người có cơm ăn. Hắn tiến hành việc giám sát toàn diện toàn bộ các gia đình trong thành phố, thu nhập của các gia đình nhất định phải đạt mức tối thiểu. Khắp nơi đều hành động.

Ở việc này Xuân Dương đã đưa một loạt các biện pháp rất tốt, việc quản lý cũng có hiệu quả.

Công tác hỗ trợ người nghèo của Xuân Dương đã giúp đỡ nhiều gia đình. Danh tiếng của Vương Trạch Vinh trong quần chúng nhân dân Xuân Dương cũng đạt đến một độ cao mới.

Trong mắt quần chúng nhân dân thì Bí thư thị ủy trẻ tuổi Vương Trạch Vinh là Bí thư làm việc vì nhân dân. Sau khi hắn đến Xuân Dương thì mâu thuẫn xã hội giảm nhiều, tình hình an ninh trật tự cũng tốt lên.


Theo công tác giúp đỡ hộ nghèo được triển khai, Xuân Dương cũng từ từ thành tâm điểm của công tác này ở quốc gia. Các kênh truyền thông đánh giá rất cao cách làm này của Xuân Dương, Trung ương cũng khen ngợi.

Mấy tháng trôi qua khi Đại hội sắp diễn ra thì Vương Trạch Vinh nhận được thông báo của Ban Tổ chức cán bộ trung ương, yêu cầu hắn đến Ban Tổ chức cán bộ trung ương nói chuyện.

Vương Trạch Vinh biết việc điều chỉnh của mình đã tới. Cùng nhận được thông báo với Vương Trạch Vinh còn có Cổ Duy Thành.

Trên máy bay, tâm trạng Cổ Duy Thành rất vui.

- Trạch Vinh, lần này tôi sẽ về hưu, Trung ương nói chuyện với tôi có lẽ là việc này. Trong công tác ở Bắc Dương thì chúng ta phối hợp rất tốt. Có thể công tác với Trạch Vinh, tôi rất vui vẻ.

Cổ Duy Thành nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng nói:

- Bí thư Cổ, tôi cũng nghĩ như vậy. Dưới sự lãnh đạo của Bí thư nên Bắc Dương mới phát triển nhanh như vậy. Công tác chống thất nghiệp ở Bắc Dương đúng là đạt được tín hiệu đáng mừng.

Cổ Duy Thành cười nói:

- Ừ, đây là công lao của Trạch Vinh, tôi cũng thơm lây.

- Bí thư Cổ quá khiêm tốn, nếu không có sự lãnh đạo chính xác của Bí thư thì Bắc Dương sao có thay đổi nhiều như vậy. Dù như thế nào thì tôi cũng rất cảm ơn Bí thư đã ủng hộ và giúp đỡ tôi trong công tác.

Cổ Duy Thành thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền rất vui vẻ. Mình coi như đã tạo được quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, như vậy sẽ có tác dụng với sự phát triển của con cái.

- Trạch Vinh, tôi vốn hy vọng do đồng chí phụ trách công tác Bắc Dương nhưng nghe nói Trung ương có phân công khác với cậu. Nếu cậu rời khỏi Bắc Dương thì sẽ là tổn thất rất lớn đối với Bắc Dương.

Vương Trạch Vinh nghe Cổ Duy Thành nói như vậy liền biết đây là đối phương nói cho có.

Bước phát triển sau đây của Vương Trạch Vinh thì Uông Nhật Thần đã sớm phân tích. Bởi vì Vương Trạch Vinh không có kinh nghiệm công tác ở Bắc Kinh, nếu làm thành Bí thư hay chủ tịch tỉnh cũng không phải tốt. Đầu tiên chính là tuổi chưa đến, sau đó là quan hệ cũng không đầy đủ. Nếu Trung ương nếu xác định Vương Trạch Vinh là người bồi dưỡng quan trọng thì nhất định không thể đặt hắn vào cương vị Bí thư, chủ tịch tỉnh ngay lập tức. Vương Trạch Vinh phải lên Bắc Kinh công tác rồi tới địa phương.

Từ ý của Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh cũng biết mình nhất định sẽ lên Bắc Kinh công tác.


Vương Trạch Vinh và Cổ Duy Thành lên Bắc Kinh, hai người đều được mời vào nói chuyện. Đầu tiên chính là Cổ Duy Thành. Người nói chuyện với bọn họ là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính.

Khoảng nửa tiếng sau Cổ Duy Thành từ trong đi ra. Thấy Vương Trạch Vinh, Cổ Duy Thành gật đầu với hắn.

Vương Trạch Vinh tiến lên bắt tay Cổ Duy Thành rồi không nói gì. Vương Trạch Vinh coi như có nhận thức mới về quan trường, cho dù từng nổi tiếng, quyền lực thì sao, cuối cùng cũng có ngày phải lui ra.

Vào văn phòng của Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh vẫn còn có vẻ rụt rè khi đối mặt với Lãnh đạo trung ương.

Vương Triêu Chính ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, theo phân công của Trung ương, tôi chính thức nói chuyện với đồng chí.

Vương Triêu Chính nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, thông qua nghiên cứu của Trung ương thì quyết định bổ nhiệm đồng chí làm Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại, đồng chí có suy nghĩ gì.

Đúng là Bộ Thương mại. Vương Trạch Vinh đã sớm biết việc này nên nói:

- Tôi phục tùng phân công của tổ chức. Dù ở cương vị nào tôi cũng làm tốt công tác của mình.

Vương Triêu Chính gật đầu nói:

- Việc này bây giờ chỉ là hỏi ý kiến đồng chí, đồng chí biết là được. Sau đây chính là theo trình tự. Trung ương rất hy vọng đồng chí ở cương vị Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại, hy vọng đồng chí sẽ làm tốt công tác ở cương vị mới.

Lúc này điện thoại màu đỏ của Vương Triêu Chính vang lên.

Vương Triêu Chính cầm lên nghe một chút rồi nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, văn phòng của Tổng bí thư gọi tới, Tổng bí thư muốn nói chuyện với đồng chí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui