Sài Trí Văn có thói quen là lên mạng. Ngay khi Bạch Kiến Sinh truyền ảnh kia lên mạng, y đã thấy. Là thư ký của Vương Trạch Vinh, y biết đây là việc lớn nên lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, ngài lên mạng xem một chút, trong một diễn đàn không biết ai đăng ảnh của ngài lên.
Vương Trạch Vinh tối qua ở lại triền miên với Uông Phỉ, hôm nay lại cùng Uông Nhật Thần đến các công ty xem xét tình hình. Hắn vừa ăn xong thì Sài Trí Văn gọi điện tới.
Trong phòng rất ấm áp, mọi người đang ngồi nói chuyện.
Uông Phỉ tối qua sau khi quan hệ mãnh liệt với Vương Trạch Vinh, cô ngồi bên mà nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt đầy âu yếm. Điều này làm Uông Nhật Thần thấy không ngừng ho khan.
Rất khó hiểu chính là ánh mắt Uông Kiều đã không còn buồn như trước, không ngừng rót trà, gọt hoa quả cho mọi người. Trông cô như một bà chủ gia đình vậy.
Vương Trạch Vinh nhận được điện liền gọi Uông Phỉ lên mạng.
Uông Phỉ bật máy tính xách tay lên và vào mạng.
Theo trang web mở ra, mọi người thấy một loạt bức ảnh.
Vương Trạch Vinh thấy rõ ràng từng bức ảnh.
Nhìn thấy câu cuối cùng của bài viết, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm, bức ảnh không có gì đặc biệt cả. Nếu không có câu nói kia thì có lẽ không ai chú ý.
Lúc này Uông Kiều lại rất tức giận nói:
- Bây giờ người ta cho rằng trên mạng là không tìm được sao?
Đang khi nói chuyện, Uông Kiều liền cầm điện thoại di động gọi ra ngoài.
Chỉ nghe cô lớn tiếng nói:
- Giám sát mạng của các anh làm thế nào vậy hả? Cái gì cũng có thể đưa lên mạng là sao?
Sau khi gọi xong, cô vẫn rất tức giận ngồi đó.
Vương Trạch Vinh lần đầu thấy Uông Kiều tức giận. Nhìn Uông Kiều ngồi đó mà có chút buồn cười.
Có thể thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn mình, Uông Kiều xấu hổ nói:
- Nhìn gì chứ, em chỉ là gọi điện cho người phụ trách giám sát mạng ở ban Tuyên giáo Trung ương mà thôi.
Uông Nhật Thần lại khen Uông Kiều:
- Làm rất đúng. Ông thấy bây giờ có người phải bị xử lý. Bài viết trên mạng lâu như vậy mà không ai quản cả.
Uông Phỉ nói:
- Bọn cháu chỉ đi dạo một chút mà còn có người phát hiện. Trạch Vinh, em thấy Xuân Dương đúng là không ít người có ý đồ.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều rồi nói:
- Việc này cũng không có gì, không cần để ý.
Uông Nhật Thần nhìn một lúc rồi gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, làm cho những người này biết quan hệ giữa chúng ta cũng tốt. Tiểu Phỉ được cháu cứu, hai đứa có thân thiết cũng bình thường.
Mấy người nói chuyện một lúc, Uông Kiều đột nhiên ngồi xuống bên cạnh máy và lưu ảnh lại.
Uông Phỉ cười nói:
- Chị làm gì thế?
- Mai bài viết sẽ bị xóa, vừa lúc chúng ta đến Xuân Dương mà không chụp ảnh. Em nhìn ảnh xem, chụp cũng đẹp, chị lưu lại.
Uông Phỉ cười hì hì nói:
- Đúng là chị nghĩ chu đáo. Chị xem, Trạch Vinh và chị đứng cạnh nhau rất xứng đôi.
Hai người liền trêu nhau.
Nhìn hai cô cháu gái, Uông Nhật Thần cũng vui vẻ mà nói:
- Không sao, chuyện như vậy không có ảnh hưởng gì cả. Nếu như mấy bức ảnh này mà làm ngã lãnh đạo cao cấp của chúng ta thì đúng là coi thường trí tuệ của Đảng.
Vương Trạch Vinh rất đồng ý với việc này.
Ngay hôm sau tất cả bài viết trên mạng về việc này đã bị xóa.
Bạch Kiến Sinh vốn nghĩ chuyện này sẽ rất náo động, không ngờ mới đầu còn thế nhưng trong nháy mắt đã bị xáo. Thấy cảnh này, Bạch Kiến Sinh mới hiểu ý của Hướng Hải Tiền.
Bạch Kiến Sinh đột nhiên có chút hối hận ngồi đó mà rất lo lắng. Y vừa hy vọng bài viết đến tai Tổng bí thư, lại lo cho mình. Bây giờ y bắt đầu lo lắng. Y rõ tình hình trong nước, chỉ sợ không nghiêm túc, nếu nghiêm túc thì có chuyện gì không tra ra được.
Ngay khi Bắc Dương có vẻ bình tĩnh nhất thì đoàn công tác của Tổng bí thư đã đến Bắc Dương.
Tổng bí thư vừa đến Bắc Dương đã gọi điện cho Uông Nhật Thần. Uông Nhật Thần đành phải mang Uông Kiều đi đón Tổng bí thư.
Hôm sau mọi người giật mình phát hiện cùng đi với Tổng bí thư là cô gái đi dạo với Vương Trạch Vinh.
Mặc dù mọi người không nói gì nhưng đều thầm quan sát Vương Trạch Vinh. Bây giờ đột nhiên thấy Uông Kiều đi cùng Tổng bí thư, ai cũng có chút giật mình.
Chủ tịch Liên đoàn lao động Lý Hiểu cũng xem bài viết đó. Khi y thấy liền cho rằng Vương Trạch Vinh có thể ngã. Bây giờ thấy cô gái này đi cùng Tổng bí thư, y không ngừng lén nhìn Vương Trạch Vinh.
Lý Hiểu thầm nghe ngóng và biết cô gái này không ngờ là con dâu của Tổng bí thư.
Vừa biết tin này, suy nghĩ của Lý Hiểu trở nên không rõ ràng, nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt rất lạ. Vương Trạch Vinh này rất to gan, không ngờ dám …
Lý Hiểu không dám nghĩ nữa.
Thấy tình hình này, y rất lo lắng về điều Vương Trạch Vinh này sẽ gặp. Mình vừa dựa vào Vương Trạch Vinh, chẳng may Vương Trạch Vinh này ngã thì sao giờ?
Có không ít người có suy nghĩ như Lý Hiểu.
Tằng Lâm Thành cũng là một trong số đó. Y biết Uông Kiều, lúc thấy ảnh trên mạng thì rất giật mình, sau đó lại mừng thầm. Không chừng việc này có thể làm ngã Vương Trạch Vinh.
Nói thật Vương Trạch Vinh cũng sợ. Mặc dù mình và Uông Kiều không có gì nhưng phải xem Tổng bí thư nghĩ gì.
Sau khi nghe báo cáo công việc, Tổng bí thư vào Quân khu ở.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được thông báo nói là Tổng bí thư muốn gặp.
Khi Vương Trạch Vinh vào phòng Tổng bí thư thì thấy trong phòng không còn ai khác.
Tổng bí thư ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Công tác chống thất nghiệp của Xuân Dương rất tốt. Lần này tôi sẽ tới xem tình hình công tác này ở Xuân Dương. Bây giờ các công ty khó khăn làm như thế nào để trở lại là một đề tài rất khó. Xuân Dương tạo ra con đường mới, nhất định phải phải tổng kết kinh nghiệm và nhân rộng ra toàn quốc.
Nghe Tổng bí thư nói chuyện về các công ty khó khăn, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Hắn báo cáo với Tổng bí thư về việc phát triển các công ty khó khăn của Xuân Dương như thế nào.
Tổng bí thư chăm chú nghe Vương Trạch Vinh báo cáo.
Sau khi nói xong công việc, Tổng bí thư nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Rất tốt, đồng chí không phụ kỳ vọng của Trung ương. Bắc Dương có hoàn cảnh rất phức tạp mà làm tốt như vậy, tôi thấy đồng chí còn có tiềm lực phát triển, phải chuẩn bị tâm lý gánh vác trọng trách.
Vương Trạch Vinh đã nghe Uông Kiều nói mình sẽ rời khỏi Bắc Dương nhưng không biết đi đâu. Hắn vội vàng nói:
- Tôi nghiêm túc chấp hành phân công công việc của tổ chức. Dù tổ chức đưa tôi làm gì, tôi đều cố gắng làm tốt.
Tổng bí thư gật đầu và nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí là cán bộ trẻ, Đảng chúng ta cần những cán bộ trẻ tuổi, có năng lực, hết lòng phục vụ nhân dân như đồng chí. Đồng chí phải chú ý nhiều phương diện một chút, bài viết trên mạng là như thế nào?
Quả nhiên Tổng bí thư sẽ hỏi đến việc này. Vương Trạch Vinh biết chuyện của mình và Uông Phỉ thì Tổng bí thư đã rõ nên mặt dày nói:
- Tổng bí thư, việc này tôi bị oan. Chẳng qua chỉ là phụng lệnh đi dạo phố cùng mà thôi.
- Đồng chí đó, có một số việc làm ở nhà là được, sao lại làm lớn như vậy. Uông Nhật Thần này đúng là làm loạn.
Tổng bí thư lắc đầu nói.
Tổng bí thư hiểu rõ tính cách của Uông Nhật Thần, có khi quá thông minh, có khi không chú ý chi tiết.
Vương Trạch Vinh ngồi đó rất nghiêm túc, thực ra hắn có chút lo lắng.
Tổng bí thư đổi đề tài và nói:
- Bây giờ tình hình quốc tế thay đổi nhiều, đồng chí đã là Lãnh đạo tỉnh ủy khi rảnh rỗi phải học nhiều ở phương diện này.
- Tôi nghe Tổng bí thư.
- Mai đồng chí theo tôi đến thăm các công ty khó khăn ở Xuân Dương.
Tổng bí thư rất hài lòng với thái độ của Vương Trạch Vinh.
Đối với Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư bây giờ rất coi trọng.
Ra khỏi phòng Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều rất lo lắng đứng đó.
- Anh về trước.
- Không sao chứ anh?
Uông Kiều nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Anh chuẩn bị đi cùng Tổng bí thư đến các công ty của Xuân Dương vào ngày mai.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Uông Kiều biết không có chuyện gì.
Uông Kiều lúc này mới cười cười, khẽ gật đầu nói:
- Anh bận cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...