Trong một biệt thự ở Xuân Dương, trước mặt Bạch Kiến Sinh là Điền Thải Hương.
Nhìn Điền Thải Hương đang khóc, Bạch Kiến Sinh không biết nói gì. Một lúc sau Bạch Kiến Sinh ôm chầm lấy Điền Thải Hương, kết quả Điền Thải Hương quay đầu nhìn Bạch Kiến Sinh mà khóc:
- Anh có bản lĩnh gì, còn nói chỉ cần tôi phối hợp là anh khống chế được Ban Tổ chức cán bộ vào tay. Bây giờ thì hay rồi, chuyện chưa hoàn thành tôi đã bị điều tôi tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Bạch Kiến Sinh không yêu thương gì Điền Thải Hương, chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi. Thấy khóe mắt Điền Thải Hương có không ít nếp nhăn liền chán ghét:
- Đi Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì sao, em cứ đến đó, sau này có cơ hội thì anh đưa em ra.
Nói xong Bạch Kiến Sinh mất kiên nhẫn, đứng dậy nói với Điền Thải Hương:
- Được rồi, cứ như vậy đi, anh có việc.
Nhìn Bạch Kiến Sinh đi ra, Điền Thải Hương rất đau khổ. Vốn có tiền đồ mà cứ như vậy mất với tên Bạch Kiến Sinh này?
Điền Thải Hương bây giờ rất hối hận. Ả biết rõ tình hình, Bạch Kiến Sinh không phải đối thủ của Vương Trạch Vinh.
Bạch Kiến Sinh cũng không tốt hơn gì. Tối qua gọi về Bắc Kinh hỏi tình hình, kết quả Bắc Kinh dừng mọi hành động. Nghe nói là chuyện mấy nhà liên kết đã bị hai nhà Hạng Uông biết, không ngừng tiến hành đả kích mạnh mẽ.
Bạch Kiến Sinh thở dài một tiếng và biết thông qua việc này mình không còn có thể khống chế Ban Tổ chức cán bộ nữa. Vương Trạch Vinh bố trí nhiều người trong Ban Tổ chức cán bộ như vậy, mình chỉ đứng đó cho có.
Vương Trạch Vinh đưa ra mấy chiêu làm Bắc Dương lại về như cũ. Cổ Duy Thành là người rất buồn bực, vốn nghĩ dựa vào việc lén giúp đám Bạch Kiến Sinh thì có thể thu chút lời lãi. Kết quả không đạt được gì mà còn bị Bí thư Lâm phê bình.
Sau khi xảy ra chuyện này, Cổ Duy Thành coi như hiểu rõ. Bí thư Lâm rất tin vào Vương Trạch Vinh, sau đây còn có thể nâng Vương Trạch Vinh lên. Nghĩ đến mình còn chưa đầy năm nữa sẽ lui, Cổ Duy Thành liền thôi không còn suy nghĩ tranh quyền nữa.
Cổ Duy Thành cùng Tằng Lâm Thành lui lại, người khác sao dám làm gì.
Mọi người cũng có thể thấy thêm thực lực của Vương Trạch Vinh. Trong Tỉnh ủy Bắc Dương, thế lực của Vương Trạch Vinh tăng vọt.
Bắc Dương đã khôi phục bình thường, Vương Trạch Vinh cũng không bị ngăn cản mà tiến hành giải quyết khó khăn cho các công ty Xuân Dương. Mấy công ty khó khăn được đưa ra phương án hợp tác, tài chính và kỹ thuật đưa vào khiến có cơ hội phát triển lại.
Mấy tháng sau đám người Tiền Hồng đã được điều tới các tỉnh công tác. Tiền Hồng cũng lên chức thành Phó chủ tịch tỉnh bên cạnh.
Chuyện Bắc Dương mọi người đang quan sát. Đám người Tằng Lâm Thành khi tiễn bọn Tiền Hồng rời đi liền cảm thấy rất vô lực. Thấy tình hình này, Tằng Lâm Thành chỉ có thể thở dài một tiếng. Chuyện lần này không những không khiến Vương Trạch Vinh suy yếu mà còn giúp lực lượng của hắn mở rộng ra các tỉnh.
Khi tiễn đám người của mình, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui. Lần này người của Vương Hệ có chín người chia đến các tỉnh. Như vậy Vương Trạch Vinh đã hình thành được mạng lưới của mình ở các tỉnh.
Vương Trạch Vinh trên cơ bản ngâm mình trong việc giải vây cho các công ty, thu hút đầu tư, tăng cường việc phát triển các sản nghiệp và giúp đỡ công nhân mất việc có lại việc làm, tăng cường việc tập huấn và xúc tiến giới thiệu việc làm đối với công nhân mất việc, thỏa thuận và không ngừng đưa nhân viên đi học tập. Sau nhiều biện pháp khiến rất nhiều công nhân mất việc có công việc mới. Vương Trạch Vinh cũng rất chú ý việc các công ty cũ một lần nữa phát huy tác dụng. Đầu tiên là tiến hành cải tổ lại, sau đó tìm mọi cách giúp đỡ các công ty, rót tài chính, kỹ thuật.
Theo các phương diện tiến hành, bây giờ các công ty đã qua cơn khó khăn và phát triển, các công nhân mất việc cũng không còn có thái độ cực đoan với chính phủ nữa. Thành phố Xuân Dương không còn là một thùng thuốc súng nữa. Vương Trạch Vinh đang trên đường về thì nhận được điện của Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương.
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu nhưng vẫn cung kính nói:
- Chủ nhiệm Trần, không biết có chỉ thị gì?
Trần Hoa Kỳ hỏi:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác tái nghiệp của Xuân Dương làm đến đâu rồi?
Vương Trạch Vinh vội vàng báo cáo.
Trần Hoa Kỳ sau khi nghe xong liền nói:
- Bí thư Vương, công tác của Xuân Dương làm rất tốt. Các đồng chí phải tiến hành tổng kết. Tôi nói cho anh một việc, một thời gian ngắn nữa Tổng bí thư sẽ đến Bắc Dương kiểm tra công việc.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh liền rất giật mình. Tổng bí thư đến Bắc Dương, nếu như vậy Xuân Dương sẽ được chú trọng kiểm tra. Trần Hoa Kỳ gọi điện chính là giúp mình, để mình có thể chuẩn bị.
Vương Trạch Vinh không hề nói với bất cứ ai việc này. Hắn lập tức triệu tập hội nghị Thị ủy Xuân Dương, bố trí các công việc.
Sau khi bố trí xong ở Xuân Dương, Vương Trạch Vinh lại triệu tập hội nghị trên tỉnh, không ngừng đưa ra yêu cầu trong lĩnh vực mình phụ trách.
Mấy hôm sau Cổ Duy Thành cũng nhận được tin và biết Tổng bí thư sẽ đến Bắc Dương kiểm tra công tác. Lúc này Cổ Duy Thành mới biết sao Vương Trạch Vinh lại làm lớn như vậy.
Nghĩ tới Vương Trạch Vinh không ngờ còn biết chuyện Tổng bí thư muốn tới sớm hơn mình, Cổ Duy Thành thấy rất mất mát. Từ việc này có thể thấy Tổng bí thư rất coi trọng Vương Trạch Vinh hơn cả mình.
Thông qua việc này, chút ham muốn tranh quyền trong lòng Cổ Duy Thành đã hoàn toàn biến mất. Y biết mình cần làm là toàn lực giúp đỡ Vương Trạch Vinh.
Ngay khi Vương Trạch Vinh toàn lực chuẩn bị nghênh đón Tổng bí thư tới thì hắn không ngờ Uông Nhật Thần lại bí mật đến Thành phố Xuân Dương. Trong căn biệt thự mà Uông Phỉ mua ở Xuân Dương, Vương Trạch Vinh gặp Uông Nhật Thần. Cùng đi với ông còn có hai chị em Uông Phỉ.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Rất tốt, ông xem một chút tình hình Xuân Dương thì thấy còn tốt hơn ông nghĩ nhiều.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ một chút, thấy cô rất hạnh phúc, lại nhìn Uông Kiều thì thấy hoàn toàn trái ngược. Uông Kiều càng thêm buồn bã hơn nữa, có lẽ lần đi để thư giãn.
Sau khi ngồi xuống, Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, em nghe được một tin tức mới. Sau khi Đại hội công tác của anh có thể sẽ đổi một chút, cụ thể đổi đến đâu thì em không rõ.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Uông Kiều là con dâu Tổng bí thư, điều cô có thể nghe thì về cơ bản đã được quyết định. Uông Nhật Thần cười nói:
- Cháu không cần phải giật mình, ông thấy đây là việc tốt.
- Cháu vừa có tiến triển ở Bắc Dương, còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không muốn rời đi. Mình đấu tranh lâu như vậy mới giải quyết được Bắc Dương, bây giờ đang toàn lực phát triển thì lại nghe thấy việc mình sẽ được điều đi.
Uông Kiều nói:
- Em nghĩ đây là việc tốt. Công tác của anh ở Bắc Dương làm rất tốt, giải quyết được chuyện tái nghiệp ở Xuân Dương, đây là làm được việc lớn cho quốc gia.
Uông Phỉ ngồi bên Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, biểu hiện của anh ở Bắc Dương quá tốt. Các ông lão ở Bắc Kinh đều coi trọng anh, cho rằng anh là người tài hết lòng vì quần chúng nhân dân.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Đúng thế, thông qua công tác ở Thường Hồng và Xuân Dương của cháu, cháu về cơ bản có đủ động lực lên chức. Chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì ông cho rằng Trung ương có thể đưa cháu đến sân khấu lớn hơn nữa. Ở việc này mấy ông lão cũng sẽ giúp cháu. Do nhiều lực lượng tác động thì cháu nhất định sẽ lên chức.
Vương Trạch Vinh cũng không quá mãnh liệt với việc lên chức. Hắn nói với Uông Nhật Thần:
- Nếu như vậy thì cháu phải mau chóng điều chỉnh nhân sự, nhất định phải đưa cán bộ có năng lực và muốn phục vụ nhân dân vào cương vị quan trọng.
Uông Nhật Thần nói:
- Lần này đến Xuân Dương, ông cũng chính là định ra ý này. Có một số việc cháu khi xử lý phải cố tránh phiền phức. Bây giờ đối với cháu là thời kỳ rất quan trọng. Tổng bí thư đến Bắc Dương thì cháu cũng biết có nghĩa là gì rồi đấy. Làm tốt thì đó sẽ là động lực để cháu tiến tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...