Vương Trạch Vinh vừa nói từ phản kích ra, tất cả mọi người đều run lên, Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Lúc này vẫn còn một vấn đề, rốt cuộc là ai muốn làm việc này tới giờ chúng ta cũng không biết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trước mắt thử hỏi mẹ đứa bé xem.
Hạng Thành cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chắc chắn là có người đứng sau thao túng.
Không phải mọi người không tưởng tượng ra được việc này, chỉ nhất thời không nghĩ ra thôi. Sau khi Vương Trạch Vinh nói ra, mấy người rất nhanh liền lớn tuổi cho gọi Lý Chiêu Yến tới hỏi, không ngờ sự việc lại xảy ra là do một người không quen biết, đến nhà Lý Chiêu Yến nói về tình hình của Hạng Kiền, nói rằng nếu cô không làm thế Hạng Kiền sẽ cho giết đứa con của cô, cô lo việc này sẽ xảy ra cho nên mới tìm đến.
Nghe Lý Chiêu Yến nói, mọi người lại hoảng hồn, còn có cả chuyện như vậy nữa, bây giờ không chừng không tìm được manh mối của hắn nữa.
Hạng Quang nói:
- Tra xem xuất xứ của bài báo.
Vài người nhìn hắn rồi lắc đầu, việc này càng không có khả năng làm được.
Hạng Thành nhìn, Hạng Nam nói:
- Gọi điện cho Ban tuyên giáo hỏi xem.
Làm được việc này cũng khó, Hạng Hạp cũng chỉ làm trái nguyên tắc được một lần.
Ở vài ngày tại Bắc Kiinh, Vương Trạch Vinh khuyên bảo được Hạng Định một chút, việc này dù gì cũng đã xảy ra, muốn thay đổi cũng không được, đặc biệt lại có người đang cố ý chờ xem diễn biến như thế nào.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nhúng tay nhiều vào việc của Hạng gia, dù sao những người bề trên của hắn cũng là những người từng trải qua sóng gió, bọn họ có thể giải quyết được. Vài ngày sau Vương Trạch Vinh lại trở về Bắc Dương.
Lần này Hạng gia đã xảy ra chuyện như vậy. Sau khi Vương Trạch Vinh về tới nhà liền để ý đến mấy thường ủy. Khi về đến nhà, Vương Trạch Vinh nhốt mình vào thư phòng tập trung suy nghĩ lại việc này một lúc. Hắn biết mục tiêu của đối thủ là nhắm đến Hạng Nam, chỉ muốn cho Hạng Nam lui xuống, Hạng gia cũng vì thế mà mất đi lực lượng hùng mạnh. Bất kể là hắn có thủ đoạn gì, chắc chắn cuối cùng cũng nhắm vào Hạng Nam.
Dù việc này làm ở địa phương khác, nhưng Bắc Dươngcũng không có khả năng sẽ yên ổn. Nhất định sẽ có tình huống bất lợi đối với mình.
Quá trình phát triển của Vương Trạch Vinh trải qua bao tranh đấu, nên cứ phát sinh một việc là lập tức hắn lại tiến hành nghiên cứu đấu tranh cao độ.
Sau khi phân tích rõ ràng tình hình, lúc này Vương Trạch Vinh mới đi thẳng tới tỉnh ủy.
Bắc Dương bây giờ không thể so sánh với trước kia. Có mình và Cổ Duy Thành phối hợp, ai muốn gì cũng không có khả năng làm. Cho dù mấy người Bạch Kiến Sinh có liên thủ đứng lên, cũng chỉ là số ít mà thôi. Hơn nữa, hiện tại Cổ Duy Thành cũng không có khả năng làm gì.
- Bí thư Vương, Bí thư Cổ gọi điện tới nói là sau khi anh đến thì đến văn phòng ông ấy.
Thư kí của Bí thư Cổ, Sài Trí Văn tiến vào nói với Vương Trạch Vinh.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, Cổ Duy Thành mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, mời cậu tới là có việc. Là như thế này, đồng chí Bạch Kiến Sinh vừa đến báo cáo, là công tác tổ chức ở Bắc Dươnglàm rất tốt, được Ban tổ chức Trung ương khen ngợi, lần này muốn đem thành tích của đồng chí Tiễn Hồng báo cáo lên Ban tổ chức Trung ương coi như là đề bạt cán bộ dự bị sau này.
- Ha ha, lão Bạch cũng thật là, sao tôi không nghe nói gì đến chuyện này.
Trong lòng Vương Trạch Vinh nghĩ rằng, chính Bạch Kiến Sinh cố ý sắp xếp một số người của gã vào Ban tổ chức cán bộ.
- Ha ha, cậu là người quản lí công tác nhân sự, chủ ý cụ thể sẽ là do cậu nắm.
Một mặt nhận lấy điếu thuốc từ tay Cổ Duy Thành, một mặt trong đầu Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc làm của Bạch Kiến Sinh, tại sao lúc này hắn lại đưa ra việc này, rốt cuộc là có ý gì?
Hàng năm Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đều gửi báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ Trung ương một số cán bộ dự bị. Đây là một công tác trọng yếu, thường khi báo lên những cán bộ dự bị này thì sau đó họ sẽ chính là những người nối nghiệp cấp tỉnh. Tại sao Bạch Kiến Sinh lại có tâm ý đưa Tiễn Hồng lên báo cáo.
Căn bản không cần nghĩ nhiều, Vương Trạch Vinh thừa biết Bạch Kiến Sinh dùng thủ pháp, chính là không ngoài việc nhìn thấy lúc này ở Bắc Dương rất khó có thể làm lay động lực lượng của mình, nên muốn từ từ dùng biện pháp trọng dụng lực lượng của Vương hệ, muốn đẩy người của hắn đi rồi từ từ thu lợi.
- Ừ, chiều nay mời dự họp hội nghị chủ yếu chính là nghiên cứu việc lựa chọn nhân tài để trình lên Ban tổ chức Trung ương. Trong thời gian cậu ở Bắc Kinh, khả năng là không rõ lắm, Ban tổ chức cán bộ đã nghiên cứu một danh sách, cậu cầm về xem, chiều nay hội nghị thường ủy sẽ lấy ý kiến của cậu.
Cổ Duy Thành cười nhỏ nói.
Khi nghe Cổ Duy Thành nói những lời này, trong lòng Vương Trạch Vinh cảm thấy chấn động. Nhìn thoáng qua về phía Cổ Duy Thành, Cổ Duy Thành vẫn đang hút thuốc.
Mặc dù việc này xảy ra khi Vương Trạch Vinh đang còn ở Bắc Kinh, lại không được Tiễn Hồng tin tức, điều này chứng tỏ khi lập danh sách Tiễn Hồng cũng không biết, hoàn toàn chính là do một tay Bạch Kiến Sinh lập ra.
- Bí thư Cổ à, tôi chưa từng nghe nói qua chuyện này. Thông thường danh sách này phải được lập từ sau khi hội nghi nghiên cứu thảo luận xong. Chiều nay đã họp e là hơi vội vàng quá không?
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Cổ Duy Thành nói.
- Ha ha, việc này không thể trách những người cấp dưới, lúc ấy cậu đang ở trong Bắc Kinh. Tôi và lão Tằng đã bàn qua với nhau, cảm thấy danh sách rất ổn, cho nên cũng đã quyết định rồi.
Nói xong liền cầm đưa lên.
Nếu Cổ Duy Thành đã nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không còn gì để nói nữa. Cổ Duy Thành và Tằng Lâm Thành, một người là bí thư một người là chủ tịch tỉnh, hai người đã nói lời đồng ý, chính hắn là một Phó bí thư phản đối cũng không phải tốt. Hơn nữa, xem thái độ của Cổ Duy Thành khi nói với mình chuyện này cũng không tỏ ra là chuyện xấu. Nếu thực sự là chuyện xấu ảnh hưởng tới mình thì hắn sẽ không thể nói một cách thoải mái như vậy được.
Vừa về tới văn phòng, Bạch Kiến Sinh đã liền cầm danh sách đi vào, nhìn Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Bí thư Vương, lần này chọn người đề cử gửi lên Ban tổ chức Trung ương. Bởi vì sợ người khác dị nghị cho nên chưa báo cáo kịp thời cho cậu. Trước hết cậu hãy nhìn vào danh sách đề cử đi, nếu thấy không thích hợp thì chúng ta sẽ thảo luận thêm một lần nữa.
Bạch Kiến Sinh nhìn thoáng qua rồi mỉm cười, còn có phần tỏ vẻ cung kính, theo vẻ mặt của hắn thì cơ bản không nhìn thấy thái độ gì là phản đối mình cả.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Trưởng ban Bạch, mời ngồi.
Cầm lấy danh sách, Vương Trạch Vinh chăm chú nhìn vào.
Càng đọc, vẻ mặt Vương Trạch Vinh càng nghiêm túc hẳn lên.
Trong danh sách không ngờ toàn là người thân thiết của Vương hệ. Quả thật là danh sách này báo cáo lên trên, cơ bản những người này của Vương hệ có thể có khả năng được trọng dụng, đây đúng toàn là chân tay thân tín của mình, thật là một chuyện rất tốt.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh không ngẩng đầu lên, Bạch Kiến Sinh mỉm cười nói:
- Bí thư Vương, từ năm rưỡi nay, công tác ở tỉnh Bắc Dương có bước phát triển nhảy vọt, có được thành tích này đều là sự cố gắng của nhiều đồng chí. Khi chúng tôi đề cử danh sách này đều biết phần lớn các đồng chí này đều là do cậu đề bạt lên, sợ rằng nhiều người sẽ cho rằng cậu dùng người không khách quan. Cho nên tôi cảm thấy việc này nên để người bên Ban tổ chức sắp xếp. Cậu yên tâm, toàn bộ danh sách này đều được xem xét rất công tâm, không bao giờ vì tư lợi bên trong.
Đưa cho Bạch Kiến Sinh một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh vừa hút vừa trầm tư suy nghĩ. Thật không ngờ bọn họ xuất ra một chiêu như vậy, chiêu này có chút độc.
Căn bản không cần suy nghĩ nhiều, Vương Trạch Vinh liền biết rõ ràng bọn họ có thủ đoạn. Chiêu này hoàn toàn chính là dùng dương mưu, đây chính là một âm mưu, hoàn toàn là muốn nhằm vào chính mình nhưng lại khiến mình không thể phản đối.
Trong danh sách đề cử, lựa chọn tất cả tay chân thân tín của mình giống như Tiễn Hồng. Danh sách này chỉ cần báo lên Ban tổ chức Trung ương, ngay lập tức tất cả bọn họ đều có thể thăng chức. Đối với bọn họ đây là một bước được thăng chức, chẳng lẽ mình lại cản trở sao? Đương nhiên là không thể.
Nhưng nếu cứ như vậy báo lên thì nhất định phải có người thay thế. Tuy rằng về tổng thể thực lực của Bạch gia, Lưu gia, Hoàng gia sẽ kém hơn Hạng gia và Uông gia. Nhưng mọi người sẽ cho rằng chính bọn họ đã giúp đỡ Tiễn Hồng, từ năng lực của bọn họ sẽ điều những người này đang ở Bắc Dương mà chuyển sang tỉnh khác công tác.
Việc này chỉ cần bọn họ tiến hành thành công, chính là đẩy những người thân tín của mình đi trước, sau đó bọn họ sẽ giở trò, dần dần sẽ thu gom quyền lực.
Nếu như Tiễn Hồng rời khỏi Ban tổ chức cán bộ, việc này rõ ràng Bạch Kiến Sinh sẽ nắm trong tay quyền lực mạnh hơn một ít.
Khi nghĩ lại Cổ Duy Thành cũng tán đồng phương án này, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Cổ Duy Thành không có khả năng không phán đoán ra âm mưu của đám người Bạch Kiến Sinh. Sau khi nhìn hết danh sách này, quả thật hắn không thể phản đối, chỉ có thể đá quả bóng sang chân mình.
Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc có thể Cổ Duy Thành đang nghĩ cách dành một ít thực lực của mình.
Việc này không thể phản đối!
Vương Trạch Vinh cười nhỏ nói:
- Đây là chuyện tốt, tôi đồng ý.
Vương Trạch Vinh nhìn qua làn khói thuốc xem thái độ của đối phương. Khi mình nói ra lời này, Bạch Kiến Sinh dường như thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Bạch Kiến Sinh ra, gương mặt của Bạch Kiến Sinh biểu hiện rất căng thẳng. Việc này xem ra đã có người âm thầm hợp tác với nhau cùng làm, trong nội bộ tỉnh Bắc Dương bây giờ chắc cũng đang có một số biến đổi.
Sau khi Vương Trạch Vinh phát hiện ra tình huống mới này, liền nhanh chóng gọi điện cho Uông Nhật Thần, nói với Uông Nhật Thần về việc mình đang lo lắng ở đây cho ông ta nghe.
Sau khi nghe Vương Trạch Vinh phân tích tình hình, Uông Nhật Thần nói:
- Tình hình này rất trọng yếu. Ông thật đúng không ngờ bọn họ lại dùng chiêu này để thực hiện. Đề bạt mấy người này là vì muốn chuẩn bị, cứ như vậy để bọn họ có thể tiến hành sắp xếp người mình vào. Đây cũng là một phương thức tước đoạt quyền lực. Làm như vậy có thể chỉ ra bước trước mắt là tiến hành thăng chức, sau đó âm thầm nắm giữ một số bộ ngành, hành sự như thể không có gì nhưng lại đạt được ý muốn.
Uông Nhật Thần cũng không hổ là lão Bí thư Tỉnh ủy, rất nhanh liền thấy rõ được thủ đoạn của đối phương, sau đó cười nói tiếp:
- Cứ mặc bọn họ, cháu cũng không phải lo lắng nhiều, nếu bọn họ thực sự có ý như thế, chúng ta cũng sẽ có biện pháp.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Chỉ sợ không biết rõ ý tưởng của bọn họ thôi, chứ biết được chúng ta cũng có thể ứng phó được, biết đâu còn có thể thắng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...