Trong mấy ngày này, Vương Trạch Vinh cứ hết giờ làm lại tới khu biệt thự này với Tiểu Giang. Cuộc sống bình ổn gia đình cùng với Tiểu Giang và Long Hương Băng quả thực rất thư thái.
- Trạch Vinh, người của Ban Tổ chức Trung ương đã tới, cậu lại đây một chuyến.
Vừa đi vào văn phòng thì Cổ Duy Thành đã gọi điện thoại đến.
Nghe thấy người của Ban tổ chức Trung ương đã đến, Vương Trạch Vinh biết những ngày thư thái xem như đã trôi qua. Đối với việc điều chỉnh bộ máy Bắc Dương thì Trung ương đã phải thảo luận một trận, bởi trong phương diện này đề cập đến một ít sự cân bằng nên vẫn chưa có các kết luận, lúc này có lẽ việc này đã được định đoạt.
Trong khoảng thời gian vừa qua thì Hạng Nam cũng không gọi điện thoại đến để thảo luận thêm về việc này, từ đó có thể nói rõ rằng những lời trước kia mà ông ta đã nói cho mình biết hẳn là không có thay đổi quá lớn.
- Bí thư Cổ, tôi tới ngay bây giờ.
Vương Trạch Vinh đáp ứng ngay rồi lập tức đi về phía văn phòng Cổ Duy Thành.
Đối mặt với việc các thành viên mới của bộ máy đã đến, với mục đích Cổ Duy Thành gọi Vương Trạch Vinh đến thì Vương Trạch Vinh cũng ít nhiều hiểu được một chút, chủ yếu là tiến hành thêm một ít thao tác để tăng tính liên kết.
Hai người đều biết rằng với Tỉnh uỷ Bắc Dương hiện tại mà hai người bọn họ hợp tác với nhau thì cùng có lợi, không hợp tác thì sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, ít nhất Cổ Duy Thành là một Bí thư Tỉnh uỷ cũng không thoải mái cho lắm.
Thật ra văn phòng của hai người cũng không xa lắm.
Sau khi bước vào văn phòng của Cổ Duy Thành thì lập tức Cổ Duy Thành tiếp đón và mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, hắn nói:
- Hôm nay nhận được thông báo rằng chiều nay Phó Trưởng Ban tổ chức Trung ương Hứa Băng tới đây.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chuyện này cuối cùng cũng đã có quyết định.
Cổ Duy Thành ngắm nghía cái bật lửa, trầm tư một lúc rồi nói:
- Trong thời gian này tỉnh Bắc Dương vẫn vận hành một cách rất suôn sẻ, đây là kết quả của việc đoàn kết. Tôi hy vọng bước tiếp theo sau khi bộ máy mới được hình thành thì cục diện của tỉnh Bắc Dương vẫn đoàn kết được như trước. Tỉnh Bắc Dương muốn sải bước phát triển thì điểm mấu chốt chính là phải đoàn kết thì mới thành công được.
Nghe Cổ Duy Thành chậm rãi nói như vậy, Vương Trạch Vinh hiểu được ý tứ của ông ta, đây chính là ý muốn tiến hành cấu kết với mình. Lúc này ai cũng không rõ trong bước tiếp theo thì Bắc Dương có dạng phát triển gì, những người mới tới đều cùng có bối cảnh. Đối mặt với tình hình mới thì trong lòng Cổ Duy Thành cũng không yên tâm lắm.
Tất cả mọi người đều là người có bối cảnh ở thủ đô, tuy rằng bối cảnh khác nhau nhưng mà nếu thật sự muốn đứng lên tranh đấu nhau thì chẳng ai trở nên nhu nhược.
Lấy ra một điếu thuốc đưa cho Cổ Duy Thành, trước hết Vương Trạch Vinh giúp Cổ Duy Thành châm lửa rồi sau đó mới châm lửa cho điếu thuốc lá của mình. Sau khi rít một hơi, nhìn về phía Cổ Duy Thành, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Cổ nói rất đúng. Trước mắt, công tác hàng đầu của tỉnh Bắc Dương chính là công tác tái cơ cấu lại ngành nghề. Chỉ thực hiện tốt công tác tái cơ cấu lại ngành nghề của tỉnh Bắc Dương thì toàn bộ tỉnh mới có một cục diện yên ổn đoàn kết được. Ngài nói rất chuẩn xác, tôi cũng cho rằng tỉnh Bắc Dương muốn duy trì thế phát triển như hiện tại thì vấn đề mấu chốt chính là toàn bộ tỉnh phải đoàn kết xung quanh Tỉnh uỷ, vạn người một lòng phát huy tài năng mới có thẻ làm tốt công tác.
Trên mặt Cổ Duy Thành hiện lên vẻ tươi cười, ông ta dò hỏi:
- Bộ máy hiện tại của thành phố Xuân Dương như thế nào rồi?
- Từ khi bộ máy Xuân Dương tiến hành điều chỉnh và bổ sung thì sức ngưng tụ và lòng hướng tâm đều rất tốt. Đặc biệt là các huyện thì tình hình bây giờ so sánh với trước kia đều có các phát triển mạnh mẽ, công tác thu hút đầu tư có các thành quả rõ rệt.
Mỉm cười nghe Vương Trạch Vinh báo cáo, Cổ Duy Thành cười nói:
- Xuân Dương giao cho cậu thì Tỉnh uỷ rất yên tâm.
Hai người sau khi nói mấy câu lập tức có cùng chung một nhận thức, Cổ Duy Thành dò hỏi thái độ của Vương Trạch Vinh ở bước tiếp theo và Vương Trạch Vinh tỏ thái độ muốn nghe theo Cổ Duy Thành. Cổ Duy Thành cũng tỏ thái độ có qua có lại mới toại lòng nhau nên tỏ vẻ nội tình của thành phố Xuân Dương thì sẽ không tuỳ tiện nhúng tay vào, giao cho Vương Trạch Vinh thì ông ta rất yên tâm.
Hai người tán gẫu rất vui vẻ. Sau khi rút một điếu thuốc nữa ra hút, Cổ Duy Thành mời Vương Trạch Vinh cùng đi với hắn ra nghênh đón Hứa Băng đến, Vương Trạch Vinh tỏ vẻ nghe lời Cổ Duy Thành.
Từ văn phòng Cổ Duy Thành đi ra, Vương Trạch Vinh chợt nhớ đã quên đi một chút tình hình trong tỉnh. Trong mấy ngày này, ngoại trừ mình đã tiến hành một số an bài ra thì dường như các thưởng uỷ Tỉnh uỷ khác cũng nhận thấy được một số tình huống mới nên tất cả đều tỏ ra vô tình mà cố ý tiến hành một số điều chỉnh các bộ môn đang phụ trách.
Lần này hộ tống Hứa Băng đến còn có mấy thường vụ Tỉnh uỷ mới.
Sau khi nghênh đón mọi người, đầu tiên bố trí bọn họ vào nghỉ trong nhà khách Tỉnh uỷ, sau đó Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh cùng nhau vào trong phòng của Hứa Băng.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Băng nói:
- Lần này Trung ương đối với bộ máy tỉnh Bắc Dương tiến hành một động tác lớn. Cả hai người là các đồng chí cũ, nhất định phải cùng với các đồng chí mới đoàn kết để làm thật tốt các công tác.
Tuy rằng cấp bậc của Hứa Băng cũng không cao, nhưng mà lại là đại biểu cho Trung ương, vì thế Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh biểu hiện ra một dáng vẻ cung kính. Cổ Duy Thành nói:
- Xin cấp trên yên tâm, Tỉnh uỷ Bắc Dương sẽ đoàn kết thực hiện chỉ đạo của cấp trên, nhất định sẽ thực hiện tốt việc đoàn kết.
Vương Trạch Vinh nhìn qua ánh mắt của Hứa Băng rồi cũng nói:
- Xin cấp trên yên tâm, xin Phó Trưởng ban Hứa yên tâm. Tỉnh uỷ Bắc Dương là một tập thể đoàn kết cùng tiến bộ, toàn bộ nhân dân trong tỉnh nhất định đoàn kết mạnh mẽ xung quanh Tỉnh uỷ để thực hiện tốt các công tác, cố gắng đạt thành tích trong việc tái cơ cấu lại ngành nghề.
Nhìn thấy hai người đã biểu lộ thái độ, Hứa Băng nói:
- Vốn lần này Trưởng ban Vương Triêu Chính định đích thân tới, bởi vì đúng lúc này phải xuất ngoại với Tổng bí thư Lâm cho nên không thể đến được. Ông ấy nhờ tôi chuyển lời thăm hỏi tới các đồng chí.
Cổ Duy Thành nói:
- Bất kể là ai đến thì tỉnh ủy Bắc Dương đều tuyệt đối để sót tinh thần trung ương truyền đạt tới.
Từ phòng Hứa Băng đi ra, Cổ Duy Thành và Vương Trạch Vinh gặp Phó Trưởng Ban Thư ký tỉnh ủy Hồ Thành ở phía ngoài.
Cổ Duy Thành nói:
- Nhất định phải thực hiện tốt công tác phục vụ, các đồng chí tới lần này rất quan trọng.
Hồ Thành nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi vội nói:
- Xin Bí thư Cổ yên tâm. Tôi vẫn theo dõi sát sao công tác này, quyết tâm sẽ không để xảy ra vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Lần này Lý Trấn Giang an bài rất tốt, chắc là không phát sinh sự việc gì. Hơn nữa ở trong thành phố Xuân Dương, tôi cũng yêu cầu Mạc Đại Bưu tăng mạnh các lực lượng.
Lúc này Cổ Duy Thành mới mỉm cười nói:
- Như vậy thì rất tốt, tôi cũng quá khẩn trương. Lần này Trung ương phái đến một nhóm cán bộ, nếu trong lúc chưa nhận chức mà xảy ra sự việc gì thì đúng là có việc rất vui đó.
Vương Trạch Vinh mỉm cười một chút mà không nói điều gì, ánh mắt khen ngợi nhìn về phía Hồ Thành.
Hiện tại Hồ Thành này đã âm thầm đầu nhập về phía Vương Trạch Vinh. Tuy rằng Tiễn Hồng đã tới Ban Tổ chức cán bộ, nay lại có sự tồn tại của Hồ Thành thì đối với các sự tình xảy ra trong tỉnh Vương Trạch Vinh cực kỳ rõ ràng.
- Hồ Thành, thế các cán bộ khác đã tới chưa?
Vương Trạch Vinh dò hỏi.
- Bí thư Vương, hôm nay đã có một số người lục đục đã tới, những người ở xa thì có khả năng tối nay đến. Hội nghị ngày mai nhất định sẽ đủ.
Hồ Thành nói.
Cổ Duy Thành nói:
- Lúc này Trưởng Ban Thư ký Tỉnh uỷ còn chưa có, cậu quan tâm nhiều thêm một chút để công tác chuẩn bị cho hội nghị ngày mai nhất định phải thực hiện tốt
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Hồ Thành, cũng không nói thêm gì. Từ lúc Hồ Thành âm thầm gia nhập về với mình thì sau đó ngay tức khắc Vương Trạch Vinh cố ý vì hắn mà tiến hành một số điều chỉnh ở bên trong Văn phòng Tỉnh uỷ. Hiện tại thì Văn phòng Tỉnh uỷ cơ bản đã nằm trong tay của Hồ Thành.
Vì không để cho Cổ Duy Thành nắm được tình huống của Hồ Thành, Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Hồ Thành cố gắng dùng hết khả năng tiến gần Cổ Duy Thành thêm một ít. Dù sao Cổ Duy Thành cũng là người chuẩn bị lui xuống, tạm thời làm như vậy thì càng có lợi cho Vương Trạch Vinh nắm giữ được tình hình trong tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ cán bộ trong ba cấp của Tỉnh tới dự họp hội nghị ở Đại lễ đường của Tỉnh uỷ. Bởi vì hội nghị lần này là hội nghị về việc bổ sung và điều chỉnh bộ máy Tỉnh uỷ nên mọi người ngồi ở phía dưới rất nghiêm túc.
Nhìn một hàng mười người trong thường uỷ Tỉnh uỷ đi đến, tất cả mọi người đều rất xao động, rất nhiều gương mặt xa lạ.
Không trình bày nhiều nội dung, rất nhanh Hứa Băng lập tức tuyên bố bổ nhiệm các thường uỷ của Trung ương với tỉnh Bắc Dương.
Bí thư Tỉnh ủy Cổ Duy Thành, Chủ tịch tỉnh Tằng Lâm Thành, Phó Bí thư Vương Trạch Vinh, Trưởng ban Kỷ luật Kim Chính Hiến, Bí thư Đảng ủy Công an Lý Trấn Giang, Chính uỷ quân khu tỉnh Bàng Võ Hán, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Hạ Thành Tài, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Bạch Kiến Sinh, Chủ tịch Liên đoàn lao động Lý Hiểu, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mạnh Chiếu Hiên, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Khương Khai Vĩ.
Một số người rất cảm thán cuối cùng những người này cũng đã thành thường uỷ Tỉnh uỷ Bắc Dương.
Nghe Hứa Băng giới thiệu, những người mới đúng dậy để mọi người nhìn rõ mặt.
Ánh mắt Vương Trạch Vinh không ngừng nhìn chăm chú vào những thường uỷ mới tới. Đầu tiên hắn quan sát thân tín của Uông Nhật Thần làm Trưởng ban Kỷ luật Kim Chính Hiến. Đây là một người có dáng vẻ buồn bã, thân hình gầy gò, trên người khoác một bộ tây phục ngồi ở chỗ kia với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lại nhìn tới Chủ tịch tỉnh mới tên là Tằng Lâm Thành, cái đặc biệt nhất trên người hắn chính là tóc. Kiểu tóc của hắn có dạng nông thôn vây quanh thành thị, ở trên đỉnh lại trống trơn, bốn phía thì lại được bao quanh bởi tóc, mà cũng do không đủ tóc để bao thành hình tròn nên thỉnh thoảng lại lộ ra các đoạn hói. Thái độ của người này cũng cực kỳ nghiêm túc, dáng người cũng cao lớn.
Nghĩ đến hắn là một người của Hoàng gia, Vương Trạch Vinh cũng không biết trong bước tiếp theo cùng hắn ở chung thì rốt cuộc sẽ có dạng tình cảnh gì phát sinh.
Trọng điểm mà Vương Trạch Vinh chú ý chính là hai nhân vật của hai hệ Lưu, Bạch.
Bạch hệ chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bạch Kiến Sinh, dáng vẻ của hắn rất thanh tú, nhìn qua thì còn có chút đẹp trai, một cái kính vàng tơ đeo trên mắt, dáng vẻ rất thư sinh.
Một người còn lại Trưởng ban Thư ký Khương Khai Vĩ, là người thuộc Lưu hệ. Đặc điểm của người này chính là có vẻ một người rất thành thật, thấy thế nào thì bảo thế đấy, trên người khoác một bộ quần áo Tây rất thẳng nếp.
Nhìn tình huống của hai người như vậy, ngay lập tức trong lòng Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc trong khoảng thời gian vừa qua mình đã thi triển một loạt các thủ đoạn nhằm vào hai người này, không biết bọn họ sẽ sử dụng thủ đoạn nào để đối phó lại. Trong Ban Tổ chức cán bộ thì đã xếp vào một Tiền Hồng, Phó Trưởng ban Thư ký Hồ Thành lại đã đầu nhập về phía mình, cũng muốn biết hai thường ủy mới đến này là rồng hay lại là rắn.
Ngay lúc Vương Trạch Vinh đang quan sát những người kia thì thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh Mạnh Chiếu Hiên cũng đang nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Lúc trước Hạng Nam đã một lần nói chuyện về tình hình tổng thể của tỉnh Bắc Dương với hắn. Khi nhìn về Vương Trạch Vinh, lập tức Mạnh Chiếu Hiên có suy nghĩ là Vương Trạch Vinh không ngờ trẻ tuổi thế mà quyền uy trong tỉnh uỷ Bắc Dương đã nặng đến như vậy.
Vừa rồi thì Mạnh Chiếu Hiên cũng tính toán qua, lúc này ở tỉnh Bắc Dương thì Vương Trạch Vinh và Bí thư Cổ Duy Thành có thể nói là có thực lực tương đương, bản thân mình đến đây thì những ngày tới chắc là cuộc sống cũng được thoải mái.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Tỉnh uỷ tổ chức chiêu đãi mọi người ăn cơm. Các nhóm cán bộ tụ năm tụm ba bàn luận cùng đi về phía nhà ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...