Thành phố Lã Lương về đêm.
Khu chung cư lớn nằm giữa trung tâm thành phố.
Uông Ngữ lê cơ thể mệt mõi từ hầm gửi xe vào thang máy, nhanh chóng quét thẻ bấm tầng 5 trở về phòng sau một ngày làm việc mệt mõi.
Ngón tay thon dài mở khóa vân tay thành công, sức cùng lực kiệt đóng sầm cửa lại.
Bên trong bồn tắm, Uông Ngữ chỉ nhắm hờ mắt, cơ mặt cứng đờ bắt đầu giãn ra, cực kì hưởng thụ.
Phòng tắm sa hoa, bồn tắm thuộc loại cỡ lớn, là trung điểm của căn phòng.
Nến thơm lập lòe ánh lửa, ngâm mình trong nước ấm khiến cô mới dễ chịu đi phần nào.
Uông Ngữ cẩn thận suy nghĩ lại.
Tư Dĩ Nam vốn có khả năng trở thành người thừa kế tập đoàn Tư thị.
Sao lại rẽ hướng vào giới giải trí phức tạp? Hơn nữa, lại một mình đóng hai vai, từ từ thâu tóm người trong giới truyền thông.
Uông Ngữ nghĩ ngợi một lúc, đã chồm người dậy, với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh nến thơm.
Điện thoại vừa kết nối video, đầu dây bên kia đã phun ra một tràn tới tấp.
"Uông Ngữ! Gan cậu cũng thật lớn, sao lại dính liếu đến Tư Dĩ Nam rồi?"
Bên kia màn hình là một người phụ nữ đang đắp mặt nạ, không nhìn rõ mặt mũi.
Lướt chiếc laptop đời mới, top tìm kiếm [Tư Dĩ Nam hẹn hò cùng bạn gái tin đồn Ngô Mễ tại bar] dù đã êm đẹp, nhưng vẫn đứng đầu hotsearch.
Bên dưới là [Tư Dĩ Nam thay đổi người quản lí, Uông Ngữ liệu có phải là người xứng đáng?] Chưa nghe được câu trả lời thích đáng, đã nhắc nhở nặng nề.
"Nói cho cậu biết, một bước chân hụt cũng có thể rơi xuống đáy.
Cậu còn không biết miệng lưỡi fan anh ta à? Ngay cả diễn viên đang làm mưa, làm gió- Ngô Mễ dính vào anh ta, còn bị réo tên ầm ầm đến khóa trang cá nhân chính rồi."
"Mình biết."
Nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, lượt theo dõi của chính mình không biết từ lúc nào, đã tăng vọt rất nhiều.
Uông Ngữ cười trừ, việc này nguy hiểm tới mức nào cô là người hiểu rõ nhất.
"Nhưng vị trí đó mình không cưỡng lại được."
Bên kia liền nhăn nhó, từ từ gỡ lớp mặt nạ ra, khuôn mặt thanh tú dần xuất hiện.
Cô chính là phóng viên nổi tiếng chính trực, phơi bày vô số thông tin mà những ngôi sao giới giải trí ra sức dấu diếm.
Phong sát bao nhiêu idol trong nghề đến tiêu tán sự nghiệp, hạ bệ bao nhiêu người có địa vị, phơi bày những bộ mặt giả tạo.
"Lộ Viên Viên"
"Làm sao?"
Lộ Viên Viên đang nhiệt tình thoa thêm lớp kem dưỡng lên mặt, trên đời này nỗi sợ lớn nhất của cô là nếp nhăn.
Thời tiết Lã Lương thay đổi thất thường, phải cấp ẩm đủ cho da.
Người ngay thẳng như Lộ Viên Viên, nghe giọng điệu Uông Ngữ gọi tên mình, lại đánh hơi thấy mùi nhờ vả.
"Đừng nói với mình? Cậu muốn đạp ngã Tư Dĩ Nam xuống đó nha? Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, mình cũng không có gan lớn tới như vậy."
"Cậu nói linh tinh gì vậy? Ý mình là ngược lại..."
"Cái gì? Cậu nói sao? Nói lại xem nào?"
"Tớ muốn nhờ cậu, không tham gia phỏng vấn bất kì chuyện gì bất lợi liên quan đến Tư Dĩ Nam.
Không những vậy, phải hỗ trợ mình ủng hộ ca khúc Tư Dĩ Nam sắp ra mắt công chúng."
Lộ Viên Viên như hiểu ra điều gì đó, bật cười giòn tan.
"Sợ đối phó với đối thủ nặng kí như mình sao? Hay sợ mình làm khó cậu ta, cậu cũng đánh giá mình quá cao rồi đó.
Thật là ngại ngùng."
Uông Ngữ cười đầy ẩn ý, cuộc họp báo của Tư Dĩ Nam trong vòng 1 tuần tới sẽ diễn ra.
Người muốn phá hỏng danh tiếng của Tư Dĩ Nam chắc chắn sẽ có mặt tại đó, cô muốn thu hẹp phạm vi người cần đề phòng.
Chính là muốn xem, ai dám đương đầu tạo ra sóng gió cho Tư Dĩ Nam.
Để cuộc họp báo êm đẹp phải lập tức đối phó, một mình cô, sợ rằng xoay xở không kịp.
Cuộc gọi kết thúc.
Uông Ngữ thỏa mãn quấn chăn bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống cạnh tủ đầu giường.
Ánh mắt dịu lại, vuốt ve người đàn bà trong khung ảnh, sóng mũi cay xè.
Cô liều mạng kiếm tiền, chỉ mong điều trị khỏi khối u di căn, đang lớn dần trong mắt mẹ.
Mỗi lần đến thăm bà, nhìn mẹ nằm yên trên giường bệnh, trên tay chằng chịt dấu mũi tiêm của ống truyền nước.
Hơi thở yếu ớt của bà khiến cô luôn thúc giục bản thân phải kiên trì, phải mạnh mẽ mà bước tiếp.
Uông Ngữ kéo rèm cửa ra, Lữ Lương về đêm thật đẹp, thành phố sáng bừng bởi những ánh đèn.
Từ trên cao nhìn xuống, con người thật nhỏ bé, thật đáng thương.
Cô vươn tay rót một chút rượu vang, nâng ly về phía cửa sổ trước mắt.
"Cạn ly."
Cạn ly! Nốc cạn những uất ức, tủi thân cô đã chịu để bước đến ngày hôm nay.
Vốn dĩ hôm nay chính là một ngày nghĩ ngơi lí tưởng, lại để Tư Dĩ Nam phá hỏng.
Top nam ca sĩ xuất sắc nhất?
Thật buồn cười, Uông Ngữ đột nhiên cười lớn, người có tiền đúng là nói dễ nghe.
Cái gì mà ca sĩ? Biết bao nhiêu người có giọng hát thực thụ, cố gắng cả đời cũng không qua kẻ có quyền thế như hắn ta.
Uông Ngữ nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, dù mệt mõi nhưng mãi vẫn không chợp mắt được.
Lại chầm chậm mở khóa điện thoại, rảnh rỗi tìm kiếm mv gần đây của Tư Dĩ Nam.
Âm nhạc tràn ngập cả căn phòng, giọng hát của anh từ từ truyền đến.
Cô nhắm mắt nhíu mày để lắng nghe, giọng anh có chút trầm trầm, không quá khó nghe như cô nghĩ.
Đột nhiên cô giật mình tỉnh lại.
Ngạc nhiên lật lại chiếc điện thoại, hiện tại đã 3 giờ sáng, chỉ còn 4% pin.
Mv Tư Dĩ Nam lặp đi lặp lại cả đêm, mà cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Uông Ngữ chán ghét bấm dừng mv, vò rối mái tóc, đứng dậy sạc điện thoại.
Không nghĩ người hay mất ngủ như cô, lại dễ dàng ngủ quên như vậy.
Cố gắng trấn tỉnh bản thân, giọng hát đã qua nhiều lần sàng lọc kĩ lưỡng, ai mà biết được chỉnh sửa tone giọng bao nhiêu lần.
Heo phát tiết cũng có thể nghe ngọt tai!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...