Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Vất vả lắm mới tiễn được hai ông cụ đến tranh con này đi, Tân Hành vuốt bụng vẫn hơi sợ sệt.

Thật ra là vì Dịch Lam và Cố Viễn Chi đều là những nhân vật lợi hại. Hôm nay đuổi được họ đi rồi nhưng bọn họ đã có suy nghĩ này rồi, sao cô có thể dám chắc khi họ trở về suy nghĩ thêm rồi sẽ không quay lại tranh giành với cô mạnh mẽ hơn chứ?

Giống như…

Tân Hành vô lương tâm làm một cái đánh giá: Giống như vi khuẩn gặp phải cồn có thể bị giết trong một thoáng nhưng sao bạn có thể đảm bảo nó sẽ không biến dị, sau đó sinh trưởng càng mạnh mẽ hơn? Siêu vi khuẩn… Không phải đều như vậy mà có sao?

Tân Hành tin rằng Cố Viễn Chi và Dịch Lam đều là những người có tiềm năng siêu vi khuẩn thiên bẩm.

Bọn họ không có thì ai dám có?

Cô càng nghĩ càng lo, lôi kéo Dịch Tân nói về lý luận siêu vi khuẩn mình vừa nghĩ ra, nói rồi lại sốt sắng nhìn anh: “Anh nghĩ cách đi, đây là con chúng ta mà sao có thể để cho người khác mang đi được? Chúng ta đâu hành nghề bán trẻ con đâu.”

Dịch Tân nhíu mày, Tân Hành cho rằng anh đang suy nghĩ hoặc là căng thẳng, ai ngờ anh nhăn nhó một hồi rồi sửa lại lời cô: “Cái này không gọi là bán, đây gọi là tặng.”

Dĩ nhiên nếu bọn họ tình nguyện đưa tiền thì anh cũng sẽ không đến nỗi không nhận… Dịch Tân lặng lẽ bổ sung thêm trong lòng.

Tân Hành: “...”

Cô liếc anh rồi nhẹ nhàng vuốt cái bụng tròn xoe như trái địa cầu, buồn buồn hỏi: “Có phải anh… rất muốn tặng em bé cho người khác không?”

“Em nhìn ra rồi à?” Dịch Tân cười.

Cô nghe thế thì đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Hừ, không nhờ cô chỉ dò hỏi bâng quơ vậy mà đã thăm dò được tâm địa độc ác của anh rồi!

Đưa con đi… Sao lại có người cha ác như vậy chứ?

Nhớ đến là lại tức giận, cô hơi híp mắt lại, chăm chú nhìn anh nói từng câu từng chữ: “Anh mơ đi!”

Nói rồi cô ôm bụng quay người lên lầu.

Dịch Tân đứng tại chỗ, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Thành thật mà nói thì anh là một thương nhân. Đối với thương nhân thì việc đặt quyền lợi lên đầu đã trở thành bản năng.

Nếu anh đã có dự cảm hai đứa bé hư hỏng này không phải người lương thiện gì, giờ lại có người tình nguyện nuôi con miễn phí cho anh, anh còn có thể xác định là hai đứa bé sẽ không bị ngược đãi… Phân tích ra thì thấy hoàn toàn là giao dịch trăm điều lợi không điều hại, thế thì làm sao anh có thể tìm được lý do để từ chối chứ?

Dĩ nhiên vẫn có một lý do, chính là cô gái nhỏ ngốc nghếch kia nhìn có vẻ rất muốn tự nuôi con. Thành thật mà nói anh cũng chẳng thể hiểu được… Ừ, có lẽ cũng giống như cô cũng chẳng thể hiểu nổi sao anh lại có thể có suy nghĩ thuận nước đẩy thuyền tặng con cho người ngoài vậy.

Cô không muốn nên anh cũng chỉ có thể tỏ ra phối hợp, đuổi hai ông già bứt dây động rừng này đi. Không ngờ cô gái nhỏ ngốc nghếch này lại thông minh thế, còn nhìn được ra suy nghĩ của anh.


Bây giờ làm sao đây? Dù sao cũng đã nhìn ra rồi, vậy anh dứt khoát không cần che giấu nữa, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!

Một ngày ba lượt tẩy não cô rất đúng hạn!

“Sao hôm nay bụng lại lớn thêm một vòng rồi?”

“Có sao? Không thể nào?” Cô cúi đầu nhìn…

“Không cần nhìn, anh lấy thước dây đo vòng eo cho em, sau này mỗi ngày anh sẽ giúp em đo một lần, rồi ghi chép lại, con số nhất định là thứ đáng tin nhất.”

Đo vòng eo? Bây giờ cô còn có eo sao?

“... Không cần đo, đúng là lớn thêm một vòng rồi.”

“Hai đứa con hư này! Không có lương tâm chút nào cả, không biết em mang bầu chúng rất cực khổ sao? Còn cứ phồng lên trong bụng em, ngộ nhỡ vỡ tung ra thì chẳng phải người đau lòng khóc lóc là em sao, đúng là không biết thông cảm cho bà mẹ này gì cả…”

Cắt bớt 800 chữ khích bác ly gián…

Ngày hôm sau…

“Tân Hành.”

“Cái gì?”

“Tối hôm qua anh nằm mơ đấy.”

“Anh mơ thấy gì?”

“Mơ thấy con chúng ta ra đời rồi.”

“Thật không? Anh mơ thấy gì? Con chúng ta có đáng yêu không? Có xinh đẹp không? A, em không thể chờ để nhìn thấy chúng nữa, anh mau nói đi!”

“... Anh mơ thấy chúng vừa đẻ ra đã biết chạy.”

“Thật à? Tốt quá, con chúng ta quả nhiên là thiên tài!”

“... Nhưng mà bọn chúng không mặc quần áo.”

“...”

“Cả người mũm mĩm dính đầy máu của em.”

“...”


“Bác sĩ vây quanh giường bệnh của em, đang giúp em thu dọn. Hai đứa bé cứ thế chạy ra khỏi phòng đẻ như điên.”

“...”

“Cả người chúng toàn là máu, chỉ có hai con mắt là đen, đen xì như ma quỷ.”

“...”

“Em vẫn luôn kêu đau, nhưng tiếng kêu của em còn không vang dội bằng tiếng cười của chúng.”

“...”

“Tân Hành, thật là kinh khủng quá!”

“... Đúng là khủng khiếp thật… Giấc mơ của anh.”



Thật ra con người là loài động vật rất dễ bị tẩy não, huống hồ Dịch Tân còn đạt đến cảnh giới này, một ngày ba lượt khích bác ly gián, lại còn toàn quăng bom hạng nặng.

Lúc đầu, ý chí của Tân Hành còn rất kiên định, cô biết anh ghét bỏ em bé. Vừa nghĩ đến bé con còn nhỏ như vậy đã bị cha ghét, tình thương của mẹ trong lòng cô lại dâng lên càng nhiều. Cô âm thầm thề trong lòng phải đền bù cho con cả phần tình thương bị chó ăn mất này của Dịch Tân. (Dịch Tân nhíu mày: Em là chó à?)

Các con, sao các con có thể lớn nhanh như vậy? Các con thật sự không sợ bụng mẹ bị các con ép nổ sao?

Các con, mẹ biết rõ cha của các con không phải là người tốt, nhưng ít nhất cha còn đối xử tốt với mẹ. Sao các con lại chỉ di truyền khuyết điểm của cha thế, đối xử với mẹ tàn nhẫn như vậy?

Em bé không thể nói chuyện, nhưng nếu ở trong bụng mẹ chúng có thể có cảm giác thì nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt: “Mẹ, mẹ không nên bị cha tẩy não như thế! Ngàn vạn lần mẹ không nên bị người cha tồi đó tẩy não! Chúng con rất đáng yêu, chúng con lại xinh đẹp và hiền lành nữa, chỉ chờ để được đến gặp mẹ, mẹ nhất định không được để con người xấu xa đó tẩy não! Lặp lại một lần nữa, mẹ, nhất, định, đừng, để, bị, người, xấu, tẩy, não, nha!”

Dĩ nhiên cho dù các em bé có lớn tiếng hơn nữa thì Tân Hành cũng không nghe thấy, cô chỉ nghe thấy lời khích bác của người nào đó không ngừng bỏ đá xuống giếng.

“Hai đứa hư hỏng này…”

“Hai đứa hư hỏng này…”

“Hai đứa hư hỏng này…”

Cuối cùng vào một ngày nào đó, quá trình tẩy não của Dịch Tân đối với Tân Hành cũng đã đủ về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất.

Tân Hành nằm mơ…

Cô cũng mơ thấy bé con chào đời, dĩ nhiên giấc mơ của cô nhiều tình yêu thương hơn so với Dịch Tân. Cô sẽ không trơ mắt nhìn hai con không mặc quần áo mà không thèm quan tâm…


Cô cũng sẽ không thả em bé vừa sinh ra xuống đất…

Vì vậy trong mơ, hai đứa bé của cô đều mặc quần áo và được cô mỗi tay ôm một đứa vào lòng.

Tại sao lại là mỗi tay ôm một đứa ư? Bởi vì Dịch Tân không ôm con, cũng không cho những người khác ôm giúp cô.

Sau đó người mẹ đáng thương chỉ có thể mỗi tay bế một đứa con và đưa con đi dạo.

Oh, đúng rồi, Dịch tân còn không mua xe trẻ con cho em bé, cho nên cô chỉ có thể tự bế.

Nhưng dù trong hoàn cảnh hết sức gian khổ như vậy thì cô vẫn rất vui vẻ, vừa đi dạo trong vườn hoa vừa chơi đùa với các con.

Hoa quế trong vườn đã nở rộ khiến cả khu vườn thơm ngát, Tân Hành vừa hít thở vừa cười, rất biết tự chơi tự vui cùng các con, hoàn toàn quên mất người cha độc ác nào đó.

Nhưng đột nhiên tay cô bị trượt, bé trai bị rớt xuống.

Cô kinh hãi, trái tim nhảy vọt lên đầy căng thẳng vội túm bé trai lại, nhưng cô còn chưa bắt được thì đã làm bé gái cũng rớt theo.

Hai đứa bé lần lượt rơi xuống đất, Tân Hành đau lòng suýt khóc, cuống quít ngồi xuống nhặt con lên.

Nhưng đúng lúc này lại có kỳ tích xảy ra…

Hai đứa bé cứ thế đứng vững trên mặt đất, không hề bị rơi ngã, cũng rõ ràng không bị đau đớn gì, bởi vì chúng còn đang đứng bên cạnh và cười với cô.

Bấy giờ Tân hành mới yên lòng, khi đó cô còn chưa kịp nghĩ ra tại sao em bé vừa chào đời đã đứng thẳng được, vội vàng ôm bọn trẻ vào lòng.

Không ngờ hai đứa bé lại cùng nhau lùi về sau từng bước, né tránh: “Mẹ, chúng con không muốn mẹ ôm.”

Cuối cùng Tân Hành cũng kinh ngạc… Bọn trẻ này, bọn trẻ này, biết nói ư?!

Cô sững sờ một hồi mà không có phản ứng, lúc này chỉ thấy sau lưng chợt đau nhói như bị một bàn tay đẩy mạnh, ngay sau đó thân thể không vững cứ thể lao về phía trước.

Cô nhào trúng vào một cái chậu hoa, cái chậu này rất vừa vặn ôm trọn được thân thể của cô.

Cô ngẩng đầu muốn kêu cứu thì lại thấy hai đứa bé đứng trước chậu hoa khoanh tay cười với cô, cười đến mức… rất giống ma quỷ: “Mẹ, không phải mẹ thích được nuôi trong chậu hoa sao? Chúng ta cho mẹ vào đây nuôi có được không?”

Cô đang muốn thẳng thắn từ chối, không được.

Nhưng hai đứa bé đã quay người đi không để ý đến cô, đứa bé trai còn vừa đi vừa thương lượng với bé gái: “Đi, chúng ta đi tìm chú Đinh làm vườn, bảo chú ấy một ngày tưới nước cho mẹ ba lần…”

Tân Hành khóc không ra nước mắt, ngồi trong chậu hoa hét lên: “Các con trở lại đi, người muốn nuôi các con trong chậu hoa là cha các con, không phải mẹ mà!”

“Quay lại đây, thả mẹ ra!”

“Thả tôi ra!”

“Tân Hành, Tân Hành, tỉnh lại đi!”

Tân Hành đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là không gian tối đen.


“Tân Hành, sao thế?”

Bên tai là giọng nói vừa yêu thương vừa gấp gáp của người đàn ông, thấy cô tỉnh lại anh mới cẩn thận ôm cô vào lòng, lại hôn lên trán cô: “Mơ thấy ác mộng à?”

Cơn ác mộng… Cô hít mạnh vào một hơi.

Phản ứng của cô khiến anh nhíu mày lại, ngay sau đó đưa tay bật đèn lên.

Căn phòng sáng bừng lên, lúc này Tân Hành mới nhìn rõ đây là phòng cô, ở trên giường của cô, cô còn đang nằm trong lòng người kia… Không phải bị nuôi trong chậu hoa.

Cô nghiêng người ôm lấy anh, thở dài: “Dịch Tân, làm em sợ chết mất.”

Anh hôn lên tóc cô, dịu dàng an ủi: “Không sợ, có anh ở đây, không ai làm hại được em đâu.”

Cô lại cọ vào ngực anh, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Ừ, có anh thật là tốt.”

Anh khẽ khàng bật cười.

Cô dính vào anh, ôm đủ rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nhìn anh và nói: “Dịch Tân em nằm mơ thấy con của chúng ta.”

Anh cứng đờ: “Vậy sao lại là ác mộng?”

“Em mơ thấy bọn chúng đẩy em vào trong chậu hoa, còn muốn cho người làm vườn tưới nước cho em ba lần một ngày… Thật đáng sợ.” Cô vẫn còn dư âm của sự sợ hãi.

Dịch Tân giật mình: “Nuôi trong chậu hoa? Người muốn nuôi chúng trong chậu hoa là anh, chúng có muốn đẩy cũng phải là đẩy anh chứ.”

Tân Hành khẽ cau mày phỏng đoán: “Có thể là vì chúng không đánh lại được anh chăng?”

Anh bật cười, hôn lên mặt cô dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây, bọn chúng dám đẩy em chậu hoa anh sẽ cắt đứt tay chúng.”

“Ai ôi, ôi chao…” Giọng Tân Hành đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Sao thế?”

“Anh dọa con rồi!”

“Cái gì?”

“Mau, anh sờ đi!” Tân Hành nói rồi cầm lấy tay Dịch Tân và đặt lên bụng mình.

Lúc đầu Dịch Tân còn lỡ đễnh, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào bụng cô đã bị đá nhẹ hai ba cái… Cả người anh như bị điện giật, thoáng chốc cứng đờ.

“Nó, bọn chúng, động, động rồi!”

Tân Hành rất hưng phấn, không kiềm chế được nói chuyện còn nói lắp.

Nói rồi cô đột nhiên nghiêng người ôm lấy Dịch Tân.

Thân thể ấm áp khiến Dịch Tân dần khôi phục lại tinh thần. Cánh tay anh ôm chặt lấy thân thể cô, giọng nói run run: “Đúng, chúng động rồi. Tân Hành, con của chúng ta, chúng động rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui