Edit: TranGemy
Thấy hai người rời đi, Trương Tiểu Thúy lập tức run rẩy móc điện thoại trong túi áo ra: “Tiểu Xuyên, rốt cuộc Dịch Tân kia là ai?” Trương Tiểu thúy vội vàng hỏi.
Lúc đó có vẻ Lạc Tiểu Xuyên đang bận rộn, thuận miện đáp: “Người mẹ và Hạ Noãn Tâm không thể chọc vào.”
Trong lòng Trương Tiểu Thúy giật mình, lại hỏi tiếp: “Lời anh ta nói có chắc chắn không?”
Lạc Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lời tốt đẹp thì không rõ lắm, còn lời không tốt thì một chữ cũng không phải giả.”
Trương Tiểu Thúy mềm nhũn chân, vội vàng ngắt điện thoại rồi liên lạc cho Hạ Noãn Tâm, giọng điệu Hạ Noãn Tâm trước nay vẫn phách lối như vậy: “Chuyện gì?”
“Dịch Tân biết rồi.”
“Cậu ta biết cái gì?”
Trương Tiểu Thúy quyết tâm nói rõ chi tiết: “Biết tôi không phải mẹ của Tân Hoành, cậu ta lừa tôi vào bẫy, tôi tự mình thừa nhận rồi."
Trong điện thoại lập tức im phắc, sau đó là một tiếng nói âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải? Sao bà lại không phải?”
Trương Tiểu Thúy bị giọng nói này dọa cho sợ run lên: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Tôi vốn dĩ không phải, tôi đang sống yên ổn thì bà bỗng nhiên cầm tờ báo cáo ấy tới tìm tôi, còn nói với tôi chồng của “con gái” tôi rất giàu có, tôi nghĩ đã có bà cầm tờ giám định đến tận nơi tìm như thế có nghĩa là bà đã chuẩn bị hết chứng cứ giúp tôi rồi, tôi mà không nhận thì cũng vô ích cho nên mới theo bà đến thành phố B.”
Hạ Noãn Tâm ở đầu bên kia nghe xong thì hung hăng hít một hơi, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc: “Vậy bà cứ tiếp tục giả vờ cho tôi, giả bộ đến chết thì thôi!”
“Không giả vờ nổi nữa… Xem ra Dịch Tân rất chắc chắn tôi đang nói dối, tôi hoảng hốt lại chính mồm thừa nhận ngay trước mặt Tân Hoành rồi.”
Bà ta vừa nói xong, Hạ Noãn Tâm đã tức giận lập tức mắng mỏ: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Trương Tiểu Thúy muốn hỏi thêm nhưng Hạ Noãn Tâm đã quát: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ gì nữa, chờ tin tức của tôi, tôi sẽ nói cho bà biết phải làm thế nào!”
Nói rồi đã muốn gác điện thoại.
Trương Tiểu Thúy hoảng hốt gọi bà ta lại: “Đợi một chút.”
Hạ Noãn Tâm phẫn nộ cực kỳ căng thẳng: “Nói!”
“Dịch Tân… Biết là bà, cậu ta còn nói, nếu tôi còn để rơi vào tay cậu ta thì cậu ta sẽ cho tôi chôn cùng bà.”
“Nhát gan gì chứ! Cậu ta tùy tiện nói một câu uy hiếp mà bà cũng tin à? Cũng không dám nhúc nhích nữa à? Tôi nói cho bà biết, chuyện đã đến nước này, tiến một bước thì bà có được vinh hoa phú quý, lùi một bước cả bà và tôi đều thất bại trong gang tấc! Tự bà nghĩ cho kỹ có muốn nghe theo tôi hay không, dù sao người thiếu tiền sống không nổi cũng chẳng phải tôi!”
Hạ Noãn Tâm nói rồi hung hăng cúp điện thoại. Trương Tiểu Thúy cầm điện thoại đang vang lên những tiếng tút tút mà ngây người.
***
Giải quyết xong chuyện bà “mẹ ruột” này, Tân Hoành cảm thấy cả người tốt hơn nhiều, Dịch Tân thấy cô như thế thì tâm tình cũng tốt hơn theo. Câu anh nói với Trương Tiểu Thúy về việc hôm nay tâm tình anh tốt cũng không phải nói điêu.
Hai người về nhà, Tân Hoành đột nhiên hỏi anh: “Không có giấy trắng mực đen, nói lời không giữ lời thì không phạm pháp?”
Dịch Tân gật đầu: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Chẳng thế thì sao, em cho rằng hợp đồng dùng để làm gì?”
Tân Hoành hơi nheo mắt lại: “Cho nên, có nghĩa là lời anh nói với em cũng có thể thay đổi?”
Dịch Tân ngẩn ra. Cô nghĩ đi đâu thế này. Dịch Tân ngay lập tức nhìn cô cười: “Cái này không được.”
“Sao lại không được? Không phải không có giấy trắng mực đen thì không phạm pháp sao?”
Dịch Tân gật đầu: “Ừm, đúng, không có giấy trắng mực đen thì không phạm pháo. Nhưng mà ngay từ đầu, giữa chúng ta đã có giấy trắng mực đen rồi.”
Tân Hoành nhìn anh với vẻ nguy hiểm. Anh thấy cô đề phòng thế thì không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng quẹt qua chóp mũi cô: “Giấy chứng nhận kết hôn ý. Giấy trắng mực đen đã viết Tân Hoành là vợ Dịch Tân, anh sẽ phụ trách đối với em cả đời.”
Cô nghe thế mới gật đầu. Anh cười hôn lên mặt cô, giọng trầm ấm dỗ: “Lần này vừa ý rồi chứ?”
Tân Hoành để cho anh hôn, chờ anh hài lòng rồi cô mới nhìn anh, cười lấy lòng: “Cho nên, anh có thể thuận tiện đáp ứng thêm một chuyện không?”
Dịch Tân: “…Cho nên, đây mới là mục đích của em à?”
Cô nịnh nọt lắc lắc cánh tay anh.
Anh hừ khẽ: “Nói đi.”
Cô vội hỏi: “Chính là lần trước em đưa ông ngoại ra sân bay ấy, sau đó gọi điện không phải em đã nhắc đến với anh sao, có chuyện có liên quan đến anh. Sau đó lại chưa kịp nói thì lại có kẻ lừa đảo rơi từ trên trời xuống, sau đó em quên mất chuyện này, bây giờ nhớ ra, cảm thấy rất có lỗi với ông ngoại. Cho nên, chắc anh sẽ không để em cảm thấy có lỗi với ông hơn chứ?”
Anh sâu xa nhướng mày nhìn cô: “Đáp ứng cái gì cho anh rồi hả?”
Cô cười lúng túng: “Nghê Tranh, anh không cần để ý đến cô ấy nữa, có được không?”
Anh nghe xong lại cười: “Đây là yêu cầu của em, hay là yêu cầu của ông ngoại?”
Cô thành thực trả lời: “Ý của ông ngoại là anh đừng làm hại Nghê Tranh nữa, đúng là em cũng cảm thấy như thế có phần hơi ác quá. Dù sao, không làm hại cũng không phải là muốn tốt cho cô ta, em cũng không thể muốn tốt cho cô ta được. Nếu ông ngoại không muốn làm hại cô ấy, em lại không muốn đối tốt, vậy anh đừng quan tâm đến cô ấy là được rồi?”
Anh nghe cô nói thì khẽ cười thành tiếng: “Ông ngoại không muốn làm hại, em không muốn đối tốt, cho nên anh đừng quan tâm?”
Tân Hoành cười nịnh nọt với anh, gật đầu.
Anh mỉm cười nhìn cô, cực kỳ sảng khoái đồng ý: “Được, vậy không để ý nữa.”
Anh đồng ý quá dễ dàng lại khiến cô không kịp tiếp nhận, ngẩn ra lại không nhịn được hỏi anh để xác nhận lại: “Thật à?”
Anh gật đầu: “Thật. Anh nói rồi, giữa chúng ta có giấy trắng mực đen, anh sẽ có trách nhiệm.”
Cô không nhịn được nheo mắt. Không giống anh gì cả, không giống Dịch Tân. Không cò kè mặc cả với cô, không nhân cơ hội áp bức cô, lương thiện như vậy, dễ nói chuyện như vậy, nhất định là có gì đó không bình thường!
Tân Hoành nghĩ lại, cẩn thận đánh giá anh. Sắc mặt anh rất tự nhiên, chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô. Cô nhớ lại, bỗng nhiên nhanh trí nhận ra: “Anh cố ý để em bán cho ông ngoại một cái nhân tình!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...