Edit: TranGemy
“Con ranh hèn hạ đó… Nó không thể có quan hệ gì với Cố Viễn Chi được, nếu có quan hệ thì sao cô ta có thể có kết cục như ngày hôm nay được?” Hạ Noãn Tâm trầm ngâm: “Nên chỉ là đúng dịp, mà con lại đúng lúc gây gổ với ông ta.”
Tân Giác gật đầu, suy nghĩ một lát lại hỏi Hạ Noãn Tâm: “Mẹ, Tân Hoành thật sự là con hoang bên ngoài sao?”
Hạ Noãn Tâm nhìn cô ta gật đầu: “Bây giờ không phải là mẹ hãm hại cô ta. Báo cáo DNA kia là mẹ phát hiện trong phòng làm việc của Tân Hạo, ngàn vạn lần là chính xác, không sai được.”
Nói xong lại nghiến răng hung ác: “Thế mà Tân Hạo lại giấu mẹ hai mươi mấy năm! Hóa ra, Tân Hoành hoàn toàn không phải con của ông ta và Du Tiểu Nghi, nếu biết sớm thì mẹ còn có thể dễ dàng tha thứ cho con ranh hèn hạ đó hai mươi mấy năm sao? Cho dù bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn còn hối hận năm đó không giết chết cô ta!”
“Tuy cô ta không phải con gái ruột của Du Tiểu Nghi, nhưng cái kiểu kiêu ngạo hoàn toàn không coi ai ra gì của cô ta thì giống hệt Du Tiểu Nghi ma quỷ kia! Cùng kiểu làm người khác chán ghét!” Hạ Noãn Tâm nói xong, cả khuôn mặt hiện lên vẻ độc ác: “Còn nữa, nếu không có cô ta, cậu con cũng không chết vô ích!”
“Con ranh hèn hạ đó, một đứa ti tiện sống chẳng phải để đàn ông đùa bỡn sao, bị người nào chơi mà chẳng là chơi? Hết lần này đến lần khác làm bộ mặt thanh cao quý phái, cậu con…” Hạ Noãn Tâm nói xong thì bi phẫn dừng lại, bỗng nhiên đổi chủ đề, hỏi Tân Giác: “Đúng rồi, bây giờ con và Thẩm Ngôn thế nào rồi?”
Tân Giác nghe Hạ Noãn Tâm nói đến Hạ Tiểu Đông thì cũng chẳng tức giận như Hạ Noãn Tâm. Hạ Tiểu Đông bỉ ổi hạ lưu, đê tiện, trong lòng cô ta cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì với người cậu này. Trước đây, Tân Giác cảm thấy giá trị lợi dụng duy nhất của Hạ Tiểu Đông là để đi quấy nhiễu Tân Hoành mà thôi. Ông ta chết đi rồi, thật ra trong thâm tâm Tân Giác cũng không hiểu được sự đau khổ của Hạ Noãn Tâm.
Có điều nhắc đến Thẩm Ngôn, Tân Giác lại không kiềm chế được sắc mặt âm trầm, trong nháy mắt lại cảm thấy hận Tân Hoành đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Noãn Tâm thấy phản ứng của cô ta thì hỏi: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀“Thẩm Ngôn vẫn không quên được con ranh hèn hạ kia?”
Tân Giác không vui nhìn Hạ Noãn Tâm, trong lòng trách cứ sao cứ phải nói thẳng ra, cho dù là sự thật, nhưng nói ra cũng khiến cô ta đen mặt, dù sao Thẩm Ngôn bỏ cô ta mà say mê Tân Hoành cũng là một sự sỉ nhục đối với cô ta.
Tân Giác lạnh nhạt nói: “Từ lần trước, anh ấy chính mắt nhìn thấy Tân Hoành đã là người phụ nữ của Tân Hoành thì cũng chưa từng nhắc đến tân Hoành, chắc là đã chết tâm đối với con ranh chết tiệt đó rồi, nhưng mà lại có một đứa không biết sống chết khác.”
Hạ Noãn Tâm nghe thế thì biến sắc: “Ai?”
Sắc mặt Tân Giác ngoan độc, cắn răng nghiến lợi: “Người phụ nữ đó tốt nhất là cầu nguyện đừng để con phát hiện ra, nếu không xem con có giết chết cô ta không!”
Tân Giác nói xong, mặt mày lại không nhịn được bi thương nhìn về phía Hạ Noãn Tâm: “Mẹ, mẹ nói xem, con có cái gì không bằng Tân Hoành? Chỉ nói về việc yêu anh ấy, bây giờ Tân Hoành xa cách anh ấy như vậy, con đối xử với anh ấy như thể đào cả tim gan ra, chỉ sợ yêu anh ấy không đủ, nhưng anh ấy thì ngược lại đi tìm người phụ nữ khác, con có chỗ nào có lỗi với anh ấy, để cho anh ấy coi như không có con như vậy?”
Hạ Noãn Tâm lạnh lùng mắng: “Thẩm Ngôn đúng là không biết tốt xấu!” Nói rồi lại dùng giọng hòa hoãn trấn an Tân Giác: “Con cũng đừng gấp. sau này trở về, mẹ bảo ba con đi tìm nó, giúp con nhắc nhở một chút.”
Tân Giác hừ lạnh.
Hạ Noãn Tâm nói: “Con yên tâm, Thẩm Ngôn nhất định vẫn phải nể mặt Tân Hạo. Con và Thẩm Ngôn còn có nhiều thời gian, rất nhiều thời gian. Bây giờ chúng ta giúp Tân Hoành nhận tổ quy tông trước, con ranh hèn hạ như nó, mẹ muốn để cho nó tới từ đâu thì cút về chỗ đó!”
“Xem ra Trương Tiểu Thúy cũng là một kẻ đê tiện, thấy tiền là sáng mắt lên, tham lam dối trá, mẹ cũng không tin, người đàn ông như Dịch Tân gặp phải một bà mẹ vợ như vậy còn có thể thích Tân Hoành được nữa không? Nếu là mẹ, từ nay về sau chỉ sợ nhìn thấy là ghê tởm.”
Trong lòng Hạ Noãn Tâm cảm thấy khinh miệt và coi thường. Có điều Cố Viễn Chi nói cũng đúng, Hạ Noãn Tâm cùng lắm cũng chỉ là hạng tôm tép, hơn nữa có tính kế người khác cũng vĩnh viễn không tưởng tượng được, đối với bà mẹ vợ tham lam dối trá này, Dịch Tân lại cực kỳ tích cực, còn tích cực hơn cả Tân Hoành.
Tân Hoành chỉ có trốn tránh và tắt máy, chính xác là không muốn nhận thêm bất cứ tin tức gì nữa, chỉ cần trốn ở Dịch gia, cô không tin cái bà “mẹ ruột” kia có thần thông quảng đại hơn nữa lại có thể giáng từ trên trời xuống, bà ta có thể đi vào nhà học Dịch chắc? Trốn ở nhà là an toàn nhất, Tân Hoành càng nghĩ càng thấy an tâm.
Bên kia, Trương Tiểu Thúy cũng rất sốt sắng, bởi vì không liên lạc được với Tân Hoành. Tân Hoành rõ ràng đã nói để hôm nào lại nói, còn nói là tắt máy vì điện thoại không còn pin. Không ngờ bây giờ lại thực sự cố tình tránh bà ta!
Trương Tiểu Thúy liên tục gọi điện thoại tới, đều nhận được một câu “Số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy.” Năm lần bảy lượt như thế, sự kiên nhẫn của bà ta đã mất sạch, trong lòng vừa vội vừa tức, không nhịn được mà hung hăng nhìn Lạc Tiểu Xuyên ngồi trên sofa với dáng vẻ người ngoài cuộc: “Số điện thoại nhà nó là bao nhiêu?”
Lúc ấy, Lạc Tiểu Xuyên đang vừa xem tivi vừa ăn đồ ăn vặt, nghe thế thì quay sang nhìn bà ta như nhìn quái vật: “Mẹ tin con đi, mẹ không dám đánh đến nhà cô ấy đâu, chồng cô ấy mà biết sẽ không tha cho mẹ đâu.”
“Mẹ là mẹ nó, mẹ không tin nó dám đại nghĩa diệt thân!”
Lạc Tiểu Xuyên hừ lạnh: “Đại nghĩa diệt thân? Mẹ còn có thể, sao không để cho người khác diệt? Hơn nữa, mẹ sao? Hơn hai mươi năm nay có thấy mẹ nói con còn có một em gái đâu, cô ấy thật sự là con gái mẹ à?”
“Con!” Trương Tiểu Thúy giận dữ mắng mỏ: “Mày ăn cây táo rào cây sung đấy à, hai mươi mấy năm qua, ai cho mày ăn uống, ai cho mày đến trường học? Giờ mày còn ở đây nói đỡ cho người ngoài à!”
Lạc Tiểu Xuyên cười: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ“A, không phải là con gái ruột của mẹ, em gái ruột của con sao? Sao lại thành người ngoài rồi?”
“Con ranh chết tiệt này!” Trương Tiểu Thúy giận điên người, đang muốn đi đến đánh Lạc Tiểu Xuyên thì chuông điện thoại vang lên. Bà ta đột nhiên dừng lại, sau đó vui vẻ trong lòng cầm điện thoại lên: “Trương Tiểu Thúy? Tôi là Dịch Tân, chồng của Tân Hoành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...