Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Dịch Tân cũng không giận, chỉ cười một tiếng, nghiêng người, cho cô đi vào.

"Tôi nghĩ, cô ấy sẽ muốn gặp gặp cô."

Ánh mắt Điền Tĩnh vừa mới chạm đến người phụ nữ nằm trên giường, trong lòng nhất thời đau xót. Da của cô tựa như người chết, có một nháy mắt, Điền Tĩnh thậm chí muốn xông tới thử một chút cô có còn hơi thở hay không. *

Trong mũi chua xót, trong lòng tự trách bỗng nhiên lại càng sâu lại lợi. Điền Tĩnh hơi thê lương, quả nhiên cô (Điền Tĩnh) không phải giúp cô (Tân Hoành) ngược lại hại cô (Tân Hoành).

Điền Tĩnh ổn định tâm tình, quay đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Dịch Tân, "Tôi nghĩ, cô ấy cũng sẽ không muốn gặp đến anh."

Trong lòng Dịch Tân hơi chậm lại, liên tục thật dài khổ sở lẫn vào bất đắc dĩ đem trái tim gông cùm xiềng xích nhưng mà trên mặt lại chỉ là cười khẽ, anh nhìn Tân Hoành một cái, vừa nhìn về phía Điền Tĩnh, "Cô và cô ấy trò chuyện, sẽ không có người tới quấy rầy cô."

Anh nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, quản gia ở phía sau tướng môn kéo tốt.

Cửa khép lại một nháy mắt kia, Điền Tĩnh trên mặt nước mắt liền xuống.

Cô đi tới trước giường Tân Hoành, do do dự dự hồi lâu, nhịn lại nhịn, mở miệng một câu "Thật xin lỗi", nhưng vẫn là khóc lên.


Hung hăng xoa xoa nước mắt, "Thật xin lỗi, nếu như mà tớ không có tự cho là đúng giúp cậu, cậu cũng sẽ không hoàn toàn chọc giận anh ta."

Điền Tĩnh ngồi ở trên giường, lại đem nửa người Tân Hoành ôm vào trong ngực, khiến Tân Hoành gối lên bụng của mình, tay nhè nhẹ theo tóc của cô, lại dùng lòng ngón tay đi sờ trên da mặt tinh tế của cô.

"Tân Hoành, cậu mạnh khỏe trẻ tuổi. Cuộc đời của cậu còn dài, cậu mới hai mươi hai tuổi, hiện tại rất nhiều cô gái hai mươi hai tuổi cũng chẳng qua mới vừa tốt nghiệp đại học. May mắn, ở trong đại học liền tìm người yêu; bất hạnh. . . Mỗi người đều có bất hạnh, chia tay, sẩy thai. Cũng như số tuổi của cậu nhưng họ không người nào là liều lĩnh mạo hiểm lao ra, đang tìm công việc, phấn đấu. Lui về phía sau còn có sáu mươi bảy mươi năm cuộc sống, mấy chục năm vừa qua, họ thậm chí rất khó nhớ ngày hôm nay xảy ra cái gì."

"Chính là Điền tỷ, cũng là đi tới như vậy." Điền Tĩnh than thở, "Mọi người mệnh bất đồng, Điền tỷ biết cô vẫn rất hâm mộ tớ hâm mộ tớ tự tại. Nhưng kia là bởi vì tớ bi ai không để cho cậu thấy được. Cậu thấy tớ hôm nay gả cho Phương Tuấn, nhưng cậu có biết hay không trước khi tớ gả cho hắn, đã đi theo hắn mười năm. Cậu tối thiểu còn có một tờ giấy chứng nhận kết hôn, mà trong mười năm này, tớ thật sự chính là người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

"Tớ mười chín tuổi ở cùng hắn, Tân Hoành, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng nổi ánh sáng gặp phải cái chết bi ai. Tớ mang thai đứa bé của hắn, lại không thể sinh ra được, cũng không dám để cho người khác biết. Tự tớ một người đi làm giải phẫu, bệnh viện muốn người thân ký tên, tớ liền tốn 200 đồng tiền ở ven đường tùy ý tìm cô gái không quen, để cho cô ấy giúp tôi ký."

"Tớ khi đó nghĩ, tớ không giữ được nó, chỉ là bởi vì tớ cùng nó duyên phận còn chưa đủ. Tân Hoành, cậu nên biết, duyên phận không đủ này, là kinh khủng nhất, cho dù tìm được cũng chẳng qua Đàm Hoa Nhất Hiện, còn không bằng tha nó sớm một chút rời đi, mình sống yên ổn."

Điền Tĩnh nói xong, lại dùng tay nâng đầu Tân Hoành, để cho cô có thể đem lỗ tai dính vào trên bụng của mình, "Mà bây giờ, Điền tỷ lại có bảo bảo, bảo bảo cùng tớ duyên phận sâu hơn. Cậu hãy thử xem, có thể cảm giác thấy sự tồn tại của nó?"

Trong phòng, vẫn là Điền Tĩnh một người đang nói chuyện, không có người trả lời cô, nhưng cô lại vẫn tự tại, ôm người phụ nữ trong ngực, cô nhẹ nhàng nói chuyện với cô. Cô biết, cô nghe được, cô chỉ là mệt mỏi, không muốn mở mắt.

"Nên cậu luôn là cậu duyên phận không đủ cậu cưỡng cầu không được. Nhưng là, nếu như cậu vì duyên phận không đủ này mà bỏ qua tất cả, Tân Hoành, có phải hay không rất thiệt thòi? Không cần thương tổn tới mình rồi, bảo trọng thật tốt, tương lai mấy chục năm."

Điền Tĩnh vừa nói, vừa ở trong ngực người phụ nữ lau đi nước mắt.

Cô như cũ nhắm mắt lại, chỉ là nước mắt mãnh liệt, từng đợt từng đợt trào ra bên ngoài. Điền Tĩnh liền đi theo khóc đem nước mắt cô lau đi.

Lạc Tiểu Xuyên bưng thuốc bổ đến phòng khách thì quản gia đang đứng ở sau lưng Dịch Tân, hướng về phía cô ngăn lại lắc đầu.

Lạc Tiểu Xuyên lúc này mới nhớ tới người phụ nữ trên lầu vừa tới, một lần nghĩ, lại chợt cảm thấy kỳ quái.

Từ lúc cô đi đến tới đây, nửa tháng, chưa từng gặp qua người phụ nữ kia. Nhưng là cô tới, nhưng ngay cả người đàn ông đó tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy cũng cam nguyện rời đi phòng ngủ, chỉ tỉnh táo ngồi ở trong đại sảnh, không biến sắc.


Người phụ nữ kia, là ai?

Nếu quả thật có gì quan trọng, cô ấy tại sao không biết?

Lạc Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút, còn đi tới trước người Dịch Tân, nhắc nhở, "Thiếu gia, đến lúc thiếu phu nhân uống thuốc."

Người đàn ông ở trên sô pha trầm tĩnh rồi mới hướng về phía cô không có tâm tình, một hồi lâu, phất phất tay, nói: "Trước hết đi xuống."

Lạc Tiểu Xuyên gật đầu, đang muốn xoay người, lại nghe được cầu thang truyền đến âm thanh.

Cô nhất thời kinh ngạc, lại thấy trên ghế sa lon người đàn ông đã đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt liền vòng qua ghế sa lon, đối mặt hướng cầu thang.

Trên cầu thang, Điền Tĩnh đang xuống lầu, một bộ đang muốn tính toán rời đi. Tay phải, lại kéo một người khác.

Người phụ nữ trên giường tuyệt vọng suy nghĩ muốn được chết.

Mà ánh mắt của Dịch Tân, từ khi nghe đến động tĩnh liền vừa chuẩn vừa ngoan khóa ở trên người cô.

Sắc mặt của cô như cũ trắng bệch gần như đến trong suốt, chỉ là lúc này cô lại đã mở mắt, cả người trong nháy mắt có chút tức giận. Cô mặc quần áo ở nhà, đem đầu tóc lỏng lẻo, do Điền Tĩnh đỡ, đang từng bước từng bước xuống lầu.

Cả người mặc dù tiều tụy, cũng không chết lại tịch.


Ánh mắt của Dịch Tân vẫn đuổi theo động tác của cô, rơi vào trên mặt nàng, con mắt sắc thâm trầm ám xa.

Ánh mắt của Tân Hoành kịp chạm đến anh lại cứ lệch như bình thường, dừng lại không lâu cũng không gấp, liền dời đi chỗ khác.

Tân Hoành đưa Điền Tĩnh đến dưới lầu, ánh mắt hướng chỗ Dịch Tân.

Bọn họ không thấy được anh, lòng của Dịch Tân đột nhiên hung hăng giật mình.

Sau đó, nghe cô mở miệng, tim của anh một cái chớp mắt đã lạnh lẽo.

"Quản gia, giúp tôi phái lái xe đưa Điền tiểu thư trở về."

Giờ khắc này, cô đã có thể bình tĩnh như vậy lướt qua anh, đối với một người khác nói chuyện.

Sau khi tỉnh lại đây là câu nói đầu tiên cô nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui