Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Lạc Tiểu Xuyên bị Dịch Tân mang tới thư phòng thì trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi, cô cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách bật thốt lên, lúc này, hoàn toàn thân bị người đàn ông này cường đại áp bức, tha phương mới phát giác được sợ hãi.

"Nói, biện pháp gì?"

Âm thanh kia đã sớm bình phục, không hề thô bạo, lòng Lạc Tiểu Xuyên cũng vẫn như cũ là nặng nề nhảy một cái. *

Cô nắm thật chặt quả đấm, cắn răng, nhắm mắt nói, "Thiếu phu nhân phải là bị uất ức rất lớn, vừa không có có thể nói với người, nhất thời tuyệt vọng bị phong bế ở trong lòng, mới có thể không muốn mở mắt."

Lạc Tiểu Xuyên nói xong, liếc người đàn ông ngay trước mắt thấy vẻ mặt anh coi như bình thường, mới tiếp tục nói, "Không nếu như để cho cô gặp người nhà một lần?"

Lời này nói xong, người đàn ông ở trước mắt sắc mặt liền lạnh xuống.

Lạc Tiểu Xuyên trong lòng cả kinh, hoảng hốt vội nói, "Cho dù không có người thân, thân mật bằng hữu cũng có thể gặp một lần, để cho cô ấy giao uất ức cùng khổ sở khóc lên, cô ấy cũng sẽ không tự mình phong bế thương thân nữa rồi."

Lạc Tiểu Xuyên nói xong, khuôn mặt người đàn ông lúc này mới hơi hòa hoãn, nhưng cũng không đáp lời. Cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, chỉ là, cô nói lại tất cả đều là ý tưởng thật lòng.

Nghe nói, người phụ nữ kia từ bệnh viện ra ngoài cũng chưa có chảy qua một giọt lệ, thẩn thờ về tới đây nằm xuống, từ đó sẽ không nguyện mở mắt ra. Nửa tháng, ai kêu đều vô dụng. Mỗi ngày sơn hào hải vị cho ăn thân thể lại càng ngày càng hơn suy yếu.


Lạc Tiểu Xuyên thường thường nghĩ, cô ấy là bởi vì sinh không thể yêu rồi sao?

Cô không biết ân oán giữa Tân Hoành và Dịch Tân chỉ là cô từng vụng trộm đứng ở góc độ của Tân Hoành nghĩ, bây giờ Tân Hoành trừ Dịch Tân cùng đứa bé, cái gì cũng không có. Nếu như Dịch Tân làm thương tổn cô, cô lần nữa mất đi đứa bé. . .

Lúc Tân Hoành cần nhất là cái gì?

Hẳn không phải là sơn hào hải vị, chỉ là một người có thể cho cô an ủi ôm trong ngực.

Nếu như cô có mẹ. . . Hoặc là bà của cô vẫn còn ở đó. . .

Nghĩ như vậy, ý nghĩ trong lòng lại hơn chắc chắn hơn một chút.

Không nghĩ, trầm tĩnh hồi lâu, cô lại đột nhiên nghe được người đàn ông kia thanh thanh đạm đạm nói một câu trong nháy mắt cô cả kinh cả người đứng thẳng bất động, lại nửa điểm không thể động đậy.

Người đàn ông kia đạm hỏi, "Là ai phái cô tới? Mục đích của cô là cái gì?"

Cô cứng ngắc, trong ánh mắt của người đàn ông, cả người có một loại bị dây gì đó rậm rạp chằng chịt bò đầy cảm giác rợn cả tóc gáy. Lạc Tiểu Xuyên cố gắng ổn định tâm thần, khiến âm thanh nghe không đến nỗi quá mức hốt hoảng, nói: "Là bác sĩ Phong để cho tôi tới, tôi cũng cần tiền. . ."

Lời của cô thậm chí không kịp nói xong, đã bị anh cắt đứt.

"Phong Dương không thể nào nói cho cô biết Tân Hoành không có người thân!"

Đầu óc trong nháy mắt tỉnh mộng, Lạc Tiểu Xuyên rốt cuộc phản ứng kịp trong lời nói của cô có chỗ sơ hở.

Cho dù không có người thân. . .

Nàng theo bản năng dùng từ "Cho dù", từ trong giọng nói chính là khẳng định. Vốn là đây chẳng qua là một từ "Nếu như" cô không có người thân. . .

Lạc Tiểu Xuyên trong lòng thầm kêu hỏng bét, người đàn ông này quá sắc bén rồi, chữ chữ câu câu cũng nhạy cảm như vậy.

Cô đúng là bởi vì trong lòng đã sớm rõ ràng, cho nên trong giọng nói không tự chủ liền lộ ra ngoài, mà lộ ra cũng cũng chỉ có hai chữ mà thôi, liền bị người đàn ông kia phát hiện.


Sống lưng một mảnh ẩm thấp thanh lương, Lạc Tiểu Xuyên ngoan độc nói: "Tôi xác thực là biết mẹ Tân Hoành rất nhiều năm trước đã qua đời, bà ngoại cũng mất, hai năm trước, lại bị đuổi ra khỏi Tân gia. Cho nên, cô ấy thật cũng coi là không có người thân rồi. Tôi hiểu biết rõ những thứ này, là bởi vì trước kia tôi nghe nói qua Tân Hoành, trẻ tuổi lại có tài hoa đồng thanh truyền dịch, cháu ngoại nhà ngữ ngôn học Du Thận Khanh, con gái nhà phiên dịch Du Tiểu Nghi."

"Khi tôi vừa tới nơi này nhìn thấy thiếu phu nhân, liền nhận ra cô ấy là Tân Hoành, nhưng bây giờ thảm như vậy. . ." Lạc Tiểu Xuyên nói tới chỗ này, dừng lại, cẩn thận nhìn Dịch Tân, thấy anh không có dấu hiệu nổi giận mới tiếp tục nói, "Cho nên, âm thầm lại khó hiểu một chút, mới biết cô thì ra là đã bị đuổi ra khỏi nhà."

Cô nói xong, trong phòng một trận trầm mặc.

Rồi sau đó, người đàn ông nói nhỏ, "Cô trước đi xuống đi."

Anh tuy là nói một câu như thế nhưng trong lòng Lạc Tiểu Xuyên không có chút nào buông lỏng, nhưng trừ rời đi, cô quả thật không biết nên nói gì nên làm cái gì, liền cũng chỉ có thể nghe lời rời đi.

Ra đến đi trước cửa, cắn răng, rốt cuộc xoay người lại, nhìn cái đó lúc này mặt ngó ngoài cửa sổ đưa lưng về phía người đàn ông, "Thiếu phu nhân, cô ấy. . ."

"Đi ra ngoài đi!" Người đàn ông phất phất tay, mới nói, "Đề nghị của cô tôi sẽ suy tính."

Lạc Tiểu Xuyên không nói nữa từ thư phòng rời đi.

Vừa ra cửa, trên mặt rốt cuộc không nhịn được giễu cợt cười. Nói như vậy, Tân Hoành thật sự rất đáng thương.

Hai người thân nhất lần lượt qua đời, mình lại bị em gái hãm hại, tiếp theo bị cha đẻ đuổi ra khỏi nhà. Đều nói lập gia đình là lần thứ hai đầu thai của người phụ nữ, cô gả cho người đàn ông, lại đem lấy cô hành hạ đến mức này.

Tân Hoành a Tân Hoành, cô là kiếp trước tạo cái nghiệt gì?


Lạc Tiểu Xuyên lắc đầu một cái, cười một tiếng.

Hay là, kiếp trước tích cái phúc gì?

Dịch Tân nói anh sẽ suy tính đề nghị của cô, Lạc Tiểu Xuyên lại một ngày không thấy động tĩnh, tự nhiên, động tĩnh chỉ là Tân Hoành. Tận tới đêm khuya, Dịch gia tới một người.

Người đến là một người phụ nữ vóc dáng thon dài tóc ngắn, một thân áo khoác màu đen, làm cho người ta có cảm giác lão luyện thành thục. Là quản gia dẫn cô ấy vào cửa, Lạc Tiểu Xuyên nghĩ, giống như Tang Nhuế và bác sĩ Phong, bạn Tân Hoành đến xem cô ấy.

"Phương phu nhân, mời tới bên này."

Quản gia mang theo người phụ nữ tới phòng ngủ chính ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ một cái cửa, nói: "Thiếu gia, Phương phu nhân đến."

Một hồi lâu, cửa từ trong mở ra, Dịch Tân đối người tới cười một tiếng, "Phương phu nhân đoạn thời gian trước giúp Tân Hoành, Dịch Tân còn chưa kịp nói một tiếng cảm tạ."

Người tới lại cười lạnh, "Tân thiếu không cần lần nữa nhắc nhở thân phận của tôi, Điền Tĩnh tôi một người làm việc, anh tội gì dính líu tới Phương gia."

Người tới chính là Điền Tĩnh, cô gả cho Phương gia đại thiếu, xưng hô một tiếng Phương phu nhân quả thật không có sai. Chỉ là lúc này, trong lòng cô đối với Dịch Tân rất giận, trong lòng chứa thành kiến, theo bản năng coi như Dịch Tân đang dùng Phương gia uy hiếp cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui