Động tác trên người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô chằm chằm. *** trong mắt trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là sự tỉnh táo. Chỉ là lúc này, anh đang đè trên người cô, áo khoác đã bỏ đi, áo sơ mi xộc xệch, bàn tay xinh đẹp còn đang vuốt ve thân thể trần truồng của cô.
Tư thái như vậy càng giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp.*
Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ bên môi tạo cho người ta một loại ảo giác dịu dàng, “Đây là cái gì?”
Cô nhìn dáng vẻ đó của anh, trong lòng rét lạnh, cả người cứng lại.
Thế nhưng anh lại không cho cô thời gian, ngay sau đó lại hỏi, “Em chờ anh lâu như vậy, không phải đợi anh trở lại ** * cùng em, vậy là cái gì?”
Ánh mắt của anh tà nịnh, lời nói lạnh lẽo. Cô chỉ cảm giác trong lòng thật đau, trong đau khổ sẽ không nghĩ đến điều gì khác, liền ở dưới người anh thản nhiên nhìn anh, nói thẳng, “Hãy bỏ qua cho Phương Vũ.”
Dứt lời, trong nháy mắt không khí trầm xuống, gần như sụp đổ.
Con ngươi xinh đẹp của người đàn ông nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ phía dưới, không nói lời nào mà chỉ dùng khí thế cường đại của anh buộc cô. Khiến cô cảm giác thân thể giống như bị giữ chặt trong tay ai, đôi tay kia còn không ngừng thu lại, thân thể của cô liền bị bức bách co rút nhanh, đến đau đớn.
Lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng.
Một lúc sau, môi mỏng của anh khẽ mở, “Ai?”
Chỉ có một chữ lại chân thật cho thấy quyền sống chết trong tay anh.
Cô hiểu ý anh. Chỉ là lúc này, cô thân không mảnh vải ở trong tay anh có chút xấu hổ, trên tay dùng sức khước từ anh.
Anh bất động.
Cô lại dùng sức.
Anh cười lạnh, tay vốn đặt trên ngực cô liền một đường đi xuống, tách hai chân của cô ra, xâm nhập vào chỗ kín của cô. Ngón tay hơi cong, đâm vào trong.
Cô kêu lên lại cuống quít cắn môi, con mắt híp lại, giọng nói mềm nhũn, “Anh để em mặc quần áo vào trước đã.”
Thấy anh bất động, cô lại vội bổ sung nói: “Em lạnh.”
Anh mị con mắt nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu mới rời khỏi thân thể cô, nhặt áo choàng tắm bị anh cởi ra trên đất, ném cho cô.
Cô vội mặc vào, chỉ là dưới mắt anh, động tác gần như hoảng loạn. Vội vàng buộc đai lưng lại, Tân Hành mới ngẩng đầu trả lời anh, “Điền Tĩnh.”
Dịch Tân nhíu mày, không nói lời nào. Tư thái này rõ ràng cho thấy đang đợi cô nói.
Cô nói, “Chồng Điền Tĩnh là Phương Tuấn, là anh trai Phương Vũ. Ngày đó, cô ấy cùng Phương Tuấnra ngoài, lúc trở lại vừa vặn nhìn thấy gặp phải….. Khi đó, cũng là Phương Tuấn thông báo cho Mạc gia.”
Dịch Tân cười lạnh, “Bọn họ trở lại cũng vừa khéo, lúc em bị bắt vào Phương gia thì không trở lại. Lúc em trở lại chỗ anh, thì bọn họ đã về đến!”
Tân Hành nghe được sự châm chọc trong lời của anh, cắn môi, “Lúc xế chiều Điền Tĩnh liên lạc với em nói hiện tại Phương Vũ còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết còn chưa rõ. Dù lần này nhặt về một cái mạng, nhưng nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trên xe lăn mà sống. Còn nữa, mặt anh ta cũng bị Tang Nhuế hủy dung. Chỉ là, Phong Dương… hình như không chịu bỏ qua, cho nên Điền Tĩnh hi vọng anh có thể để Phương Vũ một con đường sống.”
Tân Hành nói xong, không khí liền trở nên yên tĩnh lần nữa. Người đàn ông trước mắt cô chỉ nhìn cô, ánh mắt căng lên nhưng cũng không nói chuyện.
Cô chờ anh hồi lâu, thế nhưng anh vẫn như cũ chỉ chăm chú nhìn cô, thậm chí ánh mắt kia làm cho cô cảm thấy trong lòng rất buồn bực, dường như khó có thể hô hấp.
Cô lại không nhịn được, liền can đảm thử dò xét hỏi, “Có thể không?”
Đáy mắt anh dần dần lạnh lùng, dầy cộm nặng nề, “Em cảm thấy có thể không? Người hắn bắt là em, cũng không phải là tôi. Nếu ngay cả em cũng cảm thấy có thể bỏ qua cho hắn, vậy tôi còn có thể nói gì?”
Giọng điệu của anh rõ ràng không vui, Tân Hành cũng không nghĩ sâu, chỉ nói, “Em nghĩ, mặc dù em và Tang Nhuế phải chịu chút khổ cực, nhưng cũng may Hữu Kinh Vô Hiểm*. Mà Phương Vũ, hắn cũng phải trả giá rất cao.
Khuyên người phải có lòng khoan dung, hắn đã như vậy, chúng ta không cần phải ép sát từng bước.”
Cô thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng, nhưng không ngờ vừa mới nói xong, cô cảm giác cằm đột nhiên đau nhói, mặt đã bị người đàn ông kia hung hăng nắm vào trong tay. Nhất thời, một luồng khí tức giận cường đại cuốn tới.
“Tân Hành, em muốn nói cho tôi biết, hơn nửa đêm em nói nhiều như thế với tôi, chỉ là để tôi bỏ qua cho một người thiếu chút nữa đã hại chết em?!”
Khuôn mặt Dịch Tân chậm rãi đến gần cô, cách cô quá gần, cô liền có thể tinh tường thấy rõ đáy mắt yêu tà mang theo huyết lệ sâu nặng của anh.
Trong lòng rét lạnh. Cô biết, anh tức giận.
“Nhưng, anh nói…” Cô cố gắng giãy giụa trong tay anh, nhưng một chút sức cũng không có.
“Tôi nói cái gì?” Anh cười tà, “Tôi chỉ hỏi em, em có nguyện ý bỏ qua cho hắn hay không, cũng không tỏ thái độ rõ ràng rằng tôi muốn bỏ qua cho hắn!”
“Tân tiểu thư, em nhân từ, tôi vốn còn không muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ là lần này, là Phương gia đụng phải họng súng! Là Điền Tĩnh mở miệng cầu em sao? Vậy thì tốt, tôi liền khiến cô ta về sau vĩnh viễn khỏi cần nói chuyện, tránh khỏi kích động em, làm hỏng tâm trạng của tôi!”
Đầu óc thoáng chốc “Đùng” một tiếng tỉnh ra, Tân Hành bỗng nhiên trợn to mắt, hoảng sợ nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, không thể khống chế mà lắc đầu, “Không, anh không thể như vậy!”
“Không thể?” Dịch Tân cười lạnh, “Tân Hành, xem ra đến hiện tại em vẫn không học được cách tin tưởng tôi!”
“Tôi liền để em xem một chút, tôi có thể hay không thể!”
Dịch Tân nói xong, tay dùng sức hung hăng hất ra vật cầm trong tay cô.
Tân Hoành bị một lực đẩy ra liền té trên giường. Trong lòng vừa sợ vừa đau lại vừa giận, nhưng vẫn cuống quít chống thân thể lên như trước, miễn cưỡng cười nói, “Anh đừng tức giận, nếu anh không muốn bỏ qua cho Phương Vũ, vậy coi như em không nói. Điền Tĩnh cô ấy cũng không dễ dàng gì, anh cần gì phải làm khó cô ấy?”
“Làm khó?” Trong mắt của người đàn ông rốt cuộc nổi gió dữ dội, “Tân Hành, em thật không biết cái gì gọi là làm khó!”
Tân Hành ngẩn ra.
“Tôi cho rằng em đang đợi tôi, bao lâu em cũng đợi tôi? Kết quả, ngay cả để tôi đụng vào em em cũng không tình nguyện như vậy, làm sao em không nói là em làm khó tôi?!”
Trong mắt của anh sự tức giận và lên án rõ ràng chói mắt, tất cả ném về phía cô. Tân Hành chỉ cảm thấy nhất thời sự uất ức và khổ sở trào lên trong tim. Tim, hung hăng đau xót, bật thốt lên phản bác, “Anh đã có Nghê Tranh rồi, anh còn cần em sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...