Tân Hoành nhìn màu đen nhung tơ sấn tôn lên màu của ngọc lục bảo, dây chuyền, khuyên tai, một bộ, quý hiêm. Màu xanh lá không nổi bật nhưng cao quý.
Tâm, hung hăng nhảy lên. Mắt đã không rời đi nổi.*
Cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, hồi lâu, cũng không phản ứng.
Charlie khom nửa người, đứng nghiêng ở phía trước Tân Hoành, nhìn bộ dạng này của cô mà giật mình, mặt nhất thời cười đến càng thêm rực rỡ, lòng, hồi hộp.
Hắn biết, vật này, nhất định có thể làm người khác choáng váng, bất luận người nọ đã từng thấy quen như thế nào. Có ít thứ, giá trị vẫn luôn tồn tại, chính là vì không có nhiều người có thể có được nó, mà không thể nghi ngờ, bộ bảo thạch này thì rất có khả năng như vậy.
Lần nữa cười lộ 8 chiếc răng, Char¬lie nói: "Tân tiểu thư, bộ này có hài lòng không?"
Lời của hắn, khiến cả người Tân Hoành không tự chủ được cứng lại, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, có chút cứng nhắc đem ánh mắt chuyển tới hướng Char¬lie, lời ra khỏi miệng, cũng không kiềm chế được do dự, "Xin hỏi... Bộ này đồ trang sức, tôi có thể mua về sao?"
Câu hỏi của cô, trong âm thanh mang theo chút bất ổn, giống nhưlà vui mừng, cũng như là cầu xin mà không, là có chút kích động. Char¬ilie vội hướng Tân Hoành cười nói, "Có thể, dĩ nhiên có thể! Tân tiểu thư thích, lập tức bọc lại, đưa đến nhà của ngài.”
Char¬lie nói chưa dứt lời, chỉ cảm thấy vạt áo bị người khác kéo thật chặt, hắn không nhịn quay đầu lại, thấy là nữ nhân viên phục vụ đưa đồ trang sức lên, có chút phiền não, liền khiển trách, “Chuyện gì? !”
Nữ nhân viên phục vụ nhìn Tân Hoành một chút, muốn nói lại thôi, lấy ánh mắt ý bảo Char¬lie kiếm một chỗ nói chuyện, chỉ là Char¬lie hiện tại đang muốn khiến Tân Hoành hài lòng vui vẻ, không rảnh ứng phó nữ nhân viên phục vụ, trong ánh mắt có chút không nhịn được, “Có chuyện gì, nói mau!”
“Bộ đồ trang sức này đã bị người mua xong rồi.” Nữ nhân viên phục vụ lúc này mới thật thấp lên tiếng, ngay trước mặt Tân Hoành.
Tân Hoành nghe, nhưng mà trên mặt lại cũng không có vẻ kinh ngạc, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn nữ nhân viên phục vụ, hỏi, “Chẳng lẽ không thể làm cho họ nhường cho tôi sao? Tôi, rất thích nó.”
“Có thể, dĩ nhiên có thể! Tân tiểu thư thích cứ cầm đi là được!” Char¬lie không chút do dự liền nói.
Nữ nhân viên phục vụ nghe, trên mặt cũng gấp gáp lên, càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này cơ hồ mặt đã đỏ lên. Tân Hoành cố khẽ mỉm cười ánh mắt còn vẫn rơi vào trên người cô, mà Tang Nhuế đang nhìn cô (Tân Hoành), cũng thẳng tắp theo cô nhìn chằm chằm. Nữ nhân viên phục vụ cả người quýnh lên, rốt cuộc bật thốt lên, “Bộ đồ trang sức này, là Tân thiếu mua!”
Sau đó, Char¬lie khuôn mặt tươi cười vì vậy cứng ngắc vì một câu nói kia. thật vất vả mới phản ứng được, cực nhanh thu hồi nụ cười trên mặt, thấp giọng khiển trách nữ nhân viên phục vụ, “Chuyện khi nào? Ta làm sao sẽ không biết?!”
Nữ nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, đáp một tiếng, “một tháng trước. Ngài không ở đây, là Tân thiếu tự mình phân phó hai năm trước quản lý J nghỉ việc lần nữa tới Anh quốc chế tác. Tới nay, Tân thiếu còn chưa từng có tới lấy…”
Nữ nhân viên phục vụ nói tới chỗ này, phía sau sẽ không có một tiếng động, lời giải thích kia cũng không khỏi quá rõ ràng đi, ở H thị, vật Dịch Tân nhìn trúng, những người khác không thể tranh, cũng là tranh không được.
Char¬lie nhất thời cảm thấy cả da đầu tê dại rồi, cứng ngắc xoay người, trên mặt lại có nụ cười, chỉ là lúc này nụ cười cứng lại, giống như là bị phong hóa trăm ngàn rồi, có chút thê lương không tự nhiên, “Tân tiểu thư…Chuyện này…cô xem…”
Tân Hoành cười nhạt, còn chưa kịp nói chuyện, Tang Nhuế đang ở một bên cười nói, “Char¬lie cái bộ trang sức a phải nên…” là của Tân Hoành…
Tang Nhuế vốn là muốn nói như vậy, chỉ là còn chưa nói hết, tay liền bị Tân Hoành đè thật chặt lại, cô kinh ngạc, dừng lời nói, lại chỉ xoay đầu lại nhìn Tân Hoành, hướng cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, Tang Nhuế cũng không có kịp nói gì, liền bị Tân Hoành kéo rời đi.
Char¬lie một đường cung tiễn, một đường nói xin lỗi, Tân Hoành chỉ quay đầu lại nói với hắn nói một câu “không sao”, bước chân cũng rõ ràng là gấp gáp, một đường gấp gáp cùng Tang Nhuế rời đi, càng giống như là chạy trốn.
Tang Nhuế trên mặt lúc này đã không còn như khi vừa ở tiệm châu báu mà cười nữa, còn mơ hồ có chút uất ức, trong bụng nghi ngờ, vẫn là cười nói, “Cậu làm sao vậy? Đồ trang sức này là Dịch Tân mua, cậu mua như là hắn lấy, sớm muộn gì đều là của cậu, cậu bây giờ ở đây tiếc rẻ cái gì?”
Tang Nhuế vừa nói như thế, Tân Hoành rốt cuộc không nhịn được cười khổ một tiếng, “Bộ đồ trang sức kia, hai năm trước tớ cũng đã có.”
Tang Nhuế chỉ cảm thấy lòng dạ bị người ta va vào một phát, trong nháy mắt, liền bị đụng đến tê dại, thân thể cử động không được, chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm khóe môi Tân Hoành chứa tia cười tự giễu.
Hai năm trước cũng đã có…hiện tại, lại xuất hiện một bộ khác giống nhau y đúc.
Tiệm châu báu này, món đồ nào cũng là Trân Phẩm, đã giữ vững sự cao quý cùng lực hút, cơ hồ mỗi một kiểu đều chỉ có một bộ, chân chính độc nhất vô nhị. hiện tại, Dịch Tân lại mất tâm tư kia đem quản lý J hai năm trước đã nghỉ việc tìm trở về, chế ra một bộ khác.
Phần tâm tư này, không thể nói là không sâu. Chỉ là, phần tâm tư này, hắn là đối với người nào?
Nhất định không phải Tân Hoành. Tân Hoành đã có rồi, trừ phi cô ấy có cái gì cổ quái, chính là thích đem từng món đồ một mang đi phục chế…
Chỉ là, thật rất đáng tiếc, cô không có. Như vậy, Dịch Tân đem đưa cho Tân Hoành thứ gì đó sao chép là được, là lại muốn đưa cho người nào?
Suy nghĩ chuyển tới chuyện này, Tang Nhuế đột nhiên cả kinh. Cắn răng, nhịn xuống trái tim nhảy lên mãnh liệt, kéo tay Tân Hoành, chống lại bộ mặt bình tĩnh của cô, cười, vải ở trên mặt, lại đột nhiên không nói ra lời.
Đứt gân não rồi! Tang Nhuế ở trong lòng hung hăng chửi mình. thì ngược lại Tân Hoành hướng cô thản nhiên cười một tiếng, “Trước không nên đi lấy xe, chúng ta đi đi thôi.”
Như vậy, cũng miễn cưỡng coi như là vòng vo đề tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...