Ngày hôm sau Mục Lương Hòa đi vào doanh trại, tối qua anh nói hôm nay có hội nghị, sau đó phải đi vùng ngoại ô quân khu làm công tác tư tưởng, có thể buổi tối sẽ về rất muộn, bảo cô ngủ trước không cần chờ, lúc ấy cô chỉ thiếu cong môi trực nói ai thèm chờ anh thôi.
"Cô chủ, cô cũng muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm, chị Ngô buổi trưa không cần chờ cơm tôi."
Thanh Ninh đeo túi ra khỏi đại viện, lên taxi đi thẳng đến nơi hẹn, đến nơi thấy đã thấy Hạ Gia Mẫn chờ sẵn rồi, tay cô nàng cầm gương hình như đang trang điểm.
"Vội vàng kêu mình tới mà chính cậu lại tới trễ, cậu thì không đi làm mà lúc nào cũng ra vẻ bận rộn như vậy là sao?"
Thanh Ninh chỉ cười không đáp, kéo ghế ngồi xuống, gọi một ly nước quả, đoạt lấy gương trong tay cô bạn soi mình, trong gương cô gái nở nụ cười, tiếu dung long lanh: "Gia Mẫn, cậu còn liên lạc với Mạnh Kiết Nhiên hả?"
Tay cầm của Hạ Gia Mẫn chựng lại, suýt thì rớt xuống bàn, tự nhiên cao giọng "Hắn lại đi tìm cậu?"
"Hắn thật sự đã đi tìm cậu?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước hắn đến hỏi mình cậu ở đâu, mình nói không biết, hắn thiếu chút nữa bóp chết mình, cậu không biết khi đó hắn trông khủng bố thế nào đâu, hai người thật may là ban đầu không ở cùng nhau." Hạ Gia Mẫn nói xong câu nói sau cùng, tự biết là nói sai rồi, vội vàng che miệng, mắt ngó lơ chỗ khác "Hắc hắc, Thanh Ninh, miệng mình không tốt cậu đừng để bụng. Chỉ là Mạnh Kiết Nhiên hiện tại phát đạt vô cùng, thế lực ở thành phố C này đã không thể tưởng tượng nổi. Nghe cha mình nói hắn hình như có quan hệ với bọn buôn bán ma túy và vũ khí nhưng không có chứng cớ. À chắc cậu còn chưa biết nhỉ, Úy gia giờ toàn bộ do hắn thâu tóm, Úy lão gia thì nằm trong bệnh viện,, hắn cũng đã hủy hôn ước với Úy Dĩ An rồi."
Hạ Gia Mẫn nói xong, Thanh Ninh vẫn hết sức duy trì trấn định, nhưng vẫn bị sự kinh ngạc tiết lộ cảm xúc. Chỉ trong 3 năm ngắn ngủi hắn đã biến Uất gia thành như bây giờ, không khó nhận ra việc đính hôn với Úy Dĩ An năm đó là có lý do, nói chính xác là hắn đã sớm trù tính kế hoạch trong lòng, có lẽ chuẩn xác hơn mà nói dạ, trong lòng hắn sớm có kế hoạch, kế hoạch loại cô ra ngoài.
"Thật không may hôm qua mình cũng gặp hắn."
"Sau đó thì sao?"
Không có sau đó, vì cô nhìn thấy người đang mở cửa đi vào, người phụ nữ kia vừa vào liếc mắt cũng nhìn thấy ngay cô, hướng bên này đi tới. Bàn phía bên này không có vật gì che chắn, Thanh Ninh thậm chí có thể nghe được cả tiếng thở của chính mình, tựa hồ có cái gì đó phá kén chui ra, hô hấp bị đè nén khó chịu.
"Thanh Ninh, về rồi sao không về nhà, ba cô hay nhắc đến cô lắm."
Hạ Gia Mẫn biết rõ hoàn cảnh gia đình Tạ Thanh Ninh, người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi xinh đẹp động lòng người trước mặt là mẹ kế của Thanh Ninh, cũng là người cô khó có thể quên được, đối với một người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thì ngay cả cô cũng không thể nào yêu thích được.
"Dì, hay là ngồi uống ly café đi, café chỗ này cũng rất được."
Hạ Gia Mẫn tuy là cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt.
Vương Xuân Di cười nói không cần, vẫn như cũ đứng ở trước bàn, không có ý tứ muốn rời khỏi, Hạ Gia Mẫn nhìn nét mặt cứng ngắc của Tạ Thanh Ninh, đưa chân dưới bàn đá cô một cái.
Thanh Ninh bị cái đá lay tỉnh, nhìn Vương Xuân Di trên mặt không biết trét bao nhiêu phấn, trong lòng từng trận gió lạnh thổi qua, lạnh đến tận xương. Cô thật muốn thốt lên câu cảm khái, thời gian quả thật chính là lưỡi dao sắc bén, từng dao từng dao cắt qua ai cũng đừng hòng chạy trốn.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay tôi cùng bà trở về một chút." Sớm biết sẽ có một ngày như thế, hiện tâm trạng đã bĩnh tĩnh nhiều, cũng chỉ là đi gặp người cha với mẹ ghẻ và cậu em trai cùng cha khác mẹ mà thôi, cũng không phải là ra chiến trường, có đi không có về.
Vương Xuân Di đối với sự thay đổi thái độ đột ngột của Thanh Ninh thì âm thầm giật mình một cái, cái mặt không cười nổi nói: "Tốt, vừa hay ba cô buổi trưa về nhà, cùng nhau ăn cơm trưa."
Cô gật đầu cùng Hạ Gia Mẫn tạm biệt rồi theo bà ta đi ra ngoài. Ven đường đã đậu sẵn một chiếc Bentley màu đen, tài xế cung kính gọi một tiếng phu nhân sau đó mở cửa xe. Cô nhíu mày, hai chữ phu nhân kia nghe vào trong lỗ tai cô thấy không hề dễ chịu chút nào, sau khi lên xe dứt khoát nghiêng đầu nhìn ngoài cửa. Ước chừng Vương Xuân Di cũng không nguyện ý tiếp tục diễn vai mẹ hiền nữa rồiở phẫn diễn lương, cũng không cùng cô trao đổi, vì vậy trên xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng xe khởi động, đi được nửa đường thì Vương Xuân Di bảo tài xế mở radio.
Xe chậm rãi đi trên đường sau đó vòng qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng trước cửa sắt lớn màu đen, cửa từ từ mở ra cho xe chạy vào, quang cảnh hai bên đường vẫn y như cũ, nhưng giờ xem ra đã không còn tư vị ban đầu nữa.
Bỏ đi hơn 3 năm quay trở lại, Thanh Ninh cố đè xuống những chua sót trong lòng, đứng ở cửa nhìn mấy giây mới theo Vương Xuân Di đi vào. Di động lúc này trùng hợp vang lên, cô lấy ra nhìn là Mục Lương Hòa gọi.
Vương Xuân Di quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt lóe lên cái nhìn như miệt thị, Thanh Ninh vểnh cằm quang minh chính đại ra ngoài nghe điện thoại, giọng Mục Lương Hòa trầm ấm, cách không gian lại cho người ta thứ tình cảm an ổn thoái mái lạ kì.
"Đang ở đâu?" Mục Lương Hòa mới từ phòng họp ra ngoài, tựa vào cạnh cửa sổ, anh mới gọi về nhà nghe chị Ngô nói cô đã ra ngoài từ sớm.
Cô hắng giọng, tay níu lấy một bông hoa cúc trong vườn, khó chịu vặt sạch cánh hoa: “Đang ở Tạ gia, tối sẽ về."
"Ừ, vậy tôi bảo Trần Minh đi đón em ."
"Aha, thủ trưởng, anh chính là lấy việc công mưu lợi việc tư nhé." Xe của anh là do quân đội cấp, Trần Minh cũng là lái xe riêng, đều thuộc quản lý của quân đội.
"Làm càn." Mục Lương Hòa ở đầu kia thấp giọng quát lớn, giọng khàn khàn như tiếng violon cent, Thanh Ninh nghe thấy phải đổi sang tai khác, tiếp tục nghe anh không nhanh không chậm nói "Sao đột nhiên lại về nhà, không phải không muốn về ư?"
Cô mím môi không lên tiếng, đầu kia cũng không ngắt máy, hai người cách làn sóng điện nghe đối phương hô hấp, giờ khắc này lại sinh ra một loại không khí hài hòa, hồi lâu cô mới mệt mỏi lên tiếng: "Thủ trưởng, em sẽ từ từ học buông tay." Sau đó cúp điện thoại, Mục Lương Hòa nghe tiếng sôi trong máy, tựa vào bệ cửa sổ cười, ngón tay thon dài vuốt ve mặt bàn phím, Cố Thành Dĩ lấm lét đến thật gần bất thình lình chào to một tiếng.
Mục Lương Hòa cũng không giật mình, cất điện thoại vào túi quần xong quay sang vỗ vai Cố Thành Dĩ rồi sải bước rời đi.
Tạ Thanh Ninh tay nắm điện thoại quay vào nhà, tâm tình rất tốt, không phải là cùng Tạ Đông Phong ăn cơm trưa ư, cũng ăn cùng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể biến ra thêm điều gì.
Cô vừa đi vào thì gặp Vương Xuân Di từ trên lầu thay đồ đi xuống, bà ta mặc đồ ở nhà thoải mái, tóc dùng trâm búi lên, nếu không nhìn lầm hình như cây trâm đó là đồ vật mẹ cô để lại, cô cũng không biết rõ.
"Có bạn trai?"
Nàng cực kỳ không thích Vương Xuân Di bày ra cái mặt tự cao tự đại nói chuyện với cô, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy đồ uống từ tay người giúp việc chậm rãi nhấm nháp, lơ đi câu hỏi của bà ta: "Ba tôi khi nào về?"
"Tôi mới gọi điện thoại báo tin cô trở về, bây giờ chắc đang trên đường về."
"ôh." Tạ Thanh Ninh từ nhỏ đã thông minh, nhưng chỉ là tiểu thông minh, Tạ Đông Phong đã nhiều lần bảo cô tính tình ương bướng cần phải thu liễm, nếu không sau này sẽ chịu khổ, cô không tin, gân cổ cãi ông. Vì vậy chuyện cô và Mạnh Kiết Nhiên làm ông tức suýt nữa phải vào viện nằm. Ba cô trước giờ không thích Mạnh Kiết Nhiên, nói hắn tuy không phải vật trong ao, nhưng dục vọng trong đôi mắt quá nhiều, không thích hợp với cô, Thanh Ninh không tin vẫn cùng ba náo loạn nhiều lần, thậm chí còn mang người mẹ đã mất ra kích thích ông, cuối cùng còn ngang ngược bỏ nhà ra ngoài ở, bây giờ nghĩ lại, đúng là gừng càng già càng cay.
Tuổi trẻ mà, nếu không làm ra những chuyện điên rồ thì sao gọi là thanh xuân đây.
Thanh Ninh và Vương Xuân Di nói chuyện không lâu thì nghe tiếng thắng xe ngoài cửa, Tạ Đông Phong đã về.
Tính lại, Tạ Đông Phong năm nay cũng không còn trẻ vừa tròn 60 tuổi. Ở tuổi này nếu là người khác thì đã đầy con cháu ẵm bồng, tiếc là Tạ Đông Phong vì sự nghiệp nên kết hôn trễ, gần trung niên mới có một con gái là cô. Cô nhớ khi còn bé thường được ba ôm vào lòng gọi tiểu công chúa, sau đó nâng cô cưỡi trên vai làm cô cười nắc nẻ.
"Rốt cuộc cũng chịu trở về?" Còn chưa thấy người đã nghe giọng Tạ Đông Phong nghiêm nghị từ trong không khí truyền đến, Thanh Ninh rung mình một cái mới lề mề đứng dậy khỏi salon, quay đầu lại người ba đã bị dấu vết năm tháng in rõ trên khuôn mặt rơi ngay vào mắt cô, lại lần nữa cảm thán thời gian quả nhiên là lưỡi dao sắc lạnh!
Tóc mai hai bên thái dương đã bạc, nếp nhăn trên khóe mắt sâu hơn, bước chân vẫn như cũ vững vàng, thân hình cao lớn, nói chuyện vẫn là giọng điệu giáo huấn tràn đầy sức mạnh như trước kia. Sự ương bướng trong Thanh Ninh lại trỗi dậy, bước thấp bước cao về phía ông: " Con có trở về hay không chẳng lẽ ba quan tâm? Không có đứa con gái này thì ba còn có đứa con trai kia mà." Đáng tiếc hôm nay đứa em trai cùng khác mẹ không có ở đây.
Tạ Đông Phong ném cái cặp công văn về phía cô, Thanh Ninh nhanh mắt lanh lẹ né được khiến cái cặp liệng trúng cái bình hoa làm nó vỡ tan nát dưới đất, mảnh thủy tinh bắn lên bàn chân cô cắt một vạch.
"Trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, có bản lãnh bỏ đi thì vĩnh viễn đừng có về, Tạ Đông Phong ta xem như không có đứa con gái như mày." Ba năm, đây là đứa con gái rời đi 3 năm mới trở về của ông, làm một người cha, ông không thể không lo lắng. Tính tình con gái mình thế nào ông hiểu rất rõ ương ngạnh như bò, cũng không biết là giống ai, đúng là con gái như bát nước đổ đi, Tạ Đông Phong mặc dù hối hận những lời vừa nói ra nhưng cũng không thể thay đổi thái độ được.
"Ba cho rằng con muốn về sao, ai thèm về cái nhà này!" Thanh Ninh ôm một bụng tức giận, thầm nghĩ bữa cơm này không thể ăn được rồi, liền nhấc túi xách chạy ra ngoài, lúc đi qua Vương Xuân Di thì liếc mắt nhìn một cái.
"Đứng lại, về rồi còn muốn bỏ đi đâu?"
Mắt thấy con gái tức giận chạy ra đến cửa rồi Tạ Đông Phong nhịn không được gọi "Về rồi thì nên biết quy củ đi, đừng để người ta nói con gái Tạ gia ta không được giáo dục, Xuân Di, đi xem phòng bếp chuẩn bị đến đâu rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...