Không nằm ngoài dự đoán của Doãn Hân Nghiên, vào cái ngày mà Uông Mạc từ khu quân sự quay về nhà cũng là lúc Uông Tráng đưa Lý Ngọc Hồi về nhà ra mắt.
Tuy nhiên, thứ mà Lý Ngọc Hồi quan tâm không phải là lấy lòng cha mẹ mà lại nhìn sang Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc, cơ mà hình như cô ta đã phải thất vọng rồi, vì ngay khi Uông Mạc quay về nhà đã dính lấy vợ, thậm chí là trong mắt anh bây giờ chỉ có mỗi một mình Doãn Hân Nghiên mà thôi, còn những con ruồi nhặng bên ngoài thì làm sao đủ tư cách lọt vào mắt của Uông Mạc cơ chứ.
Vi Tuyến cũng chỉ nhìn Lý Ngọc Hồi, sau đó lại nói:
- Nghe nói trước kia cháu từng là cấp dưới của Uông Mạc à?
- Vâng, cháu đã gặp qua bác vài lần rồi đấy ạ.
- Cũng có chút ấn tượng. Nếu vậy thì hai đứa khi nào kết hôn?
- Hiện tại bọn cháu vẫn chưa có ý định kết hôn, chỉ là ra mắt gia đình trước thôi ạ.
Vi Tuyến nghe xong cũng chỉ gật gù mà không nói gì thêm, còn lúc này Uông Lục Chi lại ở bên cạnh chị dâu của mình liên tục chọn những món ăn mà cô thích, thậm chí là còn không có ý định sẽ giao tiếp với Lý Ngọc Hồi nữa kìa.
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng nhìn cha mẹ, nhỏ giọng nói:
- Phải rồi cha mẹ, lần trước con có nói với hai người là con có một người bạn cũ, bình thường cô ấy luôn ở nước ngoài, lâu lắm mới có dịp về Đế Đô nên muốn xin ở nhờ nhà chúng ta vài ngày ấy. Cha mẹ cũng đã đồng ý rồi đó, hai người nhớ không ạ?
- À, cô bé tên cái gì Phượng Nghi đúng không?
- Đúng rồi ạ, cậu ấy và Thanh Thanh đang ở bên ngoài ạ, vừa hay chúng ta cũng chưa ăn nên con gọi hai người họ vào luôn nhé?
- Được, con cứ gọi vào đi.
Lúc này Doãn Hân Nghiên liền nhìn Uông Lục Chi rồi gật đầu, hiển nhiên cô ấy cũng hiểu ý nên đã đi ra ngoài gọi Chu Băng Thanh và Phượng Nghi đi vào trong.
Nếu nói gương mặt của Chu Băng Thanh đã quá quen thuộc thì sự xuất hiện của Phượng Nghi đã khiến cho cả Lý Ngọc Hồi và Uông Tráng phải giật thót tim, hắn ta vừa nhìn thấy Phượng Nghi đã phải hốt hoảng đứng dậy, thậm chí là còn buột miệng gọi:
- Đổng Ninh?
Nhưng Phượng Nghi trải qua một tháng được Doãn Hân Nghiên huấn luyện thì đã sớm thay da đổi thịt, trực tiếp nghiêng đầu khó hiểu nhìn Uông Tráng, còn cố ý hạ tone giọng xuống một chút, thay đổi luôn cả giọng nói, nhìn Uông Tráng, mỉm cười nói:
- Hình như anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Đổng Ninh, tôi tên là Phượng Nghi, là bạn cũ của Nghiên Nghiên.
Đừng nói là Uông Tráng không thể tin, ngay cả Vi Tuyến hay Uông Bác Văn cũng không khỏi bất ngờ. Gương mặt của cô gái Phượng Nghi này lại giống với Đổng Ninh như vậy, có thể nói là giống nhau gần như là y đúc.
Lý Ngọc Hồi nhìn thấy cũng có chút khẩn trương, hai tay của cô ta đã bấu chặt lấy nhau, thậm chí là còn không dám nhìn thẳng vào Phượng Nghi nữa kìa.
Sau khi ngồi xuống thì Uông Lục Chi lại rất vui vẻ nhìn Phượng Nghi, nói:
- Chị Nghi Nghi hiện tại vẫn còn đang độc thân đó, con còn đang định làm mai anh hai cho chị ấy cơ, nhưng ai mà có ngờ anh ấy đã có bạn gái rồi. Thôi thì để sau này em sẽ làm mai người khác cho chị nha.
Đến lúc này thì Vi Tuyến và Uông Tráng mới tin rằng cô gái trước mặt không phải là Đổng Ninh. Vì từ trước đến giờ Uông Lục Chi chưa bao giờ trò chuyện vui vẻ với Đổng Ninh cả, từ lần đầu tiên gặp mặt thì Uông Lục Chi đã có thành kiến rất lớn với Đổng Ninh rồi.
Vậy có nghĩa là cô gái này thật sự chỉ là người giống người thôi.
Nhưng cho dù có giống thì cũng giống hơi quá rồi nhỉ?
Vi Tuyến lúc này mới nhìn Phượng Nghi, nói:
- Gia đình của cháu là ở đâu?
- Trước kia cháu là người Đế Đô ạ, nhưng năm ba tuổi thì gia đình cháu đã sang Italy định cư. Lần này mục đích cháu về đây là tìm lại cô em gái thất lạc năm đó đấy ạ, vì cha mẹ của cháu đã mất rồi… Trên đời này cháu cũng chỉ còn cô em gái đó thôi.
- Em gái? Em gái cháu mất tích sao?
- Thật ra thì là do con bé tuổi nhỏ ham chơi, trong một lần khi chơi với gia đình thì bị lưu lạc, gần hai mươi năm tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được… Lúc đó mẹ cháu còn nghĩ là con bé đã xảy ra chuyện gì không may rồi, nhưng mới đây cháu nghe Nghiên Nghiên nói rằng có người rất giống cháu ở Đế Đô, hình như là cô gái tên Đổng Ninh đó nhỉ? Liệu bây giờ cháu có thể gặp cô ấy không? Chỉ cần nhìn qua là cháu sẽ nhận ra ngay.
Nói đến đây thì Uông Tráng lập tức toát mồ hôi hột, phải biết rằng vòng bạn bè của Doãn Hân Nghiên toàn là thứ dữ, mà người con gái tên Phượng Nghi này còn là ở nước ngoài, tức là gia đình rất giàu có.
Lỡ như… Lỡ như Đổng Ninh thật sự là em gái của cô ấy thì liệu Phượng Nghi có lục tung hết đất Đế Đô để tìm hung thủ không?
Vi Tuyến nhìn Phượng Nghi đầy đau lòng, nói:
- Tiếc quá, con bé Đổng Ninh đó vừa mất cách đây một tháng rồi. Đổng Ninh là bạn gái cũ của Uông Tráng nhà bác.
- Mất rồi ấy ạ? Nhưng tại sao lại mất?
Để cho Lý Ngọc Hồi và Uông Tráng tin rằng Phượng Nghi chưa biết gì về Đổng Ninh thì cô ấy còn nhìn sang Doãn Hân Nghiên, có chút thất vọng, nói:
- Nghiên Nghiên, sao em không nói chuyện đó với chị?
- Xin lỗi chị Nghi Nghi, em rất muốn nói nhưng lại thấy chị hi vọng nhiều như vậy… Nên em không dám nói.
Phượng Nghi chỉ biết thở dài đầy bất lực.
Đến đây thì Lý Ngọc Hồi và Uông Tráng mới tin rằng người phụ nữ trước mặt này là Phượng Nghi chứ không phải Đổng Ninh, vì với tính của Đổng Ninh thì nếu bị lừa dối sẽ ngay lập tức nhảy đổng lên làm loạn. Còn cô gái Phượng Nghi này lại toát lên vẻ kiêu sa quý tộc, so với một công chúa thực thụ như Doãn Hân Nghiên cũng là một chín một mười.
Đây thật sự không phải Đổng Ninh!
[…]
Bữa ăn cơm ra mắt gia đình của Lý Ngọc Hồi và Uông Tráng cũng đã kết thúc, lúc này hai người họ đang chuẩn bị về nhà thì thấy Phượng Nghi đang đứng chờ người đến đón. Đương nhiên với một kẻ háo sắc như Uông Tráng thì hắn ta liền lái xe đến, nhìn Phượng Nghi, nói:
- Phượng Nghi tiểu thư, nếu cô không phiền thì tôi có thể tiễn cô một đoạn.
Phượng Nghi cũng chỉ nhìn Uông Tráng rồi mỉm cười, nói:
- Không cần đâu, có người đến đón tôi rồi.
Ngay sau đó, ở một đoạn đường sầm uất nhất Đế Đô đã xuất hiện hàng loạt siêu xe quý giá, tiếp đến là một chiếc Bugatti La Voiture Noire cũng dừng lại ở trước mặt của Phượng Nghi, bước xuống là một người đàn ông vô cùng sang trọng, nhưng đối với Phượng Nghi lại vô cùng cúc cung tận tụy, thậm chí còn chủ động mở cửa cho Phượng Nghi, nghiêm túc nói:
- Đại tiểu thư, mừng cô quay về Đế Đô. Sắp tới đây Thủ trưởng muốn gặp mặt của cô, liệu cô có thể sắp xếp thời gian hay không?
- Lần này tôi về chỉ là muốn thăm Nghiên Nghiên thôi, bảo với chú Minh là để lần sau đi.
Nghe vậy thì người quản gia đó cũng gật đầu, trước khi Phượng Nghi vào nghe còn nhìn Uông Tráng, mỉm cười nói:
- Tạm biệt hai người nhé, hẹn gặp lại.
Nói xong thì Phượng Nghi cũng đi vào bên trong chiếc xe đắt đỏ đó, ngay sau đó thì họ cũng lăn bánh, từng chiếc từng chiếc đều rời đi.
Chỉ có Uông Tráng và Lý Ngọc Hồi ngồi lại trong xe ngơ ngác, khi này Uông Tráng còn nói:
- Gia thế của cô gái đó không vừa đâu. Ngay cả Thủ trưởng cũng phải đặt lịch hẹn gặp, xem ra thì xác suất Đổng Ninh là em gái của cô ta rất cao. Chúng ta nên làm gì đây?
- Để tôi hỏi “người đó”.
Nghe đến đây Uông Tráng liền nhíu mày, nói:
- Cô tin người đó vậy sao?
- Tin, vì những chuyện người đó nói đều đang dần ứng nghiệm. Nếu như chúng ta không làm theo thì kết cục của chúng ta chỉ thể là vào tù mọt gông thôi. Uông Tráng, hiện tại cả anh và tôi đều ở cùng trên một chiến tuyến, anh đừng hòng đá tôi đi.
Uông Tráng nghe vậy cũng chỉ bật cười sau đó còn đưa tay nâng gương mặt của Lý Ngọc Hồi lên, nhỏ giọng nói:
- Em đừng lo, đợi khi anh có được Uông gia thì anh sẽ cưới em.
Nhưng Lý Ngọc Hồi liền xoay mặt sang hướng khác, chẳng những vậy mà còn nhíu mày nhìn Uông Tráng, nói:
- Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của anh vào tôi.
- Haha, dơ bẩn, bây giờ cô nói ra lời này có thấy nhột không? Chính cô cũng chẳng sạch sẽ hơn tôi là bao đâu!
Lý Ngọc Hồi không đáp, hiện tại thứ cô ta cần chính là trả thù Doãn Hân Nghiên, vì nếu như không phải vì cô thì cô ta cũng không bị chính tay người mình thầm thương trộm nhớ đẩy sang đại đội khác.
Hơn nữa chính là hiện tại Doãn Hân Nghiên còn đang mang thai nữa chứ!
Cô ta không có được hạnh phúc thì vì sao Doãn Hân Nghiên lại được hạnh phúc!
Lý Ngọc Hồi chính là không cam tâm! Cho dù có làm gì thì cô ta cũng thấy không cam tâm!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...