Quân Hôn Thiên Ý Khắc Tình Vào Tim

Có thể nói rằng đã lâu rồi Uông Mạc không đến rạp chiếu phim để xem, hiển nhiên càng không có chuyện anh đến cùng bạn gái cũ.

Nhưng thứ khiến anh không ngờ nhất là cặp vé xem phim này lại là một bộ phim kinh dị, đại đa số những người ngồi trong rạp bây giờ đều là nam nhân, cũng có vài cặp đôi yêu nhau rồi đến xem nhưng đa phần đều là bạn nữ sẽ sợ hãi.

Anh đưa mắt nhìn sang vợ mình… À thì cô mặc một chiếc váy rất đáng yêu, rất hồn nhiên, trong sáng, ngay cả những người ngồi bên cạnh còn định trề môi chê bai, vì họ không muốn chút nữa cô hét toáng lên khiến họ không thể xem hết phim.

Cơ mà… Chắc họ… Và cả Uông Lục Chi đã đánh giá thấp Doãn Hân Nghiên rồi.

Bộ phim bắt đầu với những hình ảnh máu me đầy ám ảnh, trái ngược lại với đại đa số ai nếu đều run rẩy thì Doãn Hân Nghiên còn nhíu mày nhìn, lại còn đưa tay chỉ trỏ nói:

- Anh xem cái đầu kia kìa, nhìn nó giả trân luôn á, ai đời đã bị chặt đầu rồi mà máu cũng không nhỏ xuống sàn khi nhấc lên chứ? Ai làm phim này vậy? Đúng là nhàm chán mà.

Uông Mạc chỉ nhìn vợ mình, nói cũng đúng thôi, dù sao vợ anh cũng là con gái của một Thiếu Tướng mà, hơn hết nữa là… Cô còn từng chết qua một lần, mấy cái cảnh kinh dị này có là gì đối với cô đâu chứ?

Tiếp theo sau đó Doãn Hân Nghiên còn nghiêm túc xem, nhưng vẫn không nhịn nỗi mà bình luận thêm mấy câu:

- Ông xã, anh xem cái mặt của con ma hóa trang bị thiếu rồi kìa. Rõ ràng mặt bên trái bị cháy mà phần tóc còn được vuốt keo nữa. Không lẽ làm ma cũng có chỗ bán keo vuốt tóc à?

Nói thật thì lúc đầu Uông Mạc cũng có hơi sợ một chút, nhưng mà sau khi nghe vợ mình bình luận thì anh thấy hình như nó cũng không đáng sợ lắm, trái lại còn thấy nó rất buồn cười nữa.

Mọi người xung quanh ai nấy đều nhìn cô chằm chằm như sinh vật lạ, đặc biệt chính là hai cậu thanh niên ngồi ngay bên cạnh, lúc đầu hai người còn sợ rằng Doãn Hân Nghiên sẽ hét toáng lên và làm loạn đòi về, nhưng bây giờ nhìn lại thì kẻ hèn chính là hai người họ.

- Được rồi bà xã, em đừng bình luận nữa, chừa đường cho người ta làm ăn nữa em à.

- Không phải, nhưng mà nhìn nó hài quá, em không thể không bình luận được.

Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại kích động nói:

- Ông xã, ông xã, con ma này được nè, tạo hình ổn nhất từ đầu phim tới giờ luôn đó. Hay là vào ngày Halloween em sẽ hóa trang thành nó nha?

Uông Mạc cũng cưng chiều chạm nhẹ lên mũi của vợ mình, nói:

- Đều nghe em.

Mọi người xung quanh: “…” Tự nhiên hết sợ ma ngang luôn á bây, rồi tự nhiên ăn cơm tró dị nè?


Sau khi xem phim xong thì Doãn Hân Nghiên cũng vừa đi vừa bình luận về bộ phim khiến ai nấy đều phải xanh mặt, họ không nghĩ rằng một cô gái có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn vậy mà gan rất lớn, thậm chí là so với đám nam nhân thì còn lớn gan hơn rất nhiều lần.

- Em đi vệ sinh chút, anh đứng đây chờ em, nhớ là không được đi đâu đâu đó!

Uông Mạc cũng nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi nói:

- Anh biết rồi.

Nhưng ngay khi Doãn Hân Nghiên đi vào nhà vệ sinh thì đã có ba cô gái bước đến, trên tay họ còn mang theo điện thoại, đưa điện thoại ra trước mặt anh, họ còn mỉm cười rất ngọt ngào, nói:

- Tiểu soái ca, chúng ta kết bạn Yuchat có được không?

Uông Mạc cũng không vòng vo, trực tiếp đưa ngón tay đeo nhẫn lên, nói:

- Tôi có vợ rồi.

- Chỉ là kết bạn nói chuyện vui thôi mà, chắc vợ anh sẽ không để bụng đâu. Soái ca à, chúng ta kết bạn đi.

Nhưng Uông Mạc vẫn không nói gì, thay vào đó anh lại rời đi mà mặc kệ ba cô gái kia, với những cô gái bây giờ một khi đã nhắm trúng con mồi thì sẽ cương quyết cắn không buông.

Thấy anh bước đi thì ba cô gái đó cũng đi theo anh, còn cười nói:

- Soái ca lạnh lùng thật đó, nhưng em rất thích. Anh nói xem vợ anh có xinh đẹp như tụi em không?

Nghe đến đây thì Uông Mạc cũng nhìn sang bọn họ, sau đó liền nói.

- Không xứng.

Họ còn đang thầm mừng vì tưởng rằng anh nói vợ anh không xứng đáng so với họ. Nhưng vui mừng còn chưa được năm giây thì Uông Mạc đã nhìn họ, dùng giọng bình thường ở quân đội, nói:

- Từ đầu đến chân các người cũng không bằng cái móng chân của vợ tôi. Cút!

Ngay lúc này, Doãn Hân Nghiên cũng kịp thời chứng kiến cảnh tượng đó, cô không nói nhiều, thay vào đó cô lại bước đến chỗ của anh, nhẹ nhàng khoác tay của chồng mình, dịu dàng nhìn anh rồi lại nhìn ba cô gái kia, nói:


- Ông xã, có chuyện gì vậy?

Uông Mạc cũng nhẹ nhàng vén tóc của vợ, lại nói:

- Ruồi nhặng thôi, em đừng bận tâm làm gì.

Nhưng Doãn Hân Nghiên rất thích hơn thua, người đàn ông của cô mà lại dám hiên ngang quyến rũ cơ á?

Cô đưa mắt nhìn ba gái kia, nhỏ giọng nói:

- Chào mấy chị, không biết mấy chị tìm anh chồng nhà em là để làm gì ha?

- Chúng tôi… Chúng tôi chỉ là muốn kết bạn thôi.

- À, vừa hay em có mang điện thoại, hay là chúng ta kết bạn nha? Chị muốn kết bạn Yuchat hay là để lại số điện thoại nè?

- Không… Không cần nữa…

- Hả? Không cần nữa á? Vừa rồi em thấy chị trông rất muốn kết bạn mà? Sao lại không cần nữa vậy?

- Nói không cần là không nữa mà!

Có vẻ như ba người họ đã tự ái rồi, vì so sánh nhan sắc thì họ không bằng, về phép lịch sự thì càng không có cửa so sánh.

Lúc này Uông Mạc mới nhẹ nhàng xoa đầu của vợ mình, nói:

- Nghiên Nghiên à, em đúng là hung dữ thật đó.

Doãn Hân Nghiên liếc anh một cái, sau đó còn hất tay anh ra, nói:

- Đúng rồi, em hung dữ vậy đó, nếu anh thấy không thích thì đi tìm mấy người vừa rồi đi… Tiểu soái ca!


Nói xong Doãn Hân Nghiên cũng rời đi, Uông Mạc chỉ phì cười rồi đuổi theo cô, đến khi nắm được tay vợ rồi liền muốn nhấc bổng cô lên ở chốn đông người, cũng may là Doãn Hân Nghiên đã ngăn lại kịp, cô đưa mắt nhìn anh, gương mặt có hơi ngượng ngùng, nói:

- Anh làm gì vậy chứ?

- Anh đang định đánh dấu chủ quyền đó. Cho dù em có thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em, chỉ yêu em thôi, bà xã ~

Cuối cùng thì Doãn Hân Nghiên vẫn là không thể nào giận dỗi với cái người này mà.

[…]

Buổi xem phim kết thúc thì Doãn Hân Nghiên cũng đưa Uông Mạc đến chỗ mà cô thích nhất, nó chính là thủy cung, từ nhỏ cô đã rất thích biển rồi, trước kia cô còn hi vọng sau này cô sẽ được sống ở gần biển nữa cơ, chỉ là gia đình cô dường như không ai thích biển cả, cho đến khi Doãn Vĩ Nghiêm trưởng thành một chút, khi thằng bé biết chị gái thích biển thì mới giả vờ nói bản thân cũng thích biển.

Uông Mạc nhìn cô đang ngắm những sinh vật có trong thủy cung liền ôm lấy cô từ phía sau, lại nói:

- Đợi sau này khi chúng ta già đi thì anh và em sẽ sống gần biển, được không?

- Thật sao?

- Ừ, chỉ cần em thích là được.

Doãn Hân Nghiên cũng xoay lại nhìn anh, Uông Mạc nhìn cô rồi cũng không nhịn được mà hôn lên môi cô một cái, cuối cùng vẫn là hôn lên trán của cô.

Đến đây, anh lại nói:

- Em có muốn đi bơi không?

- Đi bơi? Bây giờ sao?

- Ừ, lúc trước anh và Ngao Thiết cũng thường xuyên đến một hồ bơi để luyện tập, nơi đó bình thường cũng rất ít người. Em có muốn thử đến không?

Doãn Hân Nghiên cũng không từ chối, dù sao cũng nói là đi hẹn hò mà, bây giờ đã đến chỗ mà cô thích rồi thì cũng nên đến chỗ mà Uông Mạc thích chứ.

Đây được gọi là bình đẳng!

[…]

Hóa ra nơi mà Uông Mạc đưa cô đến là một hồ bơi nhân tạo được mua lại dưới tên của Uông gia, từ sau khi ông chủ của chỗ này chuyển đi nói khác thì Uông Mạc đã mua lại nhằm mục đích cho những người bạn thân đến đây thư giản, hoặc nếu cần thì sẽ để cho các tân quân nhân rèn luyện thân thể.

Hiển nhiên nước ở đây cũng được điều chỉnh cho thích hợp nhất.


Đi vào bên trong phòng thay đồ thì Doãn Hân Nghiên cũng có nhìn thấy đồ bơi của nữ nhân, ban đầu còn tính nghĩ lung tung nhưng cô còn chưa kịp nghĩ đi xa thì Uông Mạc đã nói:

- Mấy thứ đó là do Lục Chi mua đấy, bình thường nó và Lý Ngọc Hồi cũng hay đến đây để thư giãn. Mấy bộ ở trong tủ là đồ mới chưa dùng, em xem có mặc vừa không.

- Chắc dáng của em và Lục Chi không cách biệt lớn, sẽ mặc vừa mà.

Nhưng Uông Mạc chỉ nhìn cô rồi cười nói:

- Cũng chưa chắc.

Thấy anh cười dần trở nên xấu xa thì Doãn Hân Nghiên cũng ngượng ngùng đỏ mặt rồi đi vào thay đồ bơi, hiển nhiên Uông Mạc cũng phải chuẩn bị một chút.

Khi anh đã khởi động xong và mới bước xuống nước, chỉ kịp lượn một vòng là anh đã nhìn thấy vợ anh bước ra với một bộ bikini vô cùng nóng mắt.

Bơi đến chỗ của cô, Uông Mạc cũng nói:

- Quả nhiên dáng người của vợ anh đẹp hơn.

Doãn Hân Nghiên chỉ nhìn anh rồi bĩu môi, sau đó cô còn đưa tay chạm lên môi của anh, nói:

- Anh càng ngày càng dẻo miệng rồi, học ai đấy?

Uông Mạc lại còn nắm lấy tay của vợ mình, hôn lên tay cô một cái, cười nói:

- Học ai cũng không quan trọng bằng việc làm vợ vui lòng. Đúng không?

Khi này Doãn Hân Nghiên cũng rút tay lại, hất mặt kiêu ngạo với anh xong cũng khởi động một chút rồi mới xuống nước.

Có lẽ đã lâu rồi cô không được thoải mái như thế này cho nên có hơi vui quá mà quên mất ở bên cạnh còn có anh chồng của mình.

Uông Mạc chỉ nhìn theo cô rồi mỉm cười, vợ anh đúng là xinh đẹp, làm gì cũng thấy xinh đẹp, nếu cứ tiếp tục kiểu này thì e rằng ngày mai anh sẽ không nỡ rời đi mất.

Nhìn theo cô một lúc thì anh cũng lên bờ, nhìn vợ yêu của mìn, nói:

- Anh lấy đồ uống cho em nhé?

- Dạ.

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận