Lúc này có vẻ như đồng đội của Uông Mạc đã rất vội vàng, nhưng anh vẫn còn có chút lưu luyến với vợ mình.
Nói sao đi nữa thì cũng ba tháng rồi anh mới gặp được vợ mà, nếu như đổi lại anh là một công việc khác thì anh nhất định sẽ ích kỷ một lần, vứt bỏ hết công việc để ở bên cạnh Doãn Hân Nghiên.
Nhưng mà nếu như bây giờ anh không bảo vệ được tổ quốc thì vợ anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, cuộc đời quân nhân vốn dĩ chỉ có thể cống hiến cho tổ quốc thôi..
Vì ở trong tổ quốc còn có người anh thương.
Trước lúc Uông Mạc rời đi thì anh còn ở trước mặt rất nhiều người hôn lên môi của Doãn Hân Nghiên, tựa như anh muốn "khẳng định" rằng anh cũng rất nhớ cô.
Sau đó anh còn đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Chờ anh, anh sẽ quay về sớm thôi.
Doãn Hân Nghiên cũng mỉm cười gật đầu, còn nói:
- Cẩn thận chút.
Đợi tới khi Uông Mạc và vài tinh quân tinh nhuệ đã lên thuyền nhỏ và rời đi thì Uông Lục Chi mới nhìn chị dâu rồi che miệng cười, vốn dĩ cô ấy tưởng rằng anh trai là đồ cục mịch không biết hai chữ "lãng mạn" viết thế nào, nhưng không ngờ rắng anh trai lại có thể ngọt ngào như thể với chị dâu, thật sự không uồng công Uông Lục Chi mai mổi mà.
Tuy nhiên Vi Tuyến lại nhìn cô, nói:
Xin lỗi con nhé Nghiên Nghiên, đưa con tới đây rồi mà vẫn không thể ở bên cạnh Uông Mạc được.Không sao đâu mẹ, con hiểu mà.
Hơn nữa anh ấy cũng là bận rộn với chuyện quốc gia đại sự, con đâu thể nào bắt anh ấy ích kỷ vì con mà mặc kệ người dân sống chết ngoài kia...!Nếu như anh ấy là kẻ ích kỷ...!Thì con đã không gả cho anh ấy rồi.
Vi Tuyến càng nhìn con dâu càng ưng mắt, đây mới gọi là con dâu vàng, con dâu ngọc mà bà ấy cần nè.
Không cần phải là tiểu thư cao sang, quyền quý, cũng chẳng cần phải nhu thục, đoan trang...!Thứ mà bà ấy mong muốn ở con dâu chính là thấu hiểu với công việc của chồng mình.
Chẳng như đứa nào đó, khi Uông Tráng đi làm nhiệm vụ thì cứ suốt ngày làm phiền, lại còn nằng nặc đòi hỏi cho bằng được nữa chứ, không so sánh thì thôi, so xong thì thấy khác biệt đúng là quá lớn.
(….)
Lần này ở lại khu căn cứ cũng chỉ còn lại Ngao Thiết và Lý Ngọc Hồi, hiển nhiên thì họ cũng sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho Doãn Hân Nghiên để cô nghỉ ngơi nhưng Ngao Thiất lại nhìn câ cưối nói:
Lần này ở lại khu căn cứ cũng chỉ còn lại Ngao Thiết và Lý Ngọc Hồi, hiển nhiên thì họ cũng sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho Doãn Hân Nghiên để cô nghỉ ngơi, nhưng Ngao Thiết lại nhìn cô, cười nói:
Vợ chồng với nhau nên chắc Uông Mạc sẽ không ngại đầu.
Hần Nghiên, hay là em cứ ở phòng của cậu ấy đi.Như vậy có ổn không? Nói sao thì phòng của anh ấy cũng là phòng Đô Đốc, nhiều tài liệu mật như vậy mà...!Anh Ngao không sợ em sẽ đánh cắp sao?Nghe vậy thì Ngao Thiết cũng chỉ biết cười, nếu đổi lại là một cô gái khác thì có lẽ cậu ấy sẽ không tin tưởng, nhưng với Doãn Hân Nghiên - một cô gái hội tụ đủ từ IQ lẫn EQ thì cậu ấy còn có gì để cản trở sao?
- Nếu em bán được thì em cứ bán, nhưng anh nghĩ chỉ cần em nói thì Uông Mạc sẽ đem cho em ngay...!Cần gì em phải trộm.
Doãn Hân Nghiên nghe vậy cũng chỉ phì cười, tuy rằng cô cũng rất muốn ở lại phòng của Uông Mạc, nhưng để tránh rủi ro thì cô vẫn quyết định ở cùng phòng Uông Lục Chi.
Hiển nhiền lúc đó Lý Ngọc Hồi mới thở phào nhẹ nhõm, đợi khi Doãn Hần Nghiền rời đi rồi thì cô ta mới nhìn
Ngao Thiết, nói:
Phó Đô Đốc, anh nghĩ sao mà lại để cô ta ở phòng của Đô Đốc vậy? Lỡ như cô ta là địch thì sao!Lý Ngọc Hồi! Tôi biết cô có tình ý với Uông Mạc, nhưng cô nên nhớ rằng Uông Mạc kết hôn rồi, cậu ấy đã là người có gia đình rồi!Lý Ngọc Hồi bị nói trúng tim đen liền cứng học mà im bặt, nhưng rồi sau đó cô ta lại bắt đầu bẻ hướng sang chỗ khác, nói:
Đừng đem chuyện không liên quan nói ra, tôi và Uông Đô Đốc chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp thôi.Vậy thì cô phải biết, cô và Uông Mạc là đồng nghiệp.
Nhưng! Doãn Hân Nghiên là vợ hợp pháp của Uông Mạc!Cô ấy là Đô Đốc Phu nhân, là con dâu do Uông gia đem tam thư lục lễ cưới vào nhà...!Không phải kẻ lang thang ngoài chợ được tùy tiện đem về.
Dừng một chút, Ngao Thiết lại nói:
- Còn chưa kể cô ấy là con của Thiếu tướng bộ binh, Doãn gia của cô ấy so về bề dày lịch sử còn lâu đời hơn cả
Uông gia kia kìa...!Cô ở đây lại sợ cô ấy đem thông tin quốc gia bán ra ngoài? Suy nghĩ của cô có bình thường không?
Lý Ngọc Hồi cũng chỉ biết im bặt, thật ra cô ta biết cô ta chỉ lo lắng dư thừa, nhưng chẳng hiểu tại sao....!Cô ta vẫn thấy rất lo lắng.
- Hơn nữa việc Hân Nghiên ở lại phòng của Uông Mạc là do cậu ấy cho phép.
Nhưng Hân Nghiên đã lựa chọn không ở, tức là cô ấy không có hứng thú với tài liệu mật! Lý Ngọc Hồi, cô nên nghĩ lại đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...